Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết và người đàn ông ấy đứng đối mặt lẫn nhau trong căn phòng của bà già đã chết kia. Dương Húc Minh xụ mặt, - “Vậy tôi ăn hành trong thế giới ác mộng thì tính sao đây?”
Ứng Tư Tuyết nhún vai, “Móng tay mười ngón của em cũng bong ra hết nè, hông biết tới bao lâu mới ra lại nữa!”
Người đàn ông tỏ vẻ xấu hổ: - “Có lỗi quá, có lỗi quá! Thật tình là tôi không hề biết còn có người giống tôi, xem bọn kia là kẻ thù trên cái thế giới này. Thấy mọi ngươi đến đây, tôi còn tưởng hai người là đồng bọn của bọn chúng nữa.”
Nhóm người nhiệt tình xung quanh đã đi khỏi sau khi được Ứng Tư Tuyết phát tiền.
Dương Húc Minh im lặng một hồi, rồi hỏi người đàn ông trước mặt, nói: - “Anh cũng vừa đến đây à?”
- “Trước cậu không lâu...”, anh ta nói: - “Buổi sáng này, sau khi cảnh sát đi là tôi đến, rồi trốn luôn trong phòng chờ bọn nuôi quỷ còn lại tới đây. Hai đứa là người duy nhất đến đây sau nhóm cảnh sát.”
Mắt Dương Húc Minh sáng lên, hắn bèn hỏi: - “Vậy anh có thấy vật gì đặc biệt không? Ví dụ như mảnh thi thể, tay hoặc là chân, đầu người giấu ở góc nào đó hay không?”
Người đàn ông lắc đầu: - “Không thấy! Tôi đã lục soát cả phòng này nhưng chẳng thấy thứ mà cậu nói.
Ứng Tư Tuyết khẽ nhíu mày: - “Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ trước khi anh đến, bọn người nuôi quỷ khác đã biết Sơn quỷ chết nên đến đây lấy đồ của bà ta đi rồi sao?”
Dương Húc Minh nêu ra một giả thuyết: - “Hay là bị cảnh sát mang đi rồi? Chẳng phải cảnh sát hay khám xét hiện trường sao? Nếu bọn họ thấy mảnh thi thể, rất có thể là lấy về điều tra rồi.”
Ứng Tư Tuyết nói: - “Khả năng này không cao lắm, nếu cảnh sát phát hiện mảnh thi thể tại hiện trường, vậy tin tức mà chúng ta nghe được không phải là bà cụ đột tử đâu. Mảnh thi thể của Lý Tử có thể còn trong phòng này, hoặc bị kẻ nuôi quỷ khác mang đi.”
Người đàn ông đứng đó xem hai người nói chuyện, chần chờ một lát, rời hỏi: - “À... cô, cậu có thể cho tôi biết, mảnh thi thể mà hai người đang nói đến là gì vậy?”
Ứng Tư Tuyết nhìn sang Dương Húc Minh, hắn vẫn bình tĩnh, nói: - “Bạn gái của tôi bị bọn nuôi quỷ này giết chết, rồi bị biến thành lệ quỷ. Bọn chúng sợ cô ấy trả thù, bèn phân thây cô ấy. Mỗi người trong bọn chúng giữ một bộ phận thi thể để né tránh sự truy sát của bạn gái tôi.
Thứ mà chúng tôi đang tìm là bộ phận thi thể mà Sơn quỷ đang giữ.”
Nghe Dương Húc Minh nói xong, người đàng ông giật mình: - “Cái gì? Bạn gái của cậu cũng bị bọn người nuôi quỷ này giết à?”
Dương Húc Minh ngạc nhiên: - “Ý anh là...”
Người đàn ông cười khổ một tiếng, thở dài trước ánh nhìn kỳ lạ của Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết.
“Thiến nhi, em ra gặp mọi người một lát đi.”
Anh ta vừa nói xong, một con nữ quỷ đang cúi đầu, cả người đẫm máu hiện ra sau lưng. Mái tóc dài rũ xuống, che kín cả gương mặt cô ta. Qua khe hỡ của mái sợi tóc, hắn thấy một con mắt đờ đẫn, trống rỗng, vô cùng kinh khủng.
Người đàn ông cười ảo não, - “Đây là vợ của tôi. Lúc còn sống, cô ấy tên Triệu Thiến. Còn tôi họ Nhạc, tên đầy đủ là Nhạc Chấn Đào.
Còn đứa nhóc im re bên trong là con trai tôi, tên là Nhạc Ninh.
Dĩ nhiên là như hai cô, cậu đã thấy, vợ và con tôi đều trở thành lệ quỷ dưới bàn tay của bọn nuôi quỷ độc ác kia.”
Dương Húc Minh khiếp sợ nhìn một nhà ba người này, trong thoáng chốc không biết nói sao cho phải.
Hắn ngập ngừng vài giây rồi nói: - “Bạn gái của tôi cũng đang ở gần đây, nhưng tôi không dám gọi cô ấy ra. Mà cho dù có gọi, cô ấy cũng không thèm để ý. Tình trạng của cô ấy hơi đặc biệt một chút, nếu tôi tùy tiện réo gọi, ý nghĩ đầu tiên khi cô ấy xuất hiện chính là chơi chết tôi đấy.
Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho cả nhà anh gặp mặt.”
Sau khi Dương Húc Minh nói xong, Nhạc Chấn Đào hơi ngạc nhiên.
- “Bạn gái của cậu... tự hành động một mình được à?”
Dương Húc Minh cũng ngơ ngác hỏi lại: - “Vì sao lại không?”
Hai người đàn ông đối mặt nhau vài giây, Nhạc Chấn Đào cười cay đắng, nói: - “Vợ của tôi chẳng những không thể nào giao lưu cùng tôi, mà còn giống một cỗ máy móc vậy theo sát sau lưng tôi vậy.
Nếu tôi không ra lệnh, cô ấy liền im re, đờ đẫn, con trai tôi cũng y chang.”
Dương Húc Minh hoang mang, hỏi: - “Em kêu anh là anh Đào nhé. Chuyện xảy ra như thế nào vậy anh?”
Nhạc Chấn Đào quay lại nhìn cô vợ, thở dài một hơi, rồi nói:
- “Vợ của anh là một cô giáo tiểu học, con trai của anh của là học sinh trong lớp cô ấy.
Kẻ nuôi quỷ đó gọi là Hạn Bạt, tên thật là Hồ Xuân Hoa, giữ chức lao công trong trường tiểu học mà vợ anh đang công tác.
Một chiều nọ, anh đi làm về nhà, chờ lâu lắm mà không thấy vợ, con về đến. Anh gọi điện thì không kết nối được, hỏi thăm người quen thì nghe bảo hai mẹ, con đã về từ sớm rồi.
Anh đi khắp nơi tìm hai người mà không gặp.
Kết quả là, tối hôm đó, vợ anh bế con anh quay về.”
Nhạc Chấn Đào nhìn đứa bé sát vách tường, nói: - “Lúc ấy, hai người bọn họ đã trở thành như thế này. Cả hai im ru rú, chẳng nói lời nào, rồi biến mất sau lưng anh.
Ấy thế mà, anh cảm giác vô cùng kỳ lạ khi có thể khống chế hai mẹ, con họ, lại có thể gọi họ xuất hiện.
Đó là lần gặp quỷ đầu tiên trong đời anh, nhưng anh không hề sợ hãi, mà là ngược lại, cực kỳ phẫn nộ.
Dù hai mẹ, con đã rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, không có nhận thức, nhưng khi anh bảo dẫn anh đi tìm hung thủ, thì hai người lại có thể men theo đường cũ mà dẫn anh đi.
Đêm đó, nhờ cô ấy và con anh dẫn đường, anh đã tìm ra người nuôi quỷ hại chết bọn họ.”
Dường như Nhạc Chấn Đào đang nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, hai nắm đấm bèn siết chặt.
“Ả người nuôi quỷ kia đang trong tình trạng hấp hối. Ban đầu, bà ta đã khống chế một con lệ quỷ, nhưng bà ta muốn nhiều hơn. Thế là, nó giấu đồng bọn, vụng trộm tiến hành nghi thức, muốn thu nhận một đôi mẹ, con lệ quỷ.
Chỉ là, sau khi hai mẹ con Thiến nhi biến thành lệ quỷ, lại có thể thoát khỏi sự khống chế của bà ta.”
Nhạc Chấn Đào nói: - “Thông qua lời khai của con mụ người nuôi quỷ trước khi chết, anh mới biết đến sự tồn tại của tổ chức này.
Bọn người ác độc như vậy, anh không bao giờ tha thứ cho chúng nó, đặc biệt là kẻ tên Quỷ Diện. Con mụ đó là kẻ dạy mấy người khác cách nuôi quỷ. Vợ, con anh chết, nó phải gánh lấy một phần trách nhiệm!”
Nhạc Chấn Đào gằn giọng: - “Anh thề, anh sẽ không bỏ qua mấy con mụ ác độc đó, gồm ả Quỷ Diện đó, và bọn người nuôi quỷ còn lại. Anh muốn bọn chúng phải chết! Tuyệt đối không để bọn đàn bà đó làm xằng làm bậy!
Anh tin chắc, đây cũng là tâm nguyện của vợ con anh!
Vốn dĩ cả nhà anh đang chung sống hạnh phúc, thì bọn chúng khiến anh phải chịu cảnh cửa nát nhà tan. Anh sẽ không để những gia đình khác phải chịu nghịch cảnh giống mình!
Vì thế, vừa hay tin Sơn Quỷ chết, anh liền đấy đây để mai phục chu đáo, định bụng tung lưới bắt gọn bọn nuôi quỷ còn lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT