Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, cô chớp to đôi mắt vô hại, hỏi:
- Em yêu anh.... Cái này.... anh không thấy được hả? Hay là... do
em thể hiện chưa rõ, vậy nên... anh mới muốn em nói ra?
Hứa Sơ Sơ từ trước tới giờ cứ luôn nghĩ Thời Cảnh Thường biết cô
yêu anh ấy, vì vậy, cô chưa bao giờ nói ra câu đó. Trừ việc lúc cô theo đuổi anh, đúng thật có nói mấy câu dồn ép như kiểu
"Cháu thích chú" "Em thích anh".... nhưng mà... mấy câu đó chắc
có giống "Em yêu anh" nhỉ?
Hứa Sơ Sơ cứ tưởng... Thời Cảnh Thường biết cô yêu anh chứ? Nếu
không, anh nghĩ mọi việc cô làm đến bây giờ là vì cái gì?
Không phải là vì muốn chứng minh tình cảm cô dành cho anh sao?
Nó... khó nhận ra quá hả?
Ánh mắt Thời Cảnh Thường có chút biến đổi, nơi nào đó trong lồng ngực nóng lên bất thường, tựa như... đang tan chảy.
Từ lúc bọn họ xác định quan hệ đến giờ, Hứa Sơ Sơ không còn nói quá nhiều câu thích anh như lúc trước, anh cứ nghĩ là cô ngại, nhưng mà... lí do thực sự khiến cô ấy không nói nữa, là vì... cô ấy tưởng anh biết rồi sao?
Hóa ra, không phải Hứa Sơ Sơ không nói nữa, mà là cô đã chuyển từ
lời nói sang thành hành động, quan tâm anh, để ý anh, rồi cùng
làm với anh, những thứ đó, đều thay thế cho câu nói... Em yêu
anh...
Thời
Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ, tay có chút nắm lại, anh nhấc chân
đi đến chỗ cô, nhìn từ trên cao xuống, bất thình lình hạ một
nụ hôn trên trán Hứa Sơ Sơ, một cách nhẹ nhàng... dịu dàng
nhất...
Hứa
Sơ Sơ bất ngờ với hành động của anh, nhân lúc cô còn chưa suy
nghĩ ra điều gì, đã nghe Thời Cảnh Thường lên tiếng: