Lời nói đùa của Ứng Tư Tuyết rất miễn cưỡng gượng gạo, rõ ràng cô nàng cũng ý thức được tình huống nguy cấp hiện tại.
Lần này không giống ở hang Dã Cô, lúc trước phó bản Dã Cô động thì tất cả nguy hiểm đều bày ở trước mắt, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết hai người chỉ cần dựa theo phương pháp phá giải rồi cứ thế làm là có hi vọng sống sót.
Lần này bọn hắn đối mặt với một nhóm Lệ quỷ mà đến tận bây giờ vẫn chưa biết rõ nội tình cùng trạng thái của chúng nó.
Hơn nữa còn là một nhóm Lệ quỷ, số lượng tối thiểu cũng đã năm con. Đối mặt với năm con Lệ quỷ có những năng lực khác biệt nhau, dù là Dương Húc Minh cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra.
Mặc dù biết Vương Quan doanh là một cái ổ Lệ quỷ, nhưng cái ổ này số lượng quỷ cũng quá nhiều đi.
Vương gia rốt cuộc là ai? Coi như một thảm án diệt tộc rất kinh khủng, nhưng dù là chết cả một dòng họ cũng không thể xuất hiện nhiều Lệ quỷ như vậy. Việc này phía sau hẳn là có gì đó không bình thường.
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, không tiếp tục trì hoãn với Ứng Tư Tuyết nữa. Hắn trực tiếp đi ra ngoài.
- "Tình huống nguy hiểm, em phải bảo trọng, tự giữ mạng mình. Em nhớ cẩn thận tên Đặng Hiển… Chính là chú đó, tôi nói chú đó ông bợm rượu!”
Dương Húc Minh vừa dặn dò Ứng Tư Tuyết, vừa quay đầu, hung dữ nhìn về phía gã say xin đang núp trong một góc hẻo lánh.
- “Đặng Hiển Quý, nếu chú dám ám toán hai cô gái này, hoặc là đẩy hai người này ra chết thay, coi như chú sống sót chạy đi được thì tôi cũng không tha mạng cho chú đâu. Coi chừng tôi đấy. Tôi nói được thì làm được.”
Dương Húc Minh toàn thân sát khí hung hãn đe dọa. Núp ở nơi hẻo lánh, Đặng Hiển Quý sợ đến rúm ró chân tay, gật đầu lia lịa.
Lần đầu tiên gã nhìn thấy Dương Húc Minh, tên thanh niên to con vật vã này toàn thân bừng bừng sát khí như một ma thần, phía sau lưng kéo theo một đống Lệ quỷ. Hình tượng ấy quả thực quá khủng bố. Đến nỗi lúc ấy, gã hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ, đang chìm trong ác mộng.
Một con quỷ nhỏ bị quản chế đã giằng co với Đặng Hiển Quý một thời gian dài, tất nhiên không đáng sợ bằng tên hung thần trước mặt.
Cũng bởi vì bị quỷ dây dưa tra tấn lâu nay, tinh thần của Đặng Hiển Quý đã vô cùng suy nhược. Dưới tình huống này, một ma thần cao lớn phía sau bám theo cả bầy quỷ - đối với Đặng Hiển Quý mà nói - chính là một quái vật kinh khủng đáng sợ vạn lần.
Trở lại phòng bên cạnh, Dương Húc Minh nhìn thấy cái TV vẫn đang không ngừng nhấp nháy chớp tắt. Cái TV này đã rút phích cắm ra khỏi ổ điện nguồn, nhưng màn hình vẫn như cũ không ngừng nhấp nháy nhiễu sóng.
Khi Dương Húc Minh kéo Sát phụ kiếm đi tới, từ TV thậm chí còn nghe được tiếng cười chói tai phát ra. Tiếng cười rít lên như hai thanh kim loại chà xát vào nhau, trộn trong tiếng rè nhiễu sóng của màn hình TV khiến người nghe nổi hết da gà.
- "Đều phải chết! Tất cả chúng mày đều phải chết! Ha ha ha...”
Con quỷ trốn trong TV vừa cười ghê rợn vừa rít lên tiếng chửi rủa oán độc. Nhưng Dương Húc Minh không hề quan tâm, hắn âm trầm đi tới bên cạnh, lấy quyển nhật ký của Tiểu Tư trong túi áo ra, vẻ mặt lạnh lùng nhếch mép nói:
- "Câu nói nhảm này tao đã nghe qua quá nhiều lần. Bọn quỷ chúng mày khi dọa dẫm người ta, không thể đổi câu thoại nào khác nghe hấp dẫn mới lạ hơn hay sao?
Mỗi một việc đi hù dọa người mà cũng rập khuôn đơn điệu như vậy, quả thực lũ phế vật!
Tiểu Tư, xúc nó…”
Một đôi tay trắng bệch vô thanh vô tức từ trong quyển nhật ký xông ra. Đồng thời, quyển nhật ký mở ra, những trang sách tràn ngập văn tự màu máu đỏ lòm hiện ra trước mặt Dương Húc Minh. Chỉ là lúc này, hắn căn bản không rảnh đi xem những trang nhật ký này.
Ánh mắt Dương Húc Minh tập trung hoàn toàn vào cái TV phía trước. Lấy khoảng cách của quyển nhật ký và TV, một khi hai tay Tiểu Tư tóm được cái tivi là coi như thắng chắc luôn.
Ngay tại lúc đôi tay trắng bệch sắp bắt được cái TV, tình huống bất ngờ xoay chuyển. Màn hình TV bỗng nhiên tối đen, giống như bị ngắt điện. Đồng thời có một bóng đen to bằng nắm tay trẻ con từ sau TV bay ra ngoài, phóng thẳng vào ổ điện cách đó không xa.
Nhưng mà đã nếm qua một lần thua thiệt, Dương Húc Minh làm sao có thể ngồi nhìn nó chạy trốn thêm lần nữa.
Trong nháy mắt bóng đen kia vừa trốn ra khỏi TV, Dương Húc Minh trực tiếp giơ Sát phụ kiếm lên đập tới, vừa chém hắn vừa hét lớn:
- “Mày chạy đi đâu?”
Thân kiếm to bản trùng điệp ngăn cản trên lối chạy trốn của bóng đen. Bóng quỷ đâm sầm vào thân kiếm phát ra một tiếng vang trầm đục.
Ngay lúc bóng đen chạm vào thân kiếm, tay phải Dương Húc Minh bị giật tê rần đau nhói.
Năng lực con Lệ quỷ này là điện! Mẹ nó!
Sau cú va chạm, Sát phụ kiếm rơi xuống mặt đất, bóng đen cũng rớt xuống theo. Nhưng vừa chạm đến mặt đất, bóng quỷ lại hốt hoảng chạy về một phương hướng khác, hướng kia cũng có một ổ điện, mặc dù cách xa hơn nhưng tránh được sự ngăn cản của Dương Húc Minh.
Mà sau khi va chạm với Sát phụ kiếm, bóng đen này thu nhỏ thể tích lại, so với lúc trước chỉ còn lại một nửa. Chắc hẳn bản thể của Lệ quỷ này là từ điện tạo thành? Trách không được nó trốn từ điều khiển từ xa sang TV rồi chui vào mấy ổ điện.
Lộ tuyến chạy trốn của bóng quỷ này tất cả đều có quan hệ với đồ điện.
Nhìn ra con đường chạy trốn của tên quỷ này, Dương Húc Minh hừ nhạt một tiếng:
- "Còn muốn chạy? Mày chạy đằng trời!”
Dương Húc Minh vung tay, một viên cầu lửa màu bạc từ bàn tay hắn lao vọt ra đập bụp vào sàn nhà ngay trước bóng quỷ. Bóng quỷ kia đã thu nhỏ đến bằng cỡ quả bóng bàn vội vàng né tránh ngọn lửa quỷ, nó ý định đi vòng qua ngọn lửa để trốn đến ổ điện phía trước.
Nhưng sau lưng nó, Dương Húc Minh lại không dừng tay chút nào, hắn liên tiếp ném ra từng đoàn từng đoàn U minh hỏa, trong phòng nháy mắt giống như có mưa sao băng tới tấp giáng xuống.
Bóng đen liên tiếp tránh được mấy đoàn lửa quỷ, cuối cùng vẫn không né kịp, bị một ngọn lửa trắng bạc ném trúng rồi bao lại.
Nháy mắt, quỷ ảnh không còn nhúc nhích động đậy được.
U minh hỏa bao trùm bóng quỷ đen, nhanh chóng thiêu đốt bừng bừng, mặc dù không tạo thành tổn thương bỏng cháy gì nhưng con quỷ bị đè cứng ở trên sàn nhà, không cách nào chạy trốn. Bị dính phải trọng lực gia trì của U minh hỏa, bóng quỷ đành nằm im chịu chết.
- "Chạy nữa đi? Mày không phải chạy nhanh như điện hay sao? Nào, chạy nữa đi!”
Dương Húc Minh cười đắc ý, đồng thời cầm quyển nhật ký màu hồng nhạt của Tiểu Tư chụp về phía bóng quỷ trên sàn, tựa như cầm quyển sách đập con ruồi.
- "Tiểu Tư! Nuốt nó!”
Đôi tay Tiểu Tư lập tức lao ra, tóm lấy bóng đen đang dính cứng trên đất, trực tiếp lôi vào trong quyển nhật ký.
Tiếng Lệ quỷ gào lên thê lương thảm thiết rồi nhanh chóng tắt lịm.
Số lượng Lệ quỷ… Giảm một tên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT