Nghe Ứng Tư Tuyết phân tích xong, Dương Húc Minh trợn mắt kinh ngạc: - "Thì ra là vậy?"
Hắn suy nghĩ một lát, nói:
- “Giả định Quỷ Diện có chỉ số thông minh cao như vậy, có khi nào đối phương đã nhận ra được có người đang tìm cách tiếp cận chúng? Thậm chí nắm rõ hành tung của chúng ta?"
Ứng Tư Tuyết lắc đầu bác bỏ:
- “Khả năng này rất khó xảy ra, tạm thời không cần lo lắng, cho dù có thông minh đến cỡ nào cũng cần có đầy đủ manh mối, dữ kiện mới suy luận ra chân tướng vấn đề.
Hiện tại đối với tổ chức nuôi quỷ, chúng ta vẫn đang trong bóng tối, bọn chúng không có khả năng phát hiện ra.
Vấn đề trước mắt cần lưu tâm, là thi thể của Lý Tử.
Thi thể chị ấy hiện đang được lưu giữ trong nhà xác Cửu Giang nằm sâu dưới lòng đất, vì liên quan đến trọng án nên vẫn chưa có đem đi hoả táng.
Đám người nuôi quỷ gây án xong, sau đó không hề tìm cách huỷ thi xoá dấu vết, đây cũng là một vấn đề rất đáng ngờ. Rõ ràng bọn chúng có đầy đủ thời gian cắt tay chân và lấy trái tim của chị ấy, chia ra mang đi, nói không kịp tiêu huỷ phần thi thể còn lại thì không hợp lý.
Quỷ Diện kẻ này hành sự cẩn thận như thế, làm sao lại lưu lại một cỗ thi thể không trọn vẹn như vậy ở bãi đậu xe? Rõ ràng sẽ kinh động đến dư luận, cảnh sát, căn bản là trái với nguyên tắc hành động trong bí mật của tổ chức này.
Nhưng kết quả là như vậy, chứng tỏ có nguyên nhân nào đó mà chúng ta chưa rõ, khiến cho Quỷ Diện ra quyết định lưu lại một phần xác chị Lý Tử, bất quá như vậy cũng tốt, vừa vặn chúng ta đang cần đến thi thể của chị ấy, tình hình có biến tất có khả năng đối phương cũng sẽ thay đổi kế hoạch, cho nên em đề nghị để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta nên tranh thủ thời gian, đến nhà xác thu hồi lại thi thể.
Để dây dưa lâu, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài dự tính, vậy kế hoạch của anh sẽ đổ sông đổ biển."
Ứng Tư Tuyết đang ám chỉ kế hoạch phục sinh cho Lý Tử, vĩnh viễn lưu lại bên người của Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh lập tức đồng ý:
- “Vậy đêm nay chúng ta lập tức chạy đến nhà xác Cửu Giang, đem thi thể Lý Tử ra."
Ứng Tư Tuyết liếc hắn một lát, nói: - "Anh biết địa chỉ chỗ nào không mà đi?"
Dương Húc Minh sốt ruột móc điện thoại ra, nói: - "Tra cứu trên mạng một lát chẳng phải xong sao?"
Ứng Tư Tuyết nhún nhún vai, không trả lời.
Nhạc Chấn Đào có chút lúng túng khó xử, sau đó cười cười nói: "Ầy..... Nhà xác Cửu Giang, lên mạng tra cũng không ra đâu."
Nơi này tính chất đặc thù, ngay cả người địa phương cũng không mấy ai biết chính xác vị trí, huống hồ lên mạng tra càng không ra."
Dương Húc Minh nhăn mặt hỏi: - "Vậy làm sao để tìm ra cái nhà xác này?"
Nhạc Chấn Đào lắc lắc đầu:
- “Anh cũng không rõ, chỉ nghe loáng thoáng là ở phụ cận Đông Giao. Theo tin đồn mà nói, nơi đó vốn ban đầu là nhà tang lễ, mấy chục năm trước, có một bộ di thể người già từ sông Trường Giang trôi vào, không ai nhận lãnh nên tạm thời đưa vào nhà tang lễ bảo quản.
Sau có người nhà đến nhận lãnh, lúc nhận, thấy thi thể được bảo tồn trong tình trạng rất tốt, khiến cho họ vô cùng cảm kích. Cho nên hậu sự xong xuôi, bọn họ tự nguyện quyên tiền xây dựng ở phụ cận nhà tang lễ một cái nhà xác, mục đích để bảo tồn những di thể chưa có người nhận lãnh, với hy vọng di thể người khác cũng được bảo quản chu toàn như người nhà mình.
Nhà xác xây dựng xong, đám người nhà kia còn quyên tiền thành lập một cái tài khoản để vận hành, quyền quản lý giao cho chính quyền.
Cho nên các vụ trọng án hoặc thi thể người chưa được nhận lãnh đều được đưa đến đó bảo quản. Vốn dĩ Cửu Giang nơi này dân cư ngày càng thưa thớt, người dân sinh hoạt hết sức bình lặng, cho nên nhà xác ngầm dưới mặt đất này cũng rất hiếm khi dùng, bởi vậy ít người biết tới."
Dương Húc Minh nhìn Ứng Tư Tuyết hỏi: - "Vậy giờ phải làm sao để tìm ra? Em có điều tra được vị trí chính xác không?"
Ứng Tư Tuyết gật đầu: - "Đã điều tra ra, nhưng theo lịch hoạt động phải đến ngày mốt nhà xác mới mở ra, trước đó chúng ta không thể đi vào."
Dương Húc Minh hiếu kì hỏi: - "Ngày mốt mới hoạt động? Dù gì cũng là trộm xác. Vì sao chúng ta không tiến hành trong hôm nay hoặc ngày mai?"
Ứng Tư Tuyết thở dài trả lời: - "Bởi vì quy củ vận hành của chỗ này rất đặc thù, thứ năm và thứ sáu cửa chính của nhà xác đóng chặt, nhân viên công tác không đi làm, muốn trộm muốn cướp cái gì cũng không thể được."
Dương Húc Minh vẫn một mặt đần ra chưa hiểu, - "Không có người thì càng tốt chứ sao? Trộm cắp chẳng phải càng thuận tiện?"
Ứng Tư Tuyết lắc đầu giải thích:
- “Nhà xác này đặc thù, nằm sâu dưới lòng đất, chỉ có một thông đạo nối liền với bên trên, lối vào là một cái cửa hợp kim rất dày, trừ phi chúng ta biết độn thổ, không thì không thể tiến vào đấy."
- “Nếu như chờ cho nhân viên đi làm việc, vậy làm sao có thể trộm thi thể Lý Tử ra trước mặt bọn họ?" Dương Húc Minh hỏi.
- “Anh cho rằng đây là kho bạc nhà nước hay sao? Nhà xác này bình thường chỉ có một người bảo vệ già vận hành thôi, chờ đến thứ bảy khi cửa kho được mở ra, chúng ta nhân dịp lẻn vào đánh ngất người ấy đi, sau đó muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi."
Dương Húc Minh giơ ngón cái lên: - "Kế hoạch tốt, anh rất thích!"
Nhạc Chấn Đào ngồi kế bên nghe hai người thoải mái bàn chuyện trộm xác người, có chút chần chờ, nói:
- “Hai người có biết tội ăn trộm di thể, nếu bị phát hiện hình phạt sẽ nặng lắm không?"
Ứng Tư Tuyết cười cười: "Nói vậy, nếu không bị phát hiện thì sẽ không có vấn đề gì, đúng không?"
Nhạc Chấn Đào cứng họng không phản bác được, Dương Húc Minh cười vỗ vai hắn nói: - "Anh cứ yên tâm, chuyện này không khó, chắc chắn sẽ không bị lộ."
Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết trò chuyện cùng Nhạc Chấn Đào thêm một lúc nữa, cẩn thận tra xét kế hoạch hành động xong, liền lập tức rời đi, trở về khách sạn.
Ba người ước hẹn sáng mai đi một chuyến về Bành Trạch. Trải qua một ngày chạy xe liên tục, hai người, cậu Minh và cô Tuyết cũng có chút mệt mỏi.
Về tới phòng khách sạn, rửa ráy vệ sinh một chút, Dương Húc Minh thay đồ rồi lăn ra ngủ ngay lập tức. Thẳng đến sáng hôm sau Ứng Tư Tuyết gõ cửa đánh thức mới dậy.
Ăn sáng ở phòng ăn xong, hai người liền xuất phát, xe ghé qua đón Nhạc Chấn Đào, kế tiếp ba người thẳng tiến hướng Bành Trạch.
Quê nhà của Lý Tử, là một thôn xóm nhỏ hạ du huyện Bành Trạch, Dương Húc Minh cũng chưa từng đi qua. Dựa vào địa chỉ lưu trên thẻ căn cước của Lý Tử, Ứng Tư Tuyết lái xe rời nội thành Cửu Giang, tiến vào tuyến đường Bành Trạch, rất nhanh ba người lại tiến vào khu vực thôn xóm âm u đầy tử khí ngày hôm qua.
Xe càng chạy càng rời xa thành phố, rốt cục hoàn toàn biến mất trong rặng núi phụ cận Cửu Giang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT