Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trước sự phản ứng thế này của gã nghiện rượu, Ứng Tư Tuyết bước tới trước một bước, sóng vai Dương Húc Minh.

Cô ta nhíu mày, nhìn kĩ thái độ của gã, bèn nói: - “Gã này có gì đó lạ lạ.”

Dương Húc Minh phất tay dập tắt ngọn lửa đang nhảy nhót kia, sau đó nhìn về phía gã đàn ông đang co ro sợ sệt ngay góc tường kia, hỏi:

- “Này này! Đặng Hiển Quý, chú làm gì thế? Tôi tới để giúp chú chứ có hại chú bao giờ?”

Dương Húc Minh nói: - “Chú nhậu riết rồi bị ảo tưởng luôn hả?”

- “Mày đến để hại tao! Mày là Quỷ! Cơ bản thì mày chẳng phải thứ tốt lành gì! Mày cút nhanh đi! Đừng có tới đây, tao không muốn chết! Tao còn muốn sống tiếp, tao không muốn chết sớm đâu!”

Gã đàn ông nồng nặc mùi rượu này nói xong thì điên cuồng khóc thét lên, dáng dấp vô cùng tuyệt vọng.

Dương Húc Minh trừng mắt nhìn gã này đang bù lu bù loa, nói: - “Khóc cái gì chứ! Sắp già đến nơi mà khóc lóc như thế này dễ khiến người khác buồn nôn lắm nha!”

Dương Húc Minh càng mắng mỏ, người đàn ông này càng khóc to hơn.

Bỗng nhiên, ngọn lửa quỷ màu bạc chợt bay ra từ lòng bàn tay Dương Húc Minh, nhanh chóng phóng tới.

Một cơn gió âm u, lạnh lẽo thổi qua dưới tàng cây.

- “Ông chú cứ khóc đi, rồi tôi nhét ngọn lửa này vào mồm.” Sắc mặt Dương Húc Minh vô cùng nghiêm túc khi nói câu này làm gã ta càng hoảng sợ hơn.

Thấy Dương Húc Minh có vẻ dám nói dám làm, Đặng Hiển Quý gồng gai tay che kín miệng mình để tiếng khóc không còn vang ra nữa, trong khi đó gã lắc đầu quầy quậy. Động tác vừa đáng thương vừa tuyệt vọng như thế nếu xuất phát từ một cô gái xinh đẹp chắc chắn sẽ làm người ta thương tiếc.

Thế nhưng, đây lại là một gã đàn ông thô kệch, sặc mùi rượu toàn thân; gã ta thực hiện hành động vừa rồi chỉ khiến người đối diện cảm thấy muốn ói mửa mà thôi.

Dương Húc Minh nhìn gã chằm chằm; gã say mèm này tạo ra ấn tượng đầu tiên cực kỳ xấu trong mắt hắn. Nhưng người này là một manh một rất quan trọng nên hắn chỉ có thể vừa nín thở vừa cố gắng giao lưu với gã mà thôi.

Yên lặng chờ Đặng Hiển Quý nín khóc hẳn, Dương Húc Minh mới dập tắt ngọn lửa quỷ, sau đó liền hỏi:

- “Chú tỉnh táo lại chưa? Nói tôi nghe xem, chuyện gì đã xảy ra? Sao tự dưng lại vu không là tôi muốn hại chú?”

Đặng Hiển Quý hoảng sợ nhìn hắn, dù không dám khóc nhưng thân thể run rẩy thấy rõ.

Gã há to miệng, nói: - “Tôi đi lấy ghế cho mọi người ngồi.”

Tầm ba phút, người đàn ông này lấy ra ba chiếc ghế.

Thế nhưng mà, gã ta vẫn không dám đến gần Dương Húc Minh, chỉ dám đặt ghế ở trước mặt ba người rồi tự thân mình lùi về một góc. Gã ôm chầm lấy con chó vàng hung dữ kia, vừa lo lắng, vừa lo ngại nhìn về hướng Dương Húc Minh.

Ba người Dương Húc Minh cũng chẳng tiến đến gần gã ta, dù gì đi nữa thì con chó vàng kia cũng rất hung dữ, ngộ nhỡ đến gần rồi bị cắn thì lại xui xẻo.

Cả nhóm ngồi xuống ghế bên dưới tán cây cam, mắt cùng nhau hướng về người đàn ông bê tha ngồi trong góc hẻo lánh kia. Đặng Hiển Quý rụt rè ngồi tại đó, liếc mắt nhìn xuống tay phải của mình, sau đó e dè nói: - “Vừa rồi tôi nằm mơ, dù không thấy rõ cho lắm nhưng tôi thấy có người mặc quần áo y hệt như cậu, rồi sau đó cậu dùng ngọn lửa quỷ kia thiêu tôi chết cháy đấy.”

Đặng Hiển Quý khẩn trương nói:

- “Tôi cũng không rõ vì sao trong giấc mơ cậu lại đáng sợ đến như vậy nữa, còn đáng sợ hơn bọn Quỷ hồn luôn, rồi khủng bố hơn Ác quỷ trong hang động kia nữa. Cậu vọt nhanh tới thiêu chết tôi, còn tôi thì kêu la thảm thiết giữa ngọn lửa lớn. Cậu đứng bên cạnh nhìn tôi kêu gào, miệng thì cười ha ha, rồi còn nói tôi đáng chết nữa.

Sau đó, tôi giật mình tỉnh dậy thì thấy mấy cô, cậu vừa đến.

Tôi thật sự không biết gì hết, không biết gì hết đâu!”

Đặng Hiển Quý lắc đầu liên tục, rõ ràng là bị hù đến mức sắp sửa phát điên cơ mà.

Thế nhưng mà, một tên ma men lâu năm thế này chắc chắn là một gã lưu manh trong ngôi làng. Bọn này luôn có đặc điểm là lấn kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, chuyên gây chuyện càn quấy khắp nơi. Bên cạnh đó, làm sao gã lại có thể nằm mơ trông thấy một người mà gã chưa từng gặp mặt được?

Dương Húc Minh nhìn người đàn ông này chằm chằm, nói:

- “Nói rõ cho tôi nghe tất cả sự tình xảy ra trong giấc mộng của chú đi. Ngoại trừ tôi ra, chú có thấy ai khác nữa hay không?”

- “Tôi... tôi nhìn thấy có rất nhiều Quỷ hồn phía sau lưng cậu.

Bọn Lệ quỷ đó đang đi chung với cậu, khủng khiếp dữ lắm.

Bọn Quỷ hồn đó có con thì gãy tay, có con gãy chân, có kẻ thì mất đầu, đứa thì máu me toàn thân... Thậm chí có một con Lệ quỷ bị lòi ruột, kéo dài lê thê trên mặt đất.

Bọn chúng bám sát sau lưng cậu, một bước cũng không rời.”

Lời kể của Đặng Hiển Quý làm Dương Húc Minh kinh hãi. Trong giấc mơ, lại có cả một bầy quỷ theo sau lưng hắn à?

Dương Húc Minh chần chờ trong giây lát rồi nói: - “Bọn Quỷ đó có đặc điểm gì rõ rệt hơn không? Ý tôi là dùng mắt thường có thể nhận ra á.”

Đặng Hiển Quý phân vân một hồi rồi đáp: - “Có một con Quỷ khá mập mạp, mặc quần áo đỏ chót như máu, cầm dao mổ heo trong tay, tựa như một tên đồ tể vậy.

Rồi còn có một con Quỷ với cần cổ bị cắt đứt một nửa, đầu dính tòng teng trên lớp da, trông tởm lợm lắm.

Phải rồi! Còn có một đám quỷ mặc áo hỷ đỏ trên người, cùng nhau khiêng một chiếc kiệu hoa ma đỏ đi theo sau cậu.

Tôi chỉ nhớ được bấy nhiêu! Lúc đó sợ thấy bà nội luôn, làm sao dám nhìn kĩ!”

Qua mấy đặc điểm vừa rồi, chẳng lẽ bọn quỷ bám theo hắn trong giấc mơ kia chính là bọn Lệ quỷ của nhà họ Vương ư?

Dương Húc Minh nhíu chặt chân mày, hỏi: - “Chú có chắc là bọn Quỷ này chỉ bám theo tôi thôi, hay là đuổi giết tôi?”

Đặng Hiển Quý ngạc nhiên: - “Tại sao lại đuổi giết cậu?”

Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn gã, đáp: - “Tôi đang hỏi chú đấy! Chú nghỉ kỹ lại xem, bọn Quỷ trong giấc mơ của chú đang đi theo tôi hay đang đuổi giết tôi?”

Bộ dáng giận dữ của Dương Húc Minh hù Đặng Hiển Quý sợ điếng người, run rẩy toàn thân. Gã ta nấp trong cái góc hẻo lánh kia một lát, nơm nớp lo sợ.

Cuối cùng, gã nhớ ra, bèn hèn mọn kể tiếp:

- “Tôi nhớ rồi! Bọn Quỷ kia đang nhìn cậu chằm chằm bằng một ánh mắt hung ác, cơ bản là không hề đếm xỉa đến tôi.

Bọn chúng vẫn luôn rình rập sau lưng cậu, canh me thời điểm nhào lên cắn xé cậu.”

Gã đàn ông xỉn say này tiếp tục năn nỉ: - “Xin cậu đừng hại tôi mà, tôi chỉ biết đến nhiêu đó thôi.”

Dương Húc Minh vẫn lạnh lùng nhìn gã, sau đó hắn nói:

- “Được rồi. Giờ thì chú kể tôi nghe chuyện từng xảy ra hồi năm ngoái đi! Nghe nói chú uống say rồi té vào cái hang động kia phải không? Lúc rơi vào trong chú có thấy gì khác lại hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play