Hứa Sơ Sơ bị tiếng nói đó làm cho giật
mình, đến nỗi tay cô run lên, làm văng chén cơm lên bàn, vang
tiếng kim loại va chạm nhau.
Vĩ Sâm đang gắp miếng trứng bỏ vào miệng, khi anh nghe tiếng quen
thuộc đó thì đột nhiên đứng hình, chiếc đũa bỗng chốc rơi
xuống bàn, anh cứng nhắc ngẩng đầu lên, miệng không tự chủ nhả miếng trứng bên trong ra, ánh mắt khiếp đảm, lắp bắp gọi:
- Thời.... Thời tổng!
Thời Cảnh Thường từ phía sau lù lù đi tới, ánh mắt anh vô cùng
lạnh lẽo, trên tay còn cầm theo một bản tài liệu - là thứ Vĩ
Sâm vừa đưa cho anh.
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, cô không quay đầu nhưng vẫn có
thể cảm nhận ánh mắt của Thời Cảnh Thường đang đặt trên người mình, nội tâm bỗng chốc run rẩy, cô thầm khấn.
Nói xấu ai không nói lại đi nói xấu Thời Cảnh Thường, còn bị
người ta nghe thấy, phen này..... có khi nào bị đá thẳng ra
khỏi nhà không?
- Không có! Thời tổng, chúng tôi không nói chuyện gì cả!!!
Chúng tôi? Danh xưng này lọt vào tai Thời Cảnh Thường làm ánh mắt anh lạnh hơn.
Gọi nhau thân mật ghê nhỉ?
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, cô thầm cầu siêu cho Vĩ Sâm, anh
hảo hán lắm, đứng lên nói đi, chối đi, em sẽ như một con ma vô
hình ngồi đây thôi, em chết từ đời nào rồi, không thể giúp anh
được....
Vĩ
Sâm cứng nhắc đứng đó, anh cảm thấy toàn thân đang phát lạnh,
cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chăm chăm vào Thời Cảnh
Thường.
Thời Cảnh Thường nhìn Vĩ Sâm hóa đá, khóc không ra nước mắt, anh
lạnh nhạt quay đầu, muốn đi lên phòng, nhưng khi mới đi được vài bước, anh lại quay lại, nói: