Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 254: Anh Rốt Cuộc Là Muốn Cái Gì?


...

trướctiếp

Hứa Sơ Sơ bị Thời Cảnh Thường khoác lên vai vác đi như một cái bao, cô bất mãn nói lớn:

- Này, Thời Cảnh Thường, anh mang tôi đi đâu vậy? Mau thả tôi xuống!

Thấy người đàn ông không có ý định trả lời, vẫn im hơi lặng tiếng, Hứa Sơ Sơ tiếp tục hét:

- Anh không nghe tôi nói gì hả? Bỏ tôi xuống, Thời Cảnh Thường!!

Hứa Sơ Sơ vừa la lớn vừa dùng tay đánh vào lưng người đàn ông, sự bất mãn ngày càng dâng cao. Cái tên này là đang làm gì? Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao? Cần gì phải đụng tay chân chứ?

Quân tử động khẩu không động thủ mà!!!

Thời Cảnh Thường quyết định làm ngơ lời nói của ai đó, anh không để tâm đến, tiếp tục vác Hứa Sơ Sơ đi.

Đến phòng của mình, Thời Cảnh Thường mở mạnh cửa ra, anh đặt Hứa Sơ Sơ xuống giường, nói:

- Cô không được đi đâu! Ở lại đây đến khi hết bệnh rồi đi!

Hứa Sơ Sơ không thể tin nổi những gì cô vừa nghe thấy, cô há miệng thở hắt ra một hơi.

Người đàn ông này vẫn còn giữ cái tư tưởng cô có bệnh hả? Bệnh cái đầu nhà anh ta ấy!

Cực kì bất mãn, Hứa Sơ Sơ nhướng mày lên tiếng:

- Tôi không có bệnh! Anh bị điếc hả? Tôi là muốn đi khỏi đây, anh có nghe rõ không?

Nói rồi, Hứa Sơ Sơ nhướn người, muốn rời giường đi ra ngoài.

Thời Cảnh Thường dùng một tay chặn người cô lại, một lần nữa ném trở về giường, nói:

- Tôi là chủ căn nhà này, tôi bảo cô ở lại, vậy thì cô phải ở lại!

Hứa Sơ Sơ sắp chịu không nổi với cái lí sự của Thời Cảnh Thường, người đàn ông này so với lúc mới gặp hoàn toàn như hai con người khác vậy, từ khi nào mà anh ta trở nên bá đạo như vậy?

Thích áp đặt lên người khác một cách vô cớ, lại còn không thích người đó làm trái ý mình nữa!

Hứa Sơ Sơ nhíu mày, đáp:

- Vậy sao anh lại mang tôi về đây? Là ai bảo anh làm thế? Bây giờ tôi muốn đi, anh lại không cho tôi đi, anh rốt cuộc là muốn cái gì đây hả?

Thời Cảnh Thường nghe cô nói, đột nhiên sải bước tiến lên, áp sát Hứa Sơ Sơ trong nháy mắt.

Hai tay anh đặt xuống giường, chặn người Hứa Sơ Sơ lại, trong chốc lát, bao bọc lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.

Hứa Sơ Sơ có chút hoảng sợ, cô hơi rụt người lại theo bản năng, có chút đề phòng người đàn ông trước mặt!

Thời Cảnh Thường dùng ánh mắt đen láy nhìn cô gái trong lòng mình, lên tiếng chậm rãi:

- Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn em ở lại đây!

--------------...------------...-----------

Thẩm Nguyệt ngồi trên máy bay, cô đọc tập tài liệu trong tay, hơi dựa người ra sau ghế, nghiền ngẫm suy nghĩ thứ gì đó.

Đột nhiên nhớ đến việc mà cô tới Trung Quốc là gì, Thẩm Nguyệt liền quay mặt, hỏi một người đàn ông bên cạnh:

- Lăng Nha, Sơ Sơ đâu? Không phải tôi bảo anh đi tìm cô ấy sao? Sao không báo cáo gì?

Người đàn ông tên Lăng Nha lúc này mới nhận ra vấn đề, anh chợt nhớ đến Hứa Sơ Sơ, vội đáp:

- Lão đại, Hứa tiểu thư đã được Kỷ Cảnh Thường mang đi rồi!

Thẩm Nguyệt nhíu mày, hỏi:

- Cái gì? Anh ta mang cô ấy đi từ lúc nào?

Lăng Nha có chút toát mồ hôi, nhìn Thẩm Nguyệt trả lời:

- Khoảng 5 tiếng trước, lúc lão đại vẫn còn nói chuyện với Tổng thống đấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp