Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trong sương mù, bông tuyết bay múa như một màn vũ đạo tuyệt đẹp của thiên nhiên, Ứng Tư Tuyết nhìn chăm chăm đầy vẻ suy tư trước khung cảnh đáng lẽ rất thơ mộng, cô nói:

- "Tên quỷ gõ cửa không chết thì sương mù vẫn bình thường, nhưng từ khi nó bị giết, nơi này bắt đầu có tuyết rơi.

Nếu nói tiêu diệt con quỷ gõ cửa chính là một trong những tiết điểm mấu chốt để phá giải tình thế, có lẽ dị tượng tuyết rơi giữa trời tháng sáu này chính là một điềm báo trước sự biến đổi, tình hình khả năng sẽ tốt hơn.

"Đương nhiên, mọi chuyện cụ thể như thế nào thì chúng ta tạm thời không biết được, có thể đây là dấu hiệu xấu cũng không chừng.” Ứng Tư Tuyết cười khổ nói - "Trước hết cứ đi ra ngoài, nhìn xem có thể đi ra khỏi mảng sương mù này hay không.”

Đặng Hiển Quý đi trước dẫn đầu, bọn hắn quay trở lại thôn nhỏ với những nhà dân xếp sát nhau.

Trong sương mù âm trầm trắng xóa, những căn nhà dân lẳng lặng đứng im lìm. Tất cả các căn nhà đều rỗng tuếch, không nhìn thấy một bóng người, không thấy bất kỳ vật sống nào, không có gà vịt chó mèo, trong chuồng heo cũng không có con heo nào.

Trong thôn này tất cả vật sống tựa hồ đều bốc hơi, chỉ còn lại những tử vật lạnh lẽo nằm âm thầm.

- "Đi qua nhà bà Sáu của Lâm Thu nhìn một chút xem” - Ứng Tư Tuyết đột nhiên mở miệng - "Em cảm thấy trong nhà bà lão kia có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.”

Dương Húc Minh nghe vậy, hắn liền bảo Đặng Hiển Quý dẫn cả nhóm đi qua nhà bà Sáu của Lâm Thu. Gã bợm nhậu nghe xong tỏ ra rất sợ hãi:

- "Mấy người đi đến nơi đó làm gì? … Chúng ta xuôi theo hướng này đi tiếp, rất nhanh là đã có thể tới chỗ đường cái rồi!”

Dương Húc Minh trừng mắt liếc gã một cái:

- "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chú cứ dẫn đường là được."

Người trong thôn này quả nhiên tràn ngập e ngại kiêng kị với bà Sáu kia, ngay cả Đặng Hiển Quý loại bợm nhậu say xỉn này mà còn có phản ứng như vậy, bà Sáu kia đúng là hung danh hiển hách.

Đi theo sự dẫn đường đầy bất đắc dĩ của Đặng Hiển Quý, bọn Dương Húc Minh rất nhanh tới trước cửa nhà bà Sáu của Lâm Thu.

Nhưng mà căn nhà này nguyên bản trước sân nuôi rất nhiều gà, bây giờ lại trống rỗng hoàn toàn, không có bất kỳ vật sống nào, giống hệt những căn nhà khác trong thôn.

Con đường trước nhà bà Sáu chính là nơi bọn hắn đậu chiếc xe của Ứng Tư Tuyết, nhưng khi đám người Dương Húc Minh đi lên phía trước một đoạn ngắn nữa, cả nhóm kinh ngạc phát hiện trong sương mù còn có một chiếc xe khác.

Chiếc xe sơn màu trắng, biển số xe quen thuộc, đang lẳng lặng đậu ngay trước mũi xe Maserati của Ứng Tư Tuyết, chặn đường tiến lên của chiếc xe sau.

Dương Húc Minh vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:

- "Xe này.... Đây là xe hơi của Lâm Tông Lễ!

Nghe được câu nói này, Ứng Tư Tuyết cũng trở nên căng thẳng và cảnh giác:

- "Xe của Lâm Tông Lễ... Là cái xe mà anh Tiểu Minh nhìn thấy ở Lâm Gia thôn à?”

Dương Húc Minh nhẹ gật đầu:

- "Không sai, biển số xe và ngoại hình, nước sơn, kiểu cách đều hoàn toàn chính xác, đó là xe của Lâm Tông Lễ.”

Vừa nói, Dương Húc Minh vừa chậm rãi bước tới gần chiếc xe trắng.

- "Xe này làm sao lại xuất hiện ở nơi đây?"

Trong sương mù tầm nhìn hạn chế, mặc dù đã thu hẹp khoảng cách nhưng Dương Húc Minh vẫn không thể thấy rõ được hoàn cảnh bên trong chiếc xe trắng.

Hắn tiến lại gần hơn, lấy điện thoại di động bật đèn lên soi vào trong xe. Ánh đèn flash từ điện thoại chiếu sáng một vùng sương mù, miễn cưỡng thấy được cảnh tượng trong xe.

Trong xe vẫn trống rỗng như cũ, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Dương Húc Minh đi một vòng quanh xe, trên tay vẫn cầm điện thoại soi vào dò xét. Hắn phát hiện chiếc xe này hoàn toàn bình thường, không có điểm nào kỳ quái hay khác lạ.

Nhưng trên thực tế, chiếc xe này xuất hiện ở đây đã chính là chuyện kỳ quái nhất rồi. Trước đó nó thần bí biến mất ở Lâm gia thôn, hiện tại lại trống rỗng xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ chiếc xe này thật đúng là có con quỷ nào đó đang điều khiển chạy loăng quăng khắp nơi?

Dương Húc Minh chăm chăm nhìn vào hướng xe trắng, chậm rãi bước lùi lại, đi tới sát bên cạnh Ứng Tư Tuyết.

- "Xe này nhìn không có gì dị thường. Nhưng anh tạm thời không dám đụng vào." - Dương Húc Minh nói - "Chúng ta trước hết kiểm tra đồ vật trong nhà bà Sáu đã.”

Ba người đi đến căn nhà bằng xi măng trước mặt, phát hiện trong nhà trống rỗng, không thấy bà Sáu đâu. Màn hình TV cũng tối đen, dù sao trong phòng này cũng không có con lệ quỷ nào có năng lực liên quan đến điện. Trong nhà ngoài TV ra thì tất cả các đồ điện khác cũng đồng dạng bị ngắt điện, ngưng hoạt động toàn bộ.

- "Thậm chí ngay cả bà Sáu của Lâm Thu đều không tìm thấy, em còn tưởng rằng bà lão ấy vốn là Dược bà, có lẽ sẽ có đôi chút đặc thù gì đó. - Ứng Tư Tuyết nói "Bất quá cũng có một loại khả năng, đó chính là bà Sáu chỉ là người bình thường, căn bản không phải Dược bà. Trước đây mọi chuyện chỉ là nghe nhầm đồn bậy.”

Ứng Tư Tuyết quay nhìn lại chiếc xe của mình, từ nãy đến giờ chiếc Maserati vẫn nằm lẳng lặng phía sau xe trắng của Lâm Tông Lễ, không có bất kỳ biến hóa nào. Cô cất lời:

- "Tiểu Minh, em muốn thử xem ô tô có thể khởi động được hay không.”

Ứng Tư Tuyết đi vào trong xe Maserati, bấm nút khởi động xe. Nhưng mà bất luận cô làm như thế nào thì xe ô tô vẫn im lặng không thể khởi động.

- "Rõ ràng tất cả đồ điện bên trong thế giới sương mù này đều không thể sử dụng được.” - Ứng Tư Tuyết nói - "Hướng ra phía ngoài đi thôi, từ chỗ này tiến lên một quãng nữa có thể tới trên đường cái."

Cả nhóm bọn Dương Húc Minh bắt đầu đi bộ, dọc theo sườn dốc trước mặt treo lên trên.

Lúc ngồi trên xe ô tô đi xuống, độ dốc của sườn núi khiến mọi người hãi hùng khiếp vía. Bây giờ leo ngược lên, Ứng Tư Tuyết chỉ có thể đem Lâm Thu đang hôn mê giao cho Dương Húc Minh gánh vác.

- "Úi, người ta tốt xấu gì cũng là bé gái liễu yếu đào tơ, Tiểu Minh, anh có thể nhẹ nhàng dịu dàng một chút được không?”

Nhìn thấy Dương Húc Minh vác Lâm Thu trên vai như vác bao gạo, Ứng Tư Tuyết một bên đi lên vừa thở phì phò, vừa nói:

- "Coi như không phải bế như bế công chúa, tốt xấu gì cũng phải cõng sau lưng chứ? Anh gánh như gánh bao tải vậy à?”

Dương Húc Minh ho khan một tiếng:

- "Trên lưng full chỗ rồi, chỉ có thể gánh lên vai như vậy thôi!”

Mặc dù nhìn không thấy, nhưng đúng thật là Tiểu Tư đang bám sau lưng Dương Húc Minh. Bình thường không sao, lỡ ra hắn cõng cô gái khác trên lưng, chọc giận đến Tiểu Tư thì làm sao xử lý?

Cô nàng Tiểu Tư này bề ngoài thì hiền dịu nghe lời, nhưng Dương Húc Minh tuyệt đối không quên thời điểm hắn vừa cầm tới quyển nhật ký màu hồng, phản ứng đầu tiên của Tiểu Tư là tóm hắn lôi nuốt vào trong quyển sách.

Cả nhóm Dương Húc Minh leo lên một quãng nữa, đột nhiên nhìn thấy trong sương mù xuất hiện một cỗ xe màu trắng

Chiếc xe trắng kia lẳng lặng dừng ở phía trước trên đường cái, thân xe nằm ngang vừa vặn ngăn chặn toàn bộ con đường này.

Dù không nhìn thấy biển số của chiếc xe này, cả ba người Dương Húc Minh đều có thể khẳng định chiếc ô tô này chính là xe của Lâm Tông Lễ. Thế nhưng lúc nãy chiếc ô tô này rõ ràng đậu ở trước nhà bà Sáu, làm sao bây giờ lại vô thanh vô tức chạy đến chắn ngang trước mặt bọn hắn?

Nơi này chỉ có một con đường duy nhất đi lên!

Đặng Hiển Quý càng bị hù dọa đến tái xám mặt mày:

- "Xe này không phải ở phía dưới sao? Làm thế nào chạy tới phía trước của chúng ta được?”

Dương Húc Minh trực tiếp đi tới, lạnh lùng nói:

- “Xe này bị quỷ điều khiển rồi, làm sao giải thích theo lẽ thường được. Nó thích xuất hiện ở đâu thì mặc nó, tôi sẽ bắt nó tránh đường, mọi người chờ tôi một chút!”

Nói xong, Dương Húc Minh giơ tay phải lên, nắm ngay vào đuôi xe trắng. Phía đuôi xe chính là vườn rau ở dưới sườn núi, nếu thay đổi sức nặng của đuôi xe thì sẽ gây mất trọng tâm, cả chiếc ô tô sẽ lăn luôn xuống dưới.

Phá xe như vậy, Lâm Tông Lễ hẳn là sẽ không đòi tiền bồi thường đấy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play