Ban đêm tĩnh mịch, trên con đường vắng ngắt không người giống như ở một thành phố hoang phế, ngọn đèn đường tỏa ánh sáng mờ nhạt như dát một lớp vàng mỏng ảm đạm lên cây cối nhà cửa xung quanh.
Vừa nghe dân ca trên radio, Tống Đại Đảm vừa xoay vô lăng, lái xe qua một giao lộ đèn xanh đèn đỏ vắng tanh vắng ngắt. Nơi này là khu vực tít ngoài rìa ngoại thành Lục Bàn Thủy. Đi lên phía trước chút nữa chính là nghĩa địa công cộng Mai Hoa Sơn, nơi này ban ngày còn vắng vẻ chứ đừng nói là ban đêm.
Tống Đại Đảm phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ trên đường đều trống rỗng, không thấy bất luận một bóng người nào. Nửa đêm về sáng thì dù là ở nội thành cũng rất vắng người, ở những nơi như này thì lại càng thêm hoang vu.
Nếu không phải khách hàng kia đồng ý trả thêm tiền, Tống Đại Đảm thật sự không muốn chạy xe đến nơi vắng tanh như chùa bà Đanh thế này. Cũng không phải là ngại đường xa, cũng không phải là sợ trên đường quay về không bắt được khách hàng khác, chỉ có một nguyên nhân Tống Đại Đảm không muốn chạy cuốc taxi này: Hắn nhát gan!
Không sai, mặc dù tên là Tống Đại Đảm, nhưng mà Tống Đại Đảm cả đời này chưa từng làm cái gì gọi là Đại Đảm! Nhiều người vẫn trêu chọc gọi tên Tống Đại Đảm thành Tống Đại Nhát. Nhưng trời sinh nhát gan, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Cho nên ở nhà ga xe lửa đón được vị khách kia, lúc khách nói muốn đến khu vực này, Tống Đại Đảm liền trực tiếp cự tuyệt. Vừa vào ca đêm mà đã bắt hắn đi nơi xa xôi hẻo lánh như thế khác nào khủng bố tinh thần hắn.
Tuyệt đối không được… Tống Đại Đảm từ chối thẳng thắn rồi chuẩn bị rời đi.
Không ngờ khách hàng kia bảo sẵn sàng trả tiền gấp đôi, hẳn là đi xe lửa cả ngày mệt mỏi, đêm hôm khuya khoắt muốn về nhà ngay chứ không muốn lại bị giày vò ở ga đến tận sáng. Dù sao cuối cùng thì Tống Đại Đảm cũng chở khách hàng đó về đến nhà rồi một thân một mình lái xe quay lại.
Ngay từ đầu, Tống Đại Đảm còn có chút xíu vui mừng, rõ ràng chuyến xe này hắn kiếm được kha khá tiền. Nhưng mà sau khi trả khách về nhà, một thân một mình lái xe xuyên qua khu ngoại thành trống trải vắng bóng người, Tống Đại Đảm bắt đầu hối hận.
Tại sao mình lại ham tiền mà đáp ứng cuốc taxi này để giờ này còn đi đến đây, con đường này rõ ràng là khủng bố mà, từng bóng cây ven đường dưới ánh đèn nhập nhoạng giống như những đầu quái vật há mồm đòi ăn thịt người. Đường phố thì vắng ngắt lạnh lẽo, ngoại trừ chiếc taxi của Tống Đại Đảm thì không còn bất luận một cái xe hay bóng người nào khác.
Con mẹ nó thật là ghê rợn quá đi!
Tống Đại Đảm khẽ rụt cổ lại, lặng lẽ bấm nút kéo kính cửa xe lên, tựa hồ việc này đem lại cho hắn một chút cảm giác an toàn.
Rẽ vào một cái giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Tống Đại Đảm lái xe vào đường cái lớn. Vừa đi được một quãng ngắn thì liền thấy phía trước có một bóng người đứng ven đường.
Đối phương đang vẫy tay đón xe?
Tống Đại Đảm có chút hiếu kỳ.
Nơi này gọi là ngã tư Song Dát, từ nơi này đi vào chính là trấn Song Dát. Người này là từ thị trấn Song Dát đi ra? Đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ mà còn đi ra ngoài tản bộ làm gì chứ?
Tống Đại Đảm dừng xe sát bên cạnh người trẻ tuổi kia. Đối phương trực tiếp kéo mở cửa xe, ngồi xuống băng ghế sau rồi nhẹ nhàng nói:
- Đi đến công viên Đầm Lầy.
Bản dịch sớm nhất đầy đủ nhất ở Bạchh Ngọcc Sácch chấm cơm.
Tống Đại Đảm nhìn qua kính chiếu hậu, len lén ngắm thanh niên này một chút.
Nhìn sơ qua bề ngoài hẳn là một sinh viên, bất quá thanh niên này đúng là có thể trạng khá cao lớn, chí ít cao hơn Tống Đại Đảm một cái đầu. Mặc dù đối phương mang áo khoác nên nhìn không thấy cơ bắp lực lưỡng, nhưng dáng vẻ cường tráng này thì không phải là kiểu người cao gầy. Có thể là vận động viên đội bóng rổ trường Đại học.
Tống Đại Đảm suy đoán sơ bộ thân phận hành khách sau lưng, sau đó nhấn ga lái xe rời khỏi ngã tư Song Dát trấn. Vị hành khách này cũng không phải loại xởi lởi nhiều chuyện, Tống Đại Đảm cũng không có bắt chuyện cùng hắn. Làm tài xế taxi chạy ca đêm, tốt nhất là nên ngậm miệng giữ mình. Thanh niên này nhìn có chút cổ quái khiến Tống Đại Đảm lo lắng tự hỏi:
- Thằng này không phải là phạm nhân trốn từ nhà tù Song Dát ra đấy chứ?
Mặc dù đã ngồi yên trên xe, nhưng vị khách trẻ tuổi này thỉnh thoảng cứ quay đầu nhìn lại phía sau, tựa hồ như sau lưng có cái gì đang đuổi theo hắn, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng mệt mỏi, giống như vừa trải qua sự việc gì rất kinh khủng.
Đây tuyệt đối không phải và phản ứng vốn có của người bình thường.
Tống Đại Đảm lặng lẽ vặn nút volume ở radio, làm bộ mê mẩn nghe dân ca, mặc kệ đối phương làm cái gì thì cứ giả bộ không thấy là được. Nhưng mà tiếng hát dân ca vừa mới mở lớn chút thì trong radio truyền đến âm thanh rè rè xoèn xoẹt rồi toàn bộ radio bỗng dưng tắt ngấm.
Bên trong xe taxi lâm vào trạng thái tĩnh mịch.
Vừa lái xe, Tống Đại Đảm vừa liếc liếc radio, cảm thấy kỳ quái.
Cái radio này mới lắp mà sao chưa gì đã hỏng? Hắn vặn vặn nút radio, một lần nữa lại mở được, tiếng hát dân ca Quý Châu lại vang lên trong xe… May quá radio không bị hư, mém nữa thì lại tốn mớ tiền sửa chữa rồi.
Nhưng Tống Đại Đảm vừa ngồi thẳng lưng ghế, liếc mắt qua kính chiếu hậu thì bắt gặp một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm.
Một cô gái mặc bộ áo cưới màu đỏ chót nhìn cổ quái kinh dị.
Tống Đại Đảm giật nảy mình.
Cô gái này lên xe lúc nào? Vừa rồi đứng ven đường vẫy xe rõ ràng chỉ có một người trẻ tuổi kia thôi mà?
Tống Đại Đảm len lén liếc vào kính chiếu hậu, nhìn thấy cảnh tượng ở trên băng ghế sau xe
Vị khách trẻ tuổi cường tráng kia nhìn đã bình thường hơn một chút, sắc mặt đỡ tái nhợt, tựa hồ rời xa Song Dát trấn khiến hắn thoải mái và bình tĩnh hơn. Nhờ ngọn đèn nhỏ trên trần taxi, hắn đang chăm chú nhìn một quyển sách nhỏ trong tay, quyển sách nhỏ bé cỡ tầm cái smartphone, giống như sổ tay ghi chép ôn tập của học sinh, không biết là trong sách viết gì…
Bên cạnh thanh niên này có một cô gái đang lẳng lặng ngồi, cô ta mặc bộ áo cưới đỏ chót như máu, hai bàn tay trắng nhợt đặt trên đầu gối như bộ dáng con gái hiền lành thục nữ.
Nhưng màu da trắng bệch không có tí huyết sắc kia khiến Tống Đại Đảm cảm thấy không thoải mái – Đây mà là màu da người sống sao?
Đúng lúc này, cô gái ngồi ở ghế sau đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tống Đại Đảm, tựa hồ cảm thấy được Tống Đại Đảm đang theo dõi cô ta.
Ánh mắt hai bên gặp nhau, Tống Đại Đảm bỗng nhiên rùng mình một cái. Một khắc này Tống Đại Đảm giống như là rơi vào hầm băng, toàn thân rét run. Anh chàng lập cập với tay tắt radio, sắc mặt trở nên tái mét.
Cô gái này... Thật là khủng khiếp. Không muốn nghe dân ca thì thôi để tui tắt, trợn mắt lên khủng bố như vậy làm gì…
Tống Đại Đảm chột dạ nhìn về phía trước, không dám liếc lên kính chiếu hậu nữa, hai chân bắt đầu run rẩy.
Tống Đại Đảm nhớ rõ ràng, lúc đỗ xe ven đường đón khách, toàn bộ ngã tư Song Dát ngoài thanh niên cao lớn kia thì căn bản không hề có người khác. Lúc lên xe cũng chỉ có thanh niên kia lên xe.
Nhưng bây giờ trong xe của Tống Đại Đảm lại lòi ra thêm một cô gái mặc áo cưới đỏ chót?
Cô ta lên xe lúc nào sao hắn không biết vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT