Hứa Sơ Sơ mấp máy môi, nhưng không nói được
lời nào, cổ truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, cô mới để ý
bản thân đã run đến mức không thể kiểm soát được.
Tim đập cực kì nhanh không theo qui luật, trong đầu cô chỉ toàn là
câu nói của Hà Như. Thời Cảnh Thường... Thời Cảnh Thường vào
Hứa gia.... là vì có mục đích.
Càng nghĩ, lồng ngực Hứa Sơ Sơ càng truyền đến cơn đau kì lạ, cô run rẩy nhìn Hà Như, cắn môi không lên tiếng.
Hà Như bóp lấy cằm Hứa Sơ Sơ, ép cô nhìn thẳng vào mặt mình, nói:
- Hứa Sơ Sơ, hãy nhìn vào sự thật đi. Cô nên để ta thuận lợi
lấy Hứa gia, ít nhất gia tộc cô sẽ được sống, còn hơn là để
nó rơi vào tay một kẻ như Thời Cảnh Thường! Hắn nhất định sẽ
hủy diệt gia tộc cô đến không còn một mảnh giáp!
Hứa Sơ Sơ nghiến răng, gằn giọng lên tiếng:
- Làm sao tôi biết lời bà nói là thật chứ? Hà Như, tôi không
còn dễ tin người như vậy đâu! Đặc biệt là lời bà nói!
Thời Cảnh Thường nếu là người Kỷ gia, anh ấy sẽ không cần tốn sức đến Hứa gia ẩn nấu làm gì, mà sẽ một tay tiêu diệt từ mấy
chục năm trước.
Đúng như lời Hà Như nói, Hứa gia là cái đinh gì so với Kỷ gia chứ, chỉ cần Thời Cảnh Thường búng tay mộ cái, gia tộc cô sẽ hóa
tro ngay thôi.
Anh ấy cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy!
Hứa Sơ Sơ dựa vào suy diễn logic đến mức hợp lí không cãi được
của mình mà trừng mắt nhìn Hà Như! Cô không tin, không tin lời
Thời Cảnh Thường nói là giả, cô càng không tin lời Hà Như nói
là thật!
Anh ở bên cạnh cô, tuyệt đối không phải có mục đích như bà ta nói!!
Hà Như nhếch mép, ngay lập tức giáng thêm một bạt tai nữa vào
mặt của Hứa Sơ Sơ, lần này, bà ta đánh mạnh tới mức, miệng cô chảy máu, phun từng giọt đỏ xuống sàn.