Ưng Tư Tuyết xoa nhẹ mi tâm, lẩm bẩm: - “Đang là một người sờ sờ bên cạnh, vừa chớp mắt là mất tiêu.
Đúng thật trong căn phòng này có kẻ địch rồi! Kẻ ấy lại còn bày ra cạm bẫy, bắt Dương đại sư đi mất nữa chứ.”
Cô ấy đứng ngoài cửa, nói vọng vào: - “Người bên trong ơi, chúng ta có thể thương lượng hay không? Hay là bọn bây vội vàng đối phó anh cơ bắp kia nên không thèm đếm xỉa đến tôi vậy?”
Nếu anh ấy vừa bước qua cửa liền bấn mất, nói cách khác, liệu bản thân căn phòng này là cạm bẫy, hay cánh cửa mới là cạm bẫy nhỉ?
Ứng Tư Tuyết trầm ngâm, quay người nhặt bình nước suối rơi trên hành lang lên, sau đó ném chiếc bình vào bên trong.
- “Bình nước không biến mất, vậy là năng lực ấy chỉ tác động lên người sống ư?
Hay là kẻ ẩn nấp trong bóng tối kia có thể tùy tiện lựa chọn đối tượng nhỉ?”
Cô nàng nhìn về hướng một căn phòng khác, cạnh đó có tiếng chơi game truyền ra.
Vừa đi vào, cô ấy nghe thấy tiếng la hét liên tục của một người con trai.
- “Điểm cao kìa, điểm cao kìa! Nhanh tiến lên điểm cao đo! Thừa dịp bọn kia chưa hồi sinh!”
Ứng Tư Tuyết thở dài một cái, quay người rời đi. Mặc dù cô ấy định tìm người khác làm chuột bạch thí nghiệm, nhưng lại sợ người bình thường bị liên lụy vào mấy sự kiện linh dị như thế này rồi mất mạng. Vẫn chưa rõ năng lực của kẻ địch như thế nào, nếu tùy tiện hành động ảnh hưởng đến nhân mạng, cô ấy chắc chắn phải tự ân hận cả một đời.
Cuối cùng, Ứng Tư Tuyết quay lại vị trí cửa phòng ban nãy. Tòa nhà này có vị trí khá lệch, phía sau là dòng Trường Giang, bên cạnh là vài căn nhà lầu thấp bé hai, ba tầng. Nơi cố ấy đứng hiện tại là lầu năm, nói cách khác, xung quanh không hề có vị trí cao tương đương để quan sát đến nơi này.
Nếu kẻ địch đang nấp trong bóng tối quan sát, ắt hẳn kẻ đó đang ở ngay trong căn nhà này, thậm chí ở ngay tầng lầu mà cô ấy đang đứng.
Ứng Tư Tuyết đi dọc theo hành lang, phát hiện ra ba căn phòng có người sống bên trong, những phòng còn lại chẳng có ai cả.
Thế là, Ứng Tư Tuyết đi gõ cửa hết tất cả các căn phòng ấy, gọi mọi người ra.
- “Mọi người ra đây xếp hàng đi! Ok, con cho mỗi người 500 nghìn nhé!”
Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm, phát mỗi người một tờ 500 ngàn mới toanh. Sau đó, cô ấy nói: - “Phiền mọi người đứng đây chờ con vài phút, con định vào trong xem thử.
Đừng hỏi tôi làm vậy để chi nhe, mấy cô, chú cứ việc đứng đó nhận tiền là được, không làm phiền thời gian của mọi người quá lâu đâu.”
Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm, nhìn cả nhóm người tụ tập trước của căn phòng, nơi mà Dương Húc Minh vừa biến mất. Cô ấy cười rất vui vẻ. Đêm qua, khi đánh nhau với bầy chó dữ, Ứng Tư Tuyết đã nhận ra một điều, đó là tổ chức này không dám hiện thân trước mặt quần chúng.
Do đó, cách tự bảo vệ tốt nhất là nhờ thường dân đi cùng với chính mình.
Dưới ánh nhìn chẳng hiểu đầu đuôi của mấy người xung quanh, Ứng Tư Tuyết bước vào trong phòng.
Sau đó...
... Chẳng có gì xảy ra cả.
Cô ấy chẳng hề biến mất, vẫn đứng tại thế giới thực này. Sau lưng, cả đám tò mò nhìn cô ấy, bàn tán râm ran. Ai ai cũng đang thảo luận việc cô nàng xinh đẹp này khơi khơi cho tiền để làm gì?
Chẳng có phát hiện nào cả, căn phòng vẫn trống rỗng như thế. Chẳng có cạm bẫy nào, cũng không có đồ vật thừa thải nào hiện ra. Bên cạnh đó, cửa phòng vẫn không có điểm gì khác lạ.
Mặc dù Dương Húc Minh vừa rảo bước qua khỏi cửa là hắn biến mất, nhưng vừa nhìn qua, cánh cửa này đâu có gì kì lạ đâu!
Ứng Tư Tuyết chẳng nhìn thấy, cũng không cảm giác ra bất cứ vật thể nào có liên quan đến sự kiện linh dị.
Ánh mắt của cô ấy nhìn đến một cái tủ được bày biện trong góc phòng. Mặc dù chiếc tủ này không lớn lắm, nhưng giấu người bên trong cũng được. Ứng Tư Tuyết bước về cái tủ đó, nói:
- “Nếu có người muốn quan sát cửa phòng, mà trong phòng không có ai, vậy cái tủ này chính là chỗ trốn tốt nhất rồi!”
Cô ấy cười nhẹ, rồi nói tiếp: “Chẳng biết là có ai chơi trốn tìm trong cái tủ này không ta?”
Ngoài cửa sau lưng cô ấy, bà con vẫn đang hiếu kì nhìn vào, xăm soi xem cô gái này định làm gì tiếp theo.
Một bóng quỷ màu trắng xông ra từ sau lưng Ứng Tư Tuyết; nó vọt đến, kéo cửa tủ quần áo ra.
Ngoài cửa, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
- “Cửa tủ quần áo đột nhiên mở ra kìa bây ơi!”
- “Có ma ở trỏng hả?”
Ai ai cũng đều hoảng hốt ra mặt trong khi Ứng Tư Tuyết cười híp cả mắt, nhìn cửa tủ mở ra nhưng không dám hành động tùy tiện.
Đây là một căn phòng ghép, gồm có phòng khách và phòng ngủ. Căn phòng hiện tại mà Ứng Tư Tuyết đang đứng là phòng khách, sát ngay cửa chính.
Cô ấy nói: “Cũng lạ hen, tự dưng ai đời để tủ quần áo ngoài phòng khách nhỉ?”
Người bình thường mà để tủ quần áo trong phòng khách à?
Mấy loại đồ gia dụng thế này thường được chủ nhà lắp đặt trong phòng ngủ nha.
Ứng Tư Tuyết nhìn ngăn tủ rộng mở, bên trong là hàng đống quần áo lòe loẹt, nhét thít chặt vào nhau. Nếu thật bên trong có người, cô ấy buộc phải tiến đến gần hơn.
Ứng Tư Tuyết liền nói: - “Mấy cô chú ngoài kia ơi, có ai giúp con vào xem trong tủ quần áo có gì hay không ạ? Con nghi là bạn con đang núp trong tủ, chơi trốn tìm với con!”
Quỷ hồn màu trắng ‘Hư Giả Thế Giới’ yên lặng bay lơ lửng bên trên tủ quần áo, nép vào góc chết của cái tủ nếu lấy hướng nhìn từ trong tủ ra bên ngoài.
Sau lưng Ứng Tư Tuyết, đám đông dồn dập tiến đến.
“Để tôi qua coi dùm cho.”
Mọi người đều rất nhiệt tình giúp đỡ cô ấy.
Nhưng Ứng Tuyết chỉ cần một người mà thôi. Cô nàng chỉ định cậu thanh niên chơi game ban nãy, chuyển khoản ngay cho cậu ấy 01 triệu đồng, rồi nháy mắt với cậu a, - “Anh bạn nhỏ này, em bắt đầu được rồi.” Ứng Tư Tuyết mỉm cười, nhìn ngăn tủ trước mắt, nói: - “Tháo hết mấy bộ quần áo trong tủ ra ngoài dùm chị nghen!”
Nam thanh niên kia vừa gật đầu, chuẩn bị tiến đến, thì có hai cánh tay vươn ra từ phía sau đống quần áo kít mít kia.
Kẻ đó bước ra khỏi tủ quần áo, đứng ngay cửa tủ, nhìn Ứng Tư Tuyết, nói: - “Mày dám lấy người dân bình thường làm bia đỡ đạn... Tổ chức của mày... đúng là bọn ác ôn mà”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT