- Lúc ba tỉnh lại, ông nội con ngồi sát bên giường, nói với ba rằng, ông đã cho Hà Như một khoảng lợi
nhuận, nên cô ấy đồng ý rời xa ba, ra nước ngoài du học rồi,
sẽ không quay trở về nữa.. Ba lúc đó... thật giống như một
người đã chết.... mất đi Hà Như... thật giống như mất đi một
phần cơ thể ba vậy....
Hứa Sơ Sơ nghe đến đây, thân thể cô đã run lên lợi hại, thậm chí hai tay đã không kiểm soát được cơn run mà cọ sát vào nhau, đôi môi bị cô cắn đến mức rỉ máu.
Thế nhưng, Hứa Sơ Sơ vẫn kiềm lòng bản thân lại, kiềm cơn run từ
sâu trong người cô, ấn chặt vào đôi môi ngồi lặng im.
Hứa Hấn Trung vẫn không biết, ông vẫn ngồi nhìn Hà Như, lên tiếng kể:
- Nhưng mà.... ngay lúc ba không có tinh thần nhất đó, ba đã gặp mẹ con - Tô Nhan!
- Mẹ con là một người phụ nữ rất đẹp, có thể nói bà ấy là
cô gái đẹp nhất mà ba từng thấy, bà ấy lúc đó đã ở bên cạnh chăm sóc ba, mà không cần hồi đáp gì cả.
- Một năm hai tháng, ba và Tô Nhan luôn gặp nhau, nhưng giữa hai
chúng ta không hề xảy ra bất cứ chuyện gì! Tô Nhan là con nhà
danh giá, là tiểu thư khuê các, nhưng lại cứ suốt ngày đi bên
cạnh ba, làm mọi người lên tiếng dị nghị.
- Ông nội con ngay lúc ấy lại lên tiếng nói muốn đính hôn, ngay
lập tức không cho ba chút thích ứng mà muốn ba cưới bà ấy!
- Ba kịch liệt phản đối, nhưng ông nội con không cho, bắt buộc muốn ba cưới Tô Nhan!
- Lúc đó, Tô Nhan đã đến gặp ba, bà ấy nói.... hãy lấy bà ấy
làm vợ. Tô Nhan không cần sự hồi đáp của ba, cũng không cần
tình yêu của ba,mà chỉ đơn thuần nói muốn ở bên cạnh ba thôi.
- Bà ấy bảo, nếu sau khi kết hôn,không hạnh phúc bà ấy chấp
nhận ly hôn không oán trách, còn nếu như thuận lợi, thì hai bên
cùng cố gắng xây dựng hôn nhân. Và thế là... đám cưới đã diễn ra.
- Đúng
như lời Tô Nhan nói, hôn nhân giữa chúng ta diễn biến rất thuận
lợi, cả hai đều cùng nhau xây dựng hôn nhân, với mong muốn làm
vừa lòng 2 bên gia đình.
- Tuy nhiên.... khi mới vừa sinh ra con, trong lần đi công tác.....
ba đã gặp lại Hà Như! Lúc đó, ba mới biết thì ra cô ấy không
hề ra nước ngoài, không hề giống như lời ông nội con nói mà bỏ rơi ba đi, cô ấy... luôn ở nơi này đợi ba tìm đến.
- Sơ Sơ, con hãy tin ba, ba chưa bao giờ muốn làm tổn thương con,
chỉ là... chỉ là.... ba và Hà Như... là thật lòng yêu nhau,
nếu không phải.... - Hứa Hấn Trung vừa nhìn Hứa Sơ Sơ vừa giải thích, ông không mong con gái sẽ nghĩ rằng ông xấu xa.
- Nếu không phải ông nội ngăn cản, thì ba đã có được người ba yêu đúng không? Có được tình yêu thật sự của ba?
Hứa Hấn Trung bất ngờ trước câu nói của cô, ông nhìn cô ngẩn ngơ, trả lời:
- Phải!!
Một chữ khẳng định như đâm vào trái tim của Hứa Sơ Sơ, khiến nó
chảy máu, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Hấn Trung, trong mắt, một mảnh tuyệt vọng...
- Cho nên... không có ông nội, ba sẽ cưới người phụ nữ ba yêu! Cho nên, không có mẹ con , ba cũng sẽ tìm lại người phụ nữ ba yêu! Có phải không??
Hứa Hấn Trung nhìn vào đôi mắt cô, có một loại cảm giác xông lên
khiến ông không trả lời được, chỉ lẳng lặng ngồi im.
Hứa Sơ Sơ nhìn ông, liếm đi máu trên khóe môi mình, nói tiếp: