- Anh hai, dù là có chuyện gì anh cũng không nên đánh con bé!
Hứa Hấn Trung mím môi, ông cũng không ngờ mình sẽ đánh Hứa Sơ Sơ,
chỉ là... ông không kiềm chế được, nó dám nói.... ông dơ bẩn??
Thời Cảnh Thường quét mặt lạnh qua người Hà Như và Yết Yến, cả
hai đều ở đây mà không lên ngăn cản, bất giác nhớ đến sự kiên
cường yếu mềm của cô khi chứng kiến chuyện này, trong lòng vô
cớ nổi lên một nhóm lửa, cháy lan dần ra....
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Hấn Trung, lên tiếng:
- Anh dù là có lí do gì chính đáng thì suy cho cùng cũng là
có lỗi với con bé, anh nghĩ ngoại tình trong lúc mình có vợ
và đã có con rồi là đúng hay sao? Anh không mong nó tha thứ cho
anh lại còn đánh nó? Đó không phải là điều mà em mong đợi khi
đưa con bé quay về đây đâu!
Hứa Hấn Trung có chút á khẩu, ông khó chịu nhìn Thời Cảnh Thường, nói:
- Chú.....
Thời Cảnh Thường lại không để ông nói hết, lên tiếng cắt ngang:
- Con bé đã mất đi mẹ, anh lại đem một người khác về bắt con
bé gọi là mẹ, đem theo một đứa trẻ bắt nó gọi là em? Anh đang nghĩ cái gì vậy?? Hôm nay em đứa nó về đây là mong anh giải
thích cho nó hiểu, chứ không phải là làm nó thêm tổn thương.
- Nó đã từng có tất cả, mất đi một vài thứ thì không sao,
nhưng bây giờ nó lại đang mất dần đi những thứ còn lại, bao
gồm cả anh đấy! Anh chưa từng thấy nó khóc, sẽ không có nghĩa
nó không biết khóc, càng đừng lấy nó kiên cường ra làm cái
cớ, kiên cường, là sự nếm trải tổn thương sâu sắc mới có thể
có được! Nó đã mất mẹ rồi, bây giờ nếu mất luôn anh, sự kiên
cường đó sẽ không chỉ mang tên "kiên cường" đơn thuần thôi đâu!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường xoay người đi, anh lao ra ngoài, tìm kiếm hình bóng của Hứa Sơ Sơ.
Anh không biết tại sao mình lại lên tiếng nói giúp con bé, có lẽ là vì tình thân chăng?
Anh chỉ biết, khi thấy con bé bị đánh, anh rất tức giận, rất khó chịu, sự khó chịu đó lan dần trong người anh, trong đầu anh,
khiến anh cảm thấy bất mãn thay cho nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT