***. Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TR Цмtrцуen. мE ]
Sáng hôm sau tại bệnh viện.
Nhạc Chấn Đào lúc này đang nằm một mình trong phòng chăm sóc đặc biệt. Tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng trạng thái tinh thần đã đỡ hơn rất nhiều. Mặc dù đêm qua đã được bác sĩ cấp cứu, chịu đựng những cơn đau dày vò nhưng đối với một kẻ chịu nhiều vết thương như hắn cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ là sáng nay khi thuốc tê hết tác dụng thì bắt đầu nhức nhói mà thôi.
Triệu Trúc ngồi ở đầu giường, dùng thìa đút cẩn thận từng tí cháo cho hắn ăn. Bé con San san thì nằm ngủ trên ghế sa lon, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Ứng Tư Tuyết đang đứng ngoài của cùng với vị bác sĩ vừa kiểm tra cho Nhạc Chấn Đào xong nói chuyện. Dương Húc Minh đứng bên cạnh im lặng lắng nghe.
“Hiện tại Nhạc tiên sinh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, các vết thương đã không còn quá nghiêm trọng. Nhưng lá phổi đã bị tổn hại, cần có thời gian dài để tĩnh dưỡng. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này. Trong khoảng thời gian sắp tới cũng mong gia đình đừng để hắn phải vận động mạnh, giúp bệnh nhân có tâm lý thoải mái, vui vẻ dưỡng thương.”
Vị bác sĩ này dặn dò rất cẩn thận, nhưng cũng giống các vị đã khám khẩn cấp tối qua. Ứng Tư Tuyết cảm ơn rồi tiễn vị bác sĩ kia một đoạn, lúc này mới quay lại nhìn Dương Húc Minh một chút.
Hai người đều hiểu ý của nhau. Có lẽ trong khoảng thời gian tới, Nhạc lão sư sẽ không thể tham dự chiến đấu. Nhưng có thể kịp thời đuổi tới để cứu người trước sự tấn công của Quỷ Diện, sau đó còn bức bách đối phương rời đi cũng đã là một thành tích khó tin rồi. (truyện được dịch bởi Bạch Ngọc Sách)
Dương Húc Minh thở dài nói:
“Chúng ta vào trước đi.”
Hắn đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh. Nhạc Chấn Đào đang dựa lưng vào đầu giường, nhìn về phía hai người bọn họ hỏi:”Bác sĩ có nói cái gì không?”
Dương Húc minh nhún vai:”Có gì đâu, họ bảo anh phải chú ý trong thời gian ngắn không được tùy tiện đi lại, nghiêm cấm vận động mạnh và ngoan ngoãn dưỡng thương.”
“Chuyện này…” Nhạc Chấn Đào chầm ngâm vài giây, nhìn về Triệu trúc đang ở cạnh giường, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Trúc, em bây giờ xuống dưới căn tin ăn chút gì đi, đừng lo lắng quá, anh bây giờ đỡ nhiều rồi.”
Triệu Trúc gật đầu không hỏi nhiều ngoan ngoãn cầm chén cháo đặt xuống nói:”Vậy anh nghỉ ngơi nha, em đi ăn tí đã.”
Nói xong, nàng còn có chút lo lắng nên nhìn về phía Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết:”Anh Dương, còn có cả chị Ứng nữa, anh rể em hiện tại….. Xin nhờ anh chị để ý một lát nhé, hiện tại vết thương của anh ấy còn rất nghiêm trọng.”
Dương Húc Minh cười có chút miễn cưỡng:”Tuổi của tôi còn nhỏ lắm, không cần gọi anh đâu. Bố khỉ, tôi bây giờ mới có năm ba đại học, còn cô thì dù sao cũng tốt nghiệp đại học rồi. Bây giờ cô lại gọi tôi là anh. Chẳng lẽ cái mặt tôi trông già lắm à?”
Ngược lại thì Ứng Tư Tuyết gật đầu rất nghiêm túc:”Yên tâm đi tiểu Trúc, chúng tôi hiểu.”
Đưa mắt nhìn Triệu Trúc đánh thức San San đang ngủ trên ghế dậy đi ăn sáng, Dương Húc Minh mới thở dài, ngồi vào chỗ của Triệu Trúc lúc nãy, cầm chén cháo dang dở đặt ở đầu giường đút cháo cho Nhạc Chấn Đào.
“Bọn em có một vài chuyện muốn cùng tâm sự với thầy giáo Nhạc đây.”
Vừa nói xong câu này, Dương Húc Minh liền xúc một thìa cháo đầy ú ụ đút thẳng vào miệng Nhạc lão sư khiến cái miệng vừa há ra nuốt sạch.
“Phụt… hụ khụ khụ, bỏng chết tôi rồi.”
Bị nóng miệng, ông giáo Nhạc lúng túng nhìn cái mớ mình vừa phun ra dính trên ga trải giường, nói:”Không dám làm phiền Dương huynh đệ, ta đã ăn no rồi.”
Ứng Tư Tuyết trợn mắt, trực tiếp một đá sút văng Dương Húc Minh khỏi giường.
“Anh tránh ra để em”
Nàng ngồi xuống giường, cầm chén cháo lên thay Dương Húc Minh đút cháo.
“Chân tay lóng nga lóng ngóng. Đầu óc anh lại mơ tưởng đến cô nào thế?”
Ứng Tư Tuyết còn không yên tâm, múc một thìa nhỏ hơn, còn thổi qua một phát rồi mới đưa thìa đút.
“Nào nào thầy Nhạc, anh há miệng ra đi.”
Nhạc Chấn Đào lúc này đã sợ lắm rồi, khóe miệng co giật vài cái. Hắn làm sao có thể không tin tưởng cái tổ hợp hai người này thật sự muốn chơi chết mình cơ chứ. Nhìn cái thìa cháo mà xem, rõ ràng còn bốc khói nghi ngút đây này.
“Thật sự thì tôi đã no lắm rồi.”
Nhạc Chấn Đào ủy khuất:”Chúng ta tiếp tục nói về vấn đề của Quỷ Diện đi.”
Ứng Tư Tuyết lúc này mới buông chén cháo xuống, thở dài nói:”Cũng được… Lúc nãy em đã nhận được thông báo, hành động phong tỏa tối qua đã thất bại. Cảnh đã đã lục soát toàn bộ Tây Giao một lần. Chặn lại tất cả các tuyến đường ra vào thành phố. Kiểm tra toàn bộ các khu vực xe cộ có thể lui tới cũng không phát hiện tung tích của Quỷ Diện. Xem ra có thể Quỷ Diện đã đi bộ trốn khỏi Cửu Giang, hoặc đã trốn lẫn vào sâu trong thành thị.”
“Cho dù có chuyện gì thì đối với chúng ta đây không phải tin tốt. Dù sao Quỷ Diện đã biết được sự tồn tại của chúng ta, chưa để đến mặt mũi cũng lộ ra hết. Coi như tất cả các ưu thế còn sót lại của ta đã không còn. Lần sau gặp lại chính là trận đại chiến sống còn với tất cả mọi người.”
Ứng Tư Tuyết vừa nói xong, Nhạc Chấn Đào suy nghĩ một lát rồi nói:”Theo ta cảm thấy thì có lẽ Quỷ Diện đã rời khỏi thành phố Cửu Giang đi tới Lục Bàn Thủy.”
Ứng Tư Tuyết gật đầu:”Rất có thể mụ ta đến Vương Quan doanh tìm quan tài của nữ quỷ. Trận chiến tối hôm qua chúng ta đã thu được những thông tin vô cùng quý giá. Ngoại trừ hiểu rõ về năng lực của Ngô Tiểu Tùng ra thì còn biết được hắn chính là một con trành quỷ của nữ quỷ trong quan tài máu.Ngoài ra có vẻ như nó đang cố gắng áp chế lực lượng của bản thân không bạo phát vì sợ bị nữ quỷ trong quan tài phát hiện. Tóm lại lại bây giờ nó chưa hoàn toàn thoát khỏi trói buộc.”
“Nếu để cho nó giết chết nữ quỷ trong quan tài máu, triệt để được tự do, nhất định nó sẽ càng ngày càng kinh khủng.”
Nhạc Chấn Đào suy nghĩ một chút rồi đưa ra suy nghĩ của mình, “Nhưng bình thường những con trành quỷ muốn thoát khỏi sự nô dịch của lệ quỷ thường không thành công. Chưa kể nữ quỷ trong quan tài máu còn thuộc loại Mãnh Quỷ, chúng ta có khi cũng chả cần phải làm gì, chỉ cần ngồi đợi hai kẻ đó đánh đến sứt đầu mẻ trán, lưỡng bại câu thương.”
Dương Húc Minh lúc này cười khổ một tiếng nói:”Chuyện này cũng chưa chắc. Tin xấu là bên trong Dương gia càn thi thuật đã từng ghi chép về một nhược điểm chí mạng của nữ quỷ trong quan tài máu.”
“Lấy quan tài máu đó làm trung tâm, xung quanh gần đó còn chôn thêm năm cỗ thi thể. Bên trong mỗi cỗ thi thể này còn cất giấu một lệ quỷ có oán niệm cực sâu. Dùng lực lượng của năm con lệ quỷ này, kết hợp với quan tài máu mới có thể tạm thời trấn áp, nhốt nữ quỷ vào trong quan tài.”
“Nhưng trong năm cỗ thi thể chỉ cần đào một cỗ bất kỳ, đồng thời tiêu diệt con lệ quỷ bên trong thì cũng khiến nữ quỷ trong quan tài máu thoát ra ngoài.”
“Chỉ khi nào hủy diệt toàn bộ cả năm bộ hài cốt và lệ quỷ trong đó, sức mạnh của nữ quỷ mới hoàn toàn hồi phục.”
“Bây giờ nếu Ngô Tiểu Tùng chỉ đào một bộ thi thể, thả ra nữ quỷ khi lực lượng còn chưa hoàn chỉnh. Với sức mạnh hiện tại của nó thì hoàn toàn có thể không tốn nhiều sức lực áp chế nữ qquỷ trong quan tài.”
Cho nên mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ xấu nếu để nó đi tới Vương Quan doanh.
Lời này của Dương Húc Minh khiến tâm thần Nhạc Chấn Đào có chút hoang mạng. Hắn hỏi lại:
“Nếu đã như vậy thì tại sao năm đó cái người phong ấn được nữ quỷ này vào quan tài máu lại không dùng cách này tiêu diệt nữ quỷ khi cô ta không có đầy đủ sức mạnh?”
“Bởi vì trạng thái của nữ quỷ trong quan tài, ngoại giới không thể nào đụng vào. Trừ khi cả năm cô thi thể bị tiêu hủy thì mới có thể đụng vào nữ quỷ. Nếu không bên ngoài không có cách nào quấy nhiễu được nàng, càng không thể tấn công được, trừ khi chính nàng muốn như vậy.”
Dương Húc Mình lại cười khổ nói:”Cho nên đối với trạng thái này, ngay cả nữ quỷ trong quan tài máu cũng chỉ có thể tạo thành thương tổn đối với phong ấn. Nói dễ hiểu hơn thì dưới trạng thái này, thứ duy nhất nữ quỷ có thể tấn công cũng chỉ có năm cỗ thi thể phong ấn nàng mà thôi. Chỉ khi nào cả năm cỗ thi thể bị phá hủy thì nàng mới chính thức đủ khả năng can thiệp vào thế giới thực. Loại trạng thái hư vô mờ mịt này, bất kể đối với nữ quỷ hay ngoại giới thì đều chấp nhận được.”
“Nhưng trành quỷ cũng giống một loại năng lực kéo dài, thậm chí gần như nói nó giống một bộ phận của lệ quỷ cũng không ngoa. Ngô Tiểu Tùng không cần phải giải trừ toàn bộ phong ấn. Hắn chỉ cần phá hư một bộ thi thể, giải phóng nữ quỷ khi chưa hoàn toàn khôi phục thực lục, trở thành trành quỷ thì nó có thể tiêu diệt nữ quỷ trong quan tài.”
“Đây chính là sự thiếu hụt duy nhất của thuật phong ấn này, nhưng làm gì có ai nghĩ đến cảnh có một Trành Quỷ mạnh mẽ như vậy đâu?” Dương Húc Minh bất đắc dĩ lắc đầu,”Nếu Ngô tiêu Tùng tiêu diệt được nữ quỷ trong quan tài máu thì cho dù có thể diệt được một con Mãnh Quỷ khủng khiếp nhưng cũng khiến Ngô Tiểu Tùng có thể triệt để phát huy toàn bộ sức mạnh, lúc đó e rằng sẽ tạo thành một con quỷ còn kinh khủng hơn.”
“Lúc đó đừng nói chúng ta, e rằng ngay cả Lý Tử cũng không phải đối thủ của nó. Dù sao cái năng lực đông kết không gian của Ngô Tiểu Tùng cũng có thể đông kết cả năng lực của các lệ quỷ khác.”
“Mà năng lực của Lý Tử là khiến các khu vực xung quanh tắc tốc độ lão hóa già yếu đến chết. Loại năng lực này vừa vặn bị Ngô Tiểu Tùng khống chế.”
“Nghĩ đi nghĩ lại, thứ năng lực duy nhất có thể khắc chế được Ngô tiểu Tùng bây giờ ngoài một con quỷ có năng lực nhện thì chỉ có con mèo đen bên cạnh mẹ em. Dưới tình huống hiện tại đây chính là cách duy nhất tuyệt đối khắc chế được Ngô tiểu Tùng.
Nhạc Chấn Đào nhìn về hai người, nhíu mày nói:”Coi như hiện tại chưa thể giải phóng được toàn bộ năng lực thì khả năng đông kết của Ngô Tiểu Tùng vẫn vô cùng đáng sợ. Hiện tại muốn chặn được nó, hai người nghĩ xem có cách nào không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT