Dịch giả: VoMenh- “Cái quái gì vậy? Ý của em là...”
Hắn trừng to mắt, nhìn chằm chằm quỷ ảnh màu trắng trước mặt, suýt nữa rớt luôn con mắt ra ngoài: - “Con quỷ này chính là Sta... à nhầm, chẳng lẽ theo ý em thì Lệ quỷ chính là lực lượng hóa thân của một người khi người đó còn sống ư?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu, lại lắc đầu: - “Em nghĩ xác suất đúng là khá cao... nhưng không chắc ăn một trăm phần trăm được.
Hoặc là nói, dù đúng như thế thì cũng có một vài trường hợp biến dị. Bọn lệ quỷ thông thường có tư duy logic khá đơn giản, trong khi con quỷ ảnh này tuyệt đối không có khả năng tư duy và suy nghĩ logic. Có thể là sau khi con người chết đi, linh hồn thoát khỏi thể xác thì sức mạnh tinh thần và một vài mảnh ký ức còn sót lại sẽ bám vào trên thân con quỷ ảnh này, từ đó biến thành lệ quỷ mà chúng ta nhìn thấy.
Nhưng mà, sau khi người ta chết đi mà kẻ đó có oán hận sâu nặng, lại không có đại não chịu tải phần oán hận đó, dần dà tư duy sẽ trở nên hỗn loạn, vì thế đa phần lệ quỷ đều không có lý trí, cực kỳ ngu ngốc.
Dĩ nhiên, lý luận này có một lỗ hổng... Đó chính là anh.”
Advertisement / Quảng cáo
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, nói: - “Năng lực của anh cũng không phải là quỷ ảnh bản sao của anh, mà là một ngọn lửa quỷ kỳ lạ.
Chuyện này đại diện cho vấn đề gì đây? Chẳng lẽ sau khi anh chết thì không biến thành quỷ, mà biến thành một ngọn lửa quỷ à?”
Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: - “Vì lẽ đó, anh chính là lỗ hổng lớn nhất trong suy luận của em.
Nhưng mà, từ chuyện xảy ra tại Vương Quan doanh, ngọn lửa quỷ màu trắng này cũng không phải tất cả năng lực của anh, mà nó còn có thể tiến hóa.
Lúc đó, ngọn lửa quỷ của anh hóa thành màu đen, về sau không chừng còn biến thành màu khác nữa, thậm chí có lẽ biến thành hình người luôn.
Em có cảm giác ngọn lửa quỷ của anh vẫn chưa bộc phát hết tiềm năng đâu, còn cơ hội tiến hóa đó.”
Nghe Ứng Tư Tuyết nói vậy, Dương Húc Minh chần chờ một chút rồi triệu hồi ngọn lửa đỏ thẫm ra bao phủ toàn thân mình.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Ứng Tư tuyết, Dương Húc Minh gượng cười, nói: - “Năng lực của anh lại tiến hóa thêm một lần rồi.”
Ứng Tư Tuyết trợn mắt, há mồm: - “Anh đã làm gì? Sao nó tiến hóa nữa rồi?”
Dương Húc Minh suy nghĩ một chút, rồi kể lại chuyện nhà hắn vừa mới xảy ra, cũng tóm tắt một số trọng điểm cần chú ý.
- “Hay lắm, anh cần tài xế lái xe hay kinh phí đi đường không?”
Dương Húc Minh ngạc nhiên nhìn Ứng Tư Tuyết, hỏi: - “Em định làm gì? Sao gấp gáp đòi giúp anh như thế?”
Ứng Tư Tuyết cười khặc khặc: - “Đã có siêu năng lực thì em phải tìm nơi thử nghiệm liền chứ. Năng lựa của em mạnh như vậy, lại là năng lực chuyên dùng để đối phó với lệ quỷ, nếu không ra tay giết một, hai con thì thật là lãng phí nha.
Trước kia, em bị bọn quỷ đó rượt chạy té khói, tức giận cành hông. Hiện tại chính là hoán đổi công thủ, em sẽ là người rượt bọn chúng chạy!
Em chính là kẻ mang thiên mệnh trừ ma, là kẻ hủy diệt lệ quỷ, nhân gian gọi em là Quỷ Kiến Sầu... Mà nè, anh không định đặt cái tên nào ngầu ngầu cho ngọn lửa quỷ của anh sao? Nếu như anh không có ý tưởng nào hay ho thì em sẽ giúp anh chọn một cái tên nha.”
Ứng Tư Tuyết hớn hở ra mặt, cười toe toét, nói: - “Từ đây về sau, hay mình gọi ngọn lửa quỷ của anh là Diệt Thế lệ diễm nghen, vừa ngầu, lại đầy bá khí, anh chịu không?”
Dương Húc Minh trợn mắt, trả lời: - “Anh nghĩ là cứ tiếp tục gọi ngọn lửa quỷ đi, đơn giản là mạnh mẽ.”
Chủ yếu là... cái tên này nghe tầm thường quá!!!
Advertisement / Quảng cáo
Bất quá, vốn dĩ Dương Húc Minh cũng định nhờ Ứng Tư Tuyết chở hắn đi Cửu Giang.
Dù sao đi nữa thì thanh Sát Phụ kiếm đúng chuẩn một thanh kiếm bằng kim loại thứ thiệt, là hung khí nằm trong diện quản chế, mặt dù lưỡi kiếm chưa được khai phong nhưng không thể nào mang lên tàu cao tốc hay máy bay. Bên cạnh đó, Dương Húc Minh cũng là một tên quỷ nghèo, không đủ tiền mua ô tô riêng, trong mấy người quen biết thì chỉ còn mỗi Ứng Tư Tuyết sang chảnh sở hữu xe ô tô riêng tại nhà. Hiện tại, Ứng Tư Tuyết đã chủ động lên tiếng thì Dương Húc Minh đâu có ngu mà từ chối.
Hai người quyết định thời gian và tuyến đường nên đi, sau đó mạnh ai về nhà nấy.
Mặc dù Ứng Tư Tuyết luôn miệng nói phải chuẩn bị đủ tiền khi đi xa, nhưng thực tế thì cô ấy vẫn là con nhà giàu, tiền luôn có sẵn, khác xa tầng lớp bình dân như Dương Húc Minh.
Sau khi đến nhà, Dương Húc Minh gọi điện thoại cho Vương Trấn.
- “Đại ca, em quyết định đi Cửu Giang xem thử, cám ơn anh đã để mắt dòm ngó giúp em bấy lâu nay. Chờ khi nào em về, em sẽ mời anh ăn lẩu dê.”
Tiếp theo, hắn không nghe Vương Trấn trả lời câu nói của hắn, mà nghe thấy một loạt tiếng súng đì đoàng vang lên xen lẫn tiếng thét của Vương Trấn.
- “Tao chết kìa! Bơm máu đi! Bơm máu đi! Trên người tao còn túi cấp cứu đây! ĐCM, tao sắp hết máu rồi, bơm máu cho tao coi, chạy gì mà chạy!”
Cuối cùng, Vương Trấn thở dài, mắng một câu: - “Mịa nó, đồng đội phế vật thật mà!”
Sau khi âm thanh từ game tắt hẳn, giọng của Vương Trấn trở lại bình thường: - “Cậu em muốn đi Cửu Giang à? Ummm... Thế này nha, anh có người bạn học chung thời đại học ở Cửu Giang, khi nào em đến đó có thể liên hệ cho cô ấy.
Để lát anh nhắn tin số điện thoại qua cho. Cô ta cũng đáng tin lắm, có thể hỗ trợ vài chuyện cho em.”
Dương Húc Minh cảm động nói: “Cám ơn anh Trấn.”
Hắn trò chuyện với Vương Trấn trong chốc lát rồi cúp máy, không tiếp tục làm phiền Vương Trấn chơi game. Dương Húc Minh im lặng lắc đầu, ngay khi nhận được số điện thoại mà Vương Trấn gửi qua thì hắn cũng không có gọi điện cho chị kia liền mà định khi nào đến Cửu Giang thì mới liên lạc.
Chỉ là, bạn học của anh Vương Trấn ư? Chẳng lẽ chị đó cũng là cảnh sát?
Hèn chi... Dương Húc Minh đột nhiên biết được cách thức mà Vương Trấn có thể mò ra nguồn tin vụ án nằm ngoài khu vực của anh ấy.
Mặc dù tình báo mà Vương Trấn đưa cho Dương Húc Minh cũng chẳng hữu ích là bao, nhưng dựa vào cấp bậc của anh ấy mà có thể moi được đến mức đó thì chắc chắn là có tay trong ở bên kia nha.
Lắc đầu, Dương Húc Minh gọi điện cho mẹ hắn. Đầu dây bên kia vẫn là âm thanh chơi mạt chược quen thuộc vang lên. Tinh thần của người mẹ hôm nay có vẻ khá là vui vẻ: - “Sao rồi, con ngoan? Hết tiền hả?
Đợi lát nữa mẹ chuyển hai nghìn tệ cho con.”
Advertisement / Quảng cáo
Nghe mẹ nói vậy, Dương Húc Minh tỏ vẻ hiểu rõ: - “Coi bộ hôm nay mẹ thắng đậm phải không?” Hắn cảm thấy vô cùng khâm phục, sau đó bàn về chính sự: - “Đúng rồi, mẹ này, ngày mai con muốn về nhà một chuyến, mẹ chuẩn bị xíu nha vì con dẫn bạn về.”
Mẹ của Dương Húc Minh tò mò hỏi: - “Con về à? Không ở Lục Bàn Thủy đi làm thêm sao?”
Hắn lắc đầu một cách bất đắc dĩ: - “Ngày mai rồi nói chuyện sau nha mẹ. Mẹ chơi mạt chược đi, con không quấy rầy nữa”
Làm thêm ư? Dương Húc Minh cười khổ một tiếng. Trải nghiệm một tháng vừa qua còn vất vả hơn chuyện đi làm thêm nhiều lắm.
- “Được rồi, ngày mai mẹ nấu đồ ăn ngon chờ con về.”
Sau đó, căn nhà trọ lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn Dương Húc Minh đứng yên trong phòng, siết chặt hai tay.
Ngày mai, hắn sẽ đi Cửu Giang! Chỉ làm trước đó hắn có thể tiện đường ghé sang quê quán tại Tương Tây, có lẽ sẽ phát hiện ra một điều gì đó.