Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

"Tôi còn có một vấn đề" - Dương Húc Minh nói, "Trước đây chú có kể cho mọi người về sự tình quỷ ám này, rồi có người đến ngủ cùng trong nhà của chú đúng không? Nhưng khi có người khác ngủ cùng thì con quỷ kia không xuất hiện nữa phải không?”

Đặng Hiển Quý gật đầu:

"Tôi nhờ đứa em đến ở cùng hai ngày, trong hai ngày đó, đêm đến tôi không còn nghe tiếng gõ cửa của quỷ nữa. Con quỷ kia dường như không tới.

Thế nhưng đợi đến khi đứa em đi khỏi, ngày thứ ba, con quỷ kia lại tới!”

Đặng Hiển Quý buồn rầu nói:

- “Sau đó tôi có nhờ một thằng em khác đến ở cùng tôi một đêm, nhưng đêm đó con quỷ kia cũng mất tăm mất tích không tới gõ cửa.

Qua hai lần như vậy, rốt cuộc không còn ai chịu tin lời tôi. Mọi người còn bảo tôi bị bệnh tâm thần, bị uống rượu nhiều xuất hiện ảo giác, bị bệnh loạn thần do rượu.

Nhưng thật sự tôi bị một con quỷ theo ám!

Mỗi đêm vào hai giờ, con quỷ kia đều đặn đến gõ cửa nhà tôi, ở ngoài gọi tên tôi.

Nhưng quỷ dị chính là, có đôi khi nó kêu gào tên tôi với thanh âm rất lớn, thế nhưng bất luận nó hét gọi thế nào, những người khác trong làng đều không có chút phản ứng nào.

Mỗi lần nó gọi tên tôi, thậm chí tôi còn hoài nghi có phải con quỷ này đã giết hết mọi người trong làng rồi hay không, chứ nó kêu gào lớn tiếng như vậy, tại sao không có một ai nghe thấy, tò mò đến xem.”

Tình báo mới mà Đặng Hiển Quý cung cấp khiến Dương Húc Minh nhíu mày suy nghĩ.

- "Ồ? Còn có tình huống loại này? Chú kể rõ lại tình huống mỗi lần con quỷ đến gõ cửa nhà xem. Tôi có vài suy tính… Hả? Sương mù nổi lên rồi?"

Lời còn chưa nói hết, Dương Húc Minh giật mình phát hiện có một lớp sương mù nhàn nhạt đột nhiên dâng lên khắp nơi xung quanh.

Quay đầu tứ phía, hắn thấy sương mù vậy mà vô thanh vô tức bao phủ toàn bộ thôn làng nhỏ bé, thậm chí ngay cả ngọn cây trong làng đều không còn thấy rõ nữa.

Sương mù này đến quá mức đột ngột, lặng yên không một tiếng động cứ thế xuất hiện, hoàn toàn không cho mọi người có chút thời gian phản ứng.

Mà ngay khi sương mù bắt đầu xuất hiện, Lâm Thu đang đứng cạnh Dương Húc Minh đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ôm lấy mắt cá chân phải:

- Á! Chân của em! Chân của em sắp gãy mất!”

Dương Húc Minh vội vàng quay nhìn về phía chân của Lâm Thu, hắn thấy mắt cá chân cô bé bỗng nhiên xuất hiện một đám máu ứ đọng.

Vết máu bầm này thậm chí đã không thể gọi là máu bầm, đúng hơn là một bãi máu khô chết nằm dưới lớp da chân, màu sắc đen kịt khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn.

Dương Húc Minh trong lòng trầm xuống.

Chân của Lâm Thu…

Trước đó lúc xuống xe, cô bé này đã té ngã và kêu đau chân, quả nhiên đúng là có quỷ quấy phá trong bóng tối.

Trong tay Dương Húc Minh trực tiếp phun ra lửa quỷ trắng bạc, nhắm thẳng vào chỗ máu ứ đọng nơi mắt cá chân Lâm Thu.

Nhưng mà lửa quỷ chạm đến chỗ máu bầm đen kia lại không có thêm bất kỳ phản ứng nào.

Ứng Tư Tuyết thì khẩn trương nhìn bốn phía, cô túm lấy góc áo Dương Húc Minh, lo lắng hỏi:

- “Tiểu Minh, cái sương mù này... Có phải là con quỷ kia giết đến rồi hay không?”

Dương Húc Minh quay nhìn về phía Đặng Hiển Quý nơi góc tường.

Lúc này, Đặng Hiển Quý co quắp tại trong góc hẻo lánh, bởi vì một khoảng cách khá rộng nên sương mù đã che mờ khiến Dương Húc Minh không nhìn rõ mặt của gã. Nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được, Đặng Hiển Quý đối trước màn sương mù trước mắt rất mờ mịt, căn bản không hiểu rõ nguy hiểm đã tiếp cận.

Nhưng Dương Húc Minh từ những câu chuyện kể của Đặng Hiển Quý hiểu được đôi chút, khả năng sương mù này chính là nguồn gốc từ con quỷ nhỏ vẫn dây dưa với gã. Bởi vì sự tình mà năm ngoái Đặng Hiển Quý gặp quỷ, thời điểm đó cũng có sương mù dày đặc.

Không nói hai lời, Dương Húc Minh trực tiếp ôm lấy Lâm Thu, lao nhanh vào hướng trong nhà Đặng Hiển Quý.

- “Đi vào phòng nhanh! - Dương Húc Minh vội vã nói - "Đặng Hiển Quý, không muốn chết thì nhanh vào nhà đóng cửa, con quỷ kia đến rồi!”

Nguyên bản núp ở trong góc hẻo lánh, Đặng Hiển Quý nghe được câu này, gã bị dọa nhảy dựng lên, lộn nhào chạy vào trong phòng. Thậm chí ngay cả con chó vàng đang xích ở bên ngoài, gã cũng mặc kệ, chỉ lo thân mình trực tiếp trốn vào phía sau cửa.

- "Má ơi!"

Đặng Hiển Quý kêu lên thảm thiết chạy vào trong phòng, sau đó vội vàng đóng sập cửa lại.

Trong sân nhỏ tràn ngập sương mù, không còn một bóng người nào, chỉ có một con chó vàng bị chủ nhân bỏ rơi ở ngoài, mờ mịt đứng ngó xung quanh, không biết chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh sau đó, con chó vàng tựa hồ chú ý tới cái gì, nó bỗng nhiên quay nhìn về một hướng, nhe răng nanh phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.

Thế nhưng ngay lập tức, nó dường như phát hiện có thứ gì đó tiến đến từ một hướng khác, chó vàng nhanh chóng chuyển phương hướng sang phía khác.

Sau đó..

"Gâu! Gâu Gâu! Gâu gâu gâu!"

Bên ngoài căn phòng vang lên tiếng chó sủa ầm ĩ, tiếng sủa nghe hung dữ dọa người, tựa như một đầu chó dại sắp sửa phát cuồng.

Phía sau cánh cửa, căn phòng chỉ toàn một màu u ám, chỉ có màn hình tivi đang chớp tắt liên tục. Dương Húc Minh buông Lâm Thu đang đau toát mồ hôi hột xuống, nhìn Đặng Hiển Quý đứng thở dốc bên cạnh.

- "Chó của ông chú… “ - Dương Húc Minh nhíu mày nói "Gì mà sủa ghê vậy? Chẳng lẽ nó phát hiện được quỷ?”

Đặng Hiển Quý chần chờ mấy giây rồi đáp:

- "... Mỗi lần con quỷ đến gõ cửa, nó đều không hề có phản ứng, giống như ngủ yên ở bên ngoài. Đây là lần đầu tiên thấy nó sủa dữ dội như thế.”

Đặng Hiển Quý vừa nói dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xiềng xích lắc lư, cùng với tiếng chó sủa gào thét nóng nảy. Tựa hồ con chó vàng kia đang điên cuồng muốn bứt đứt sợi xích đang trói buộc nó, để chạy trốn thứ gì đó.

Dường như thứ kia đã tiếp cận rất gần con chó, khiến con chó cảm thấy cảm giác bị uy hiếp vô cùng khủng khiếp. Nó điên cuồng giằng xé sợi xích buộc ở cổ, vừa gào rú lên những tiếng sủa tuyệt vọng.

- “Những lần trước quỷ đến con chó không hề sủa hả?” - Dương Húc Minh ngạc nhiên hỏi.

Đặng Hiển Quý ngơ ngác gật đầu, nhưng gã còn chưa kịp mở miệng trả lời, tiếng chó sủa bên ngoài đang hung dữ nóng nảy đột nhiên tắt lịm.

Con chó ngưng bặt tiếng sủa như bị bóp nghẹt cổ họng, phía ngoài sân yên tĩnh tịch mịch, không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào.

An tĩnh tựa như là Địa Ngục.

Tiếng chó sủa đột ngột biến mất khiến Đặng Hiển Quý rùng mình một cái, vẻ mặt hoảng sợ lẩm bẩm:

- "Chó của tôi… Chó vàng… Nó chết rồi sao?”

Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng chặt, nói:

- “Vậy là những lần trước không có chuyện gì xảy ra với con chó. Không biết trước đây có bao giờ xuất hiện động vật chết sau khi con quỷ này đến không? Ví dụ như gà nhà ông chú, hoặc chim chóc trên cây?”

Đặng Hiển Quý lắc đầu nguây nguẩy.

- "OK, như vậy con quỷ hôm nay đến đây tương đối đặc thù" - Dương Húc Minh nhìn chằm chằm ra cửa, lạnh nhạt nói - "Nó trực tiếp tới đại khai sát giới, khả năng quyết tâm không buông tha cho chúng ta. Định một mẻ hốt gọn cả lũ chúng ta…

Vương Quan Doanh quả nhiên là một ổ quỷ…”

Dương Húc Minh nhìn về phía sau lưng Lâm Thu, lúc này cô bé đã đau đến tái mét mặt mày, đầu đầy mồ hôi hột. Vết máu ứ đọng trên cổ chân Lâm Thu màu sắc càng lúc càng đen kịt, diện tích đang rộng dần rộng dần.

Không biết có phải là ảo giác của Dương Húc Minh hay không, hắn luôn cảm thấy khối máu bầm này có hình dạng giống hệt một gương mặt người xấu xí vặn vẹo…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play