Những gì Dương Húc Minh vừa nói, chính thật là hoàn cảnh quẫn bách trước mắt của hai người. Chuyện này Ứng Tư Tuyết cũng đã rõ ràng, cô chần chờ giây lát, cuối cùng quyết định dội cho Dương Húc Minh một gáo nước lạnh:
- "Nhưng chúng ta khả năng rất khó chờ ở trong đây đến lúc con gà trống sống lại. - Ứng Tư Tuyết thì thầm
- "Trong tình huống bình thường mà nói, thôn này thiện ác không ngừng luân hồi. Ác niệm giáng lâm, sau đó một thời gian thì gà trống thần thủ hộ sẽ phục sinh, để thiện niệm lần nữa tiếp quản thế giới, áp chế tất cả ác quỷ trong thôn này.
Nhưng Tiểu Minh, anh quên một chuyện quan trọng nhất, đó chính là lần luân hồi này, cũng không phải là trạng thái luân chuyển thiện ác như bình thường. Có vấn đề khác đã nảy sinh.
Nguyên nhân là việc anh đã giết chết Trành quỷ ở trong miếu Phật. Cái chết của Trành quỷ đã phá vỡ cân bằng yếu ớt của thiện ác.
Lần này ác niệm giáng lâm, có lẽ không rời đi nhanh chóng đâu, thậm chí nó tồn tại rất lâu cũng nên.”
Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ lo lắng, thấp giọng nói:
- "Chúng ta không có thời gian chờ đợi lâu như thế. Cái quan tài này, dưỡng khí không đủ để cả hai trốn trong...”
…Kịch…
Một tiếng gõ trầm đục vang lên cắt đứt câu nói của Ứng Tư Tuyết.
Thứ bên ngoài có vẻ sốt ruột lại gõ vào quan tài. Hai người Dương Húc Minh bên trong vội vàng im lặng nín thở, lo lắng và sợ hãi.
Mặc dù trong bóng tối, lại ôm cứng lấy nhau, bọn hắn không thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Nhưng thân thể cả hai cùng cứng đờ thì không cách nào giấu diếm.
Ứng Tư Tuyết im lặng hồi lâu, thấy bên ngoài không có thêm động tĩnh gì khác, lúc này cô mới thấp giọng thì thào:
- "Hiện tại có một tin tức tốt, cái quan tài màu trắng này chính xác là có thể bảo hộ chúng ta. Thứ ở phía ngoài mặc dù biết chúng ta ở bên trong, nhưng bọn nó tạm thời không vào được.”
Dương Húc Minh vẫn nắm chặt hai tay lấy nắp quan tài, nói thì thầm:
- "Điều này thì anh cũng biết, nhưng vấn đề là có biện pháp nào giải quyết tình thế hay không?”
Dương Húc Minh cũng thấy rất nóng ruột, hắn cảm giác dưỡng khí trong quan tài đang cạn dần. Có lẽ không bao lâu nữa, bọn hắn không bị chết thảm trong tay ác quỷ thì cũng bị chết ngạt trong quan tài mà thôi.
Ứng Tư Tuyết nói:
- "Tiểu Minh, anh còn nhớ rõ cái bóng bà lão lưng còng ám trên người anh không? Nó có thể kéo người vào một không gian quỷ dị hắc ám. Nếu như nó kéo chúng ta vào không gian đó, có lẽ hai ta sẽ thoát khỏi kết cục bị chết ngạt.”
Dương Húc Minh ngay lập tức phản đối biện pháp này:
- "Không có khả năng! Cái bóng quỷ kia chỉ đơn thuần kéo anh vào một cái quan tài màu đen. Còn không gian hắc ám chạm không thấy đồ vật xung quanh kia, tất cả đều là ảo giác của anh thôi. Coi như chúng ta đổi sang một cái quan tài màu khác thì cũng ngạt như vậy chứ khác gì!”
Ứng Tư Tuyết xoắn xuýt:
- "Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chịu chết ở trong này à? Nếu không anh dịch cái nắp quan tài sang một chút xíu, có khe hở nhỏ, để không khí bên ngoài tiến vào.”
Dương Húc Minh trầm mặc giây lát. Dưỡng khí trong quan tài càng lúc càng ít, hắn đã dần dần cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
Tuyệt lộ trong lời tượng Phật ở miếu nhỏ kia đến còn nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn hắn. Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói:
- "Chơi liều thôi!”
Hai tay của hắn bắt đầu gồng lên, tận lực dùng động tác chậm nhất đẩy vào nắp quan tài phía sau đầu, nhẹ nhàng hết cỡ để tránh phát ra âm thanh lớn.
Rốt cục, cái nắp quan tài vô cùng nặng nề bị Dương Húc Minh đẩy dịch ra một chút. Luồng không khí lạnh lẽo theo khe hở luồn vào, kèm theo đó là một mùi hôi thối nồng đậm của xác chết thối rữa lâu ngày.
Tựa hồ ngay bên ngoài cái quan tài đang có một xác chết hư thối đứng chờ.
Trong nháy mắt Dương Húc Minh ngửi được mùi hôi thối nồng đậm từ bên ngoài kia, hắn liền vô thức định đẩy nắp quan tài trở về chỗ cũ.
Nhưng mà đã muộn, có rất nhiều bàn tay người chết nhanh chóng bám chặt lấy nắp quan tài, ngăn cản ý đồ đóng nắp lại của Dương Húc Minh. Đồng thời, mấy ngón tay thối rữa lầy nhầy trơ xương trắng hếu thi nhau thò vào chỗ khe hở nơi miệng quan tài, ra sức kéo giật.
Thứ ở bên ngoài quan tài căn bản không rời đi, mà càng lúc tập trung đến đây càng nhiều.
Dương Húc Minh thậm chí suy đoán rằng toàn bộ đám thi thể ở nghĩa địa trong rừng trúc đuổi theo hai người bọn hắn, theo tới tận căn nhà này rồi một mực canh giữ ở đây, đợi Dương Húc Minh mở quan tài trắng ra.
Cho nên thời điểm hắn với Ứng Tư Tuyết thì thầm nói chuyện bàn bạc, phía ngoài vẫn có một bầy xác sống thối rữa lởn vởn canh giữ.
- "Bọn xác sống này căn bản không rời đi!” - Dương Húc Minh nghiến răng nói - "Bọn chúng nãy giờ vẫn rình rập ở bên ngoài!”
Sau khi quan tài hé nắp ra thành một khe hở, hai tay của hắn không còn đủ sức để đối kháng lại hàng chục xác sống đang điên cuồng xô kéo. Khe hở càng lúc càng mở rộng ra.
Mắt thấy khe hở trên mép quan tài từ chỗ chỉ lọt một ngón tay, bây giờ đã rộng ra đủ thò cả bàn tay vào, Ứng Tư Tuyết vội vàng luồn tay mò mẫm xuống phía dưới thắt lưng Dương Húc Minh… (Amen đừng ai nghĩ bậy!)
Tay Ứng Tư Tuyết đụng phải một thứ dài dài, tròn tròn, cứng ngắc…
…
Cô cầm lấy chuôi thanh Sát phụ kiếm, giơ lên.
- "Nặng quá!”
Nhưng trong tình huống nguy cấp, Ứng Tư Tuyết cắn răng gồng hết sức vung thanh kiếm lia một đường dọc theo khe hở trên nắp quan tài.
Xoẹt xoẹt xoẹt..
Lưỡi kiếm sắc bén lia qua những bàn tay mục nát thối rữa, giống như dao nóng cắt đậu hũ, từng ngón tay liên tiếp bị Ứng Tư Tuyết chém rụng xuống.
Nước xác hôi thối từ những vết cắt phun ào ạt vào hai người trong quan tài. Dương Húc Minh mặt mày xanh mét:
- “Đại tiểu thư! Em chém thế đứt luôn tay anh thì sao?”
Ứng Tư Tuyết bị những tia nước nhầy nhụa từ xác thối phun đầy người đầy mặt, cô kinh hoàng hét lên:
- "Má ơi gớm quá! Những cái này là nước xác! Em… Em sẽ không bị nhiễm thi độc chứ? Hức!”
Bị thứ nước lầy nhầy hôi thối dính lên người, cô gái vừa sợ hãi hoảng hốt vừa kinh tởm buồn nôn. Nhưng nhát chém của cô hoàn toàn có hiệu quả. Bên ngoài quan tài vang lên từng tràng tiếng kêu thống khổ. Lực lượng xô kéo nắp quan tài yếu đi rất nhiều.
Dương Húc Minh lập tức thừa cơ khép nắp quan tài lại, hai người lần nữa được bảo hộ trong quan tài kín mít. Đồng thời, bởi vì vừa rồi hở nắp ra, không khí mới mẻ bên ngoài rót vào trong quan tài, hô hấp cả hai trở nên nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều.
Hoặc là nói, Dương Húc Minh cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều.
Sau khi nắp quan tài khép lại, bên trong quan tài vẫn vương đầy nước xác hôi thối kinh khủng. Mùi thối này ngay cả loại đàn ông trâu nước như Dương Húc Minh còn chịu không được, chứ đừng nói cô gái ưa thích sạch sẽ như Ứng Tư Tuyết.
Dương Húc Minh an ủi:
- "Không việc gì đâu, những thứ nước xác chết này ngoại trừ hôi thối ra thì không có độc tố nguy hại gì.”
Nhưng mà Dương Húc Minh vừa nói xong, Ứng Tư Tuyết càng cảm thấy buồn nôn. Cô nàng tuyệt vọng khóc không ra nước mắt:
- "Thật sự là nước xác? … Ọe….”
Ứng Tư Tuyết còn chưa kịp nôn mửa, tình huống bên ngoài quan tài đột nhiên phát sinh biến cố.
Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương vang vọng khắp toàn bộ thôn nhỏ. Cho dù là trốn ở trong quan tài, hai người Dương Húc Minh đều có thể nghe được rõ ràng.
Phương hướng truyền đến tiếng kêu thống khổ ấy là linh đường ở cuối thôn.
Dương Húc Minh trong lòng cuộn trào một dự cảm bất an. Còn Ứng Tư Tuyết nghe tiếng thét này thì trở nên sững sờ. Cô nhận ra thanh âm này:
- "Là người trồng hoa kia!" - Ứng Tư Tuyết vội vàng nói - "Chính là bác gái trung niên đã mang em vào đây! Tiếng kêu là của bà ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT