Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Hai phút rất nhanh đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, trước tiên Dương Húc Minh ôm Ứng Tư Tuyết đang trong trạng thái hôn mê đến ven đường, sau đó lấy biển cảnh báo trong cốp xe ra đặt cách đó một trăm mét. Làm xong việc này, hắn mới trở lại bên cạnh Ứng Tư Tuyết. Mặc dù hô hấp của cô đã đều đặn trở lại, cả người cũng không còn biểu hiện đau đớn nữa, nhưng Ứng Tư Tuyết vẫn hôn mê như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Dương Húc Minh ngồi bên cạnh thấy bộ dạng này của cô, hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hắn giơ bình nước khoáng trong tay lên, vặn nắp bình ra, sau đó hắn nói:

- “Hiện tại chúng ta không có thời gian để nghỉ ngơi, đành phải để em chịu thiệt thòi vậy.”

Dương Húc Minh nghiêng nghiêng bình nước, đổ toàn bộ nước bên trong vào mặt Ứng Tư Tuyết, hắn hô lên:



- “Tỉnh dậy nào!”

Nhưng dù hắn đã đổ hết cả một bình nước khoáng vào mặt Ứng Tư Tuyết, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền như cũ, cũng không tỉnh lại. Thấy tình hình như vậy, Dương Húc Minh không còn gì để nói.

- “Quả nhiên phim ảnh đều chỉ là lừa gạt người ta, đâu phải cứ tưới nước lên mặt thì người bị hôn mê sẽ tỉnh lại đâu?”

Hắn lại lẻ loi một mình ngồi cạnh Ứng Tư Tuyết, nhìn về chiếc xe nát bấy đằng kia, cảm thấy đau đầu.

- “Lần này xong thật rồi. Xe hỏng, đại tiểu thư thì hôn mê, mình chỉ còn lại một mình, lần tiếp theo những con ác khuyển kia xuất hiện, làm thế nào đối phó với chúng nó đây?”

Dựa theo quy luật, số lượng ác khuyển xuất hiện ở lần tiếp theo là sáu mươi bốn con. Một mình đối mặt với sáu mươi bốn con ác khuyển tập kích, đừng nói chúng là ác linh, cho dù chỉ là chó bình thường cũng khiến Dương Húc Minh đau đầu. Hắn cảm thấy tương lai của mình thật mờ mịt.

- “Chẳng lẽ chỉ còn cách gọi Lý Tử ra hỗ trợ ư?”

Dương Húc Minh lấy ngọn nến nhân duyên ra, hắn nhìn ngọn nến được bọc lại bằng giấy đỏ trong tay, phân vân.

Hắn tin rằng, Lý Tử khẳng định đang ở ngay cạnh hắn, đồng thời cô ấy có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện phát sinh. Nhưng Lý Tử không ra tay, cô cần Dương Húc Minh dùng nến nhân duyên triệu hoán cô.

Nếu tùy tiện ra tay, bất cứ lúc nào Lý Tử cũng có thể rơi vào tình trạng mất khống chế mà chơi chết Dương Húc Minh. Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, sau đó cất ngọn nến đi.

- “Sự việc đã đi tới nước này, kì thật tình huống đã rất rõ ràng. Mình cũng không phải là bó tay chịu chết. Kế hoạch của đại tiểu thư rất hoàn hảo, nhưng không ngờ rằng, tên hung thủ phía sau màn lại độc ác như vậy, kẻ đó dám điều khiển ác khuyển có thực thể trực tiếp xông lên đụng thẳng vào xe ô tô, dù tự tổn thương bản thân cũng muốn chơi chết chúng ta.

Bất quá nếu kẻ đó thực sự là một trong số những hung thủ hại chết Lý Tử, như vậy năng lực này không phải tự bản thân sinh ra, mà là dùng phương pháp nào đó đạt được.

Như vậy, những con ác khuyển chết thảm phản ngược lại kẻ đó còn ít hơn so với trong tưởng tượng của mình.

Nếu như những con ác khuyển này là năng lực tự bản thân kẻ đó sinh ra. Vậy cú va chạm vừa rồi, khẳng định kẻ đó đã chết, không thể nào còn dư thừa tinh lực đi khống chế lũ ác khuyển còn lại giết chúng ta.”

Dương Húc Minh ngồi trên đường, cắn ngón tay, cố gắng suy luận tình huống. Bây giờ Ứng Tư Tuyết đã hôn mê, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Mặc dù hắn không thông minh như đại tiểu thư, nhưng ít ra hắn cũng đã đơn độc trải qua những sự kiện linh dị ở Song Dát, hầm chú ẩn Chung Nam Sơn, hắn tuyệt đối không phải là kẻ ngốc nghếch. Đầu óc của hắn bắt đầu hoạt động, tiếp tục suy luận.



- “Cứ cách mười lăm phút, những con ác khuyển kia đều xuất hiện đúng giờ. Đồng thời bọn chúng đều xuất hiện ở gần chúng ta, lũ ác khuyển dường như được ai đó điều khiển.

Lúc đầu bọn chúng xuất hiện trong tình huống bao quanh chúng ta, về sau lại là chặn đằng trước, chắc chắn người điều khiển chúng phía sau màn có thể nhìn thấy tình huống của chúng ta.

Kẻ đó khống chế lũ ác khuyển, đợi xe của chúng ta dừng hẳn lại sau cú va chạm rồi chúng mới xông lên, đó là chứng cứ thuyết phục nhất.

Như vậy kẻ đó làm sao nhìn thấy được tất cả mọi chuyện đây?”

Dương Húc Minh cắn ngón tay, cố gắng suy luận phân tích, hắn cảm giác dường như mình đã bỏ qua manh mối gì đó cực kì trọng yếu.

- “Những con ác khuyển kia sau khi biến mất, cũng không còn vật gì đi theo sau xe chúng ta, nên kẻ đó chắc chắn không phải dựa vào lũ ác khuyển để quan sát tình huống của chúng ta.

Mà trên thế giới này, dường như không tồn tại thiên lý nhãn có thể nhìn xa mọi vật cách cả ngàn dặm được. Nếu như vậy, đối phương có thể nhìn thấy chúng ta là thông qua một loại môi giới nào đó.

Là máy bay không người lái ư? Hay là thứ gì đó xung quanh chúng ta, luôn đi theo chúng ta?”

Dương Húc Minh ngửa mặt ngước nhìn bầu trời, hắn hơi nhíu mày.

- “Không thể nào máy bay không người lái được, tốc độ của nó không thể nào đuổi kịp chúng ta, nhất định là đồ vật nào đó mà người bình thường không thể nhìn thấy, tốc độ lại cực nhanh.

Chẳng lẽ ngoại trừ những con ác khuyển tấn công chúng ta, vẫn còn một con ác khuyển nào đó luôn đi bên cạnh chúng ta, nhiệm vụ của nó là theo dõi mọi hành động của chúng ta?

Đúng rồi! Nhất định là một con ác khuyển khác đi bên cạnh chúng ta.”

Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc hai người bị tập kích lần trước, lúc bọn hắn dừng xe, có một con ác khuyển màu trắng đã xuất hiện trên trần xe của bọn họ. Lúc đó, Ứng Tư Tuyết muốn dùng “hư giả thế giới” tóm lấy nó, nhưng cuối cùng lại để nó trốn thoát mất.

Ngay sau đó, những con ác khuyển khác bắt đầu tấn công dồn dập, từng đợt nối tiếp nhau, hoàn toàn đánh cho Dương Húc Minh chật vật không chịu nổi, căn bản hắn không rảnh để nghĩ về tình huống con ác khuyển chạy thoát kia là như thế nào.

Bọn họ chỉ nghĩ đơn giản con ác khuyển kia là điềm báo chính thức mở màn cho việc tấn công của lũ ác khuyển, nhưng lúc đó thời gian còn chưa tới mười lăm phút, con ác khuyển kia đã xuất hiện, điều này tuyệt đối không bình thường chút nào.



Chẳng lẽ con ác khuyển màu trắng trên trần xe chính là môi giới cho kẻ chủ mưu đứng sau màn? Bởi vì nó trốn trong xe, lại không phát động công kích, cho nên bọn họ không chú ý tới nó.

Như vậy, hẳn là nó e ngại công kích linh hồn, miễn dịch công kích vật lí. Dù sao lúc trước Ứng Tư Tuyết dùng “hư giả thế giới” bắt nó, nó trực tiếp trốn đi, dường như nó rất e ngại với công kích linh hồn. Mà vừa rồi, lúc vụ va chạm xảy ra, nếu nó không thuộc loại miễn dịch công kích vật lí thì nó khẳng định cũng đã chết rồi.

Dương Húc Minh chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ chiếc xe đã hỏng, lửa quỷ trắng bệch xuôi theo chân hắn tràn ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ chiếc xe. Trong đêm hè nóng bức, tiếng cười lạnh của Dương Húc Minh vang lên.

- “Bà già chết tiệt, hẳn là con ác khuyển kia bà giấu trong chiếc xe này đúng không?”

Cách đó mấy chục cây số, toàn thân bà lão nằm trong bóng đêm trong nháy mắt cứng đờ, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play