Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Những thứ quái quỷ sau lưng cuối cùng là nhiều đến nhường nào vậy trời? Dương Húc Minh vừa nghĩ đến là đã thấy tê dại cả đầu. Nỗi sợ hãi xuất hiện ở những giây phút khi cận kề cái chết và sự nôn nóng vì tuyệt cảnh dí sát ngay sau lưng bao trùm lấy suy nghĩ của hắn.

Lúc này, Dương Húc Minh tựa như một đầu cá nhỏ đang bơi nhanh trên một cái chảo lửa to lớn nóng dần, một khi chậm chân chắc chắn sẽ bị thiêu sống!

Dương Húc Minh càng chạy điên cuồng hơn trước. Thói quen luyện tập hàng ngày cùng với việc chạy bộ thường xuyên giúp hắn có một sức khỏe vô cùng tốt, giờ đây cái thói quen đó đã chính thức phát huy tất cả tiềm năng trong cơ thể hắn.

Trong khi đó, cô gái bị hắn kéo tay chạy đi lại không thể nào theo kịp, thở dốc rên rỉ ngay sau lưng.

- “...Dương Húc Minh...”

Cô bé than thở: - “Anh buông tay em ra rồi chạy một mình đi.” Giọng nói của Ứng Tư Tuyết ngập tràn tuyệt vọng.

Do cô nàng chạy ngay sau lưng Dương Húc Minh tầm một bước chân nên khoảng cách giữa cô nàng và những thứ khủng bố kia càng gần hơn nữa.

Ứng Tư Tuyết có thể cảm nhận rõ rệt những oán hận lãnh lẽo cùng với quá trình phân tách đau đớn thê lương phát ra từ bọn quỷ vật này.

Thế nhưng mà, Dương Húc Minh vẫn cắn răng, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Hắn không hề buông tay cô gái đang bám sát phía sau. Đột nhiên, hắn gồng người kéo một phát thật mạnh, lôi cô nàng đến sát bên người mình. Đồng thời, hắn bỗng nhiên quay lại, thét vào bọn quỷ quái đang rượt đuổi phía sau:

- “Cút cm chúng mày đi!”

Tiếng rống giận của hắn tựa như một đầu mãnh thú gầm rồng.

Sự phẫn nộ đó thậm chí vượt hẳn khí tức khủng bố đang bao phủ cả khu rừng này.

Sau một giây, quỷ hỏa trắng bệch làm lòng người hoảng loạn bắt đầu xuất hiện dưới chân Dương Húc Minh, bập bùng thiêu đốt.

Trong nháy mắt, ngọn quỷ hỏa tái nhợt đó liền thiêu đốt mạnh mẻ, lan dần ra cả con đường, bao phủ khắp cả xung quanh. Bên trong màn lửa xám xịt ấy, Dương Húc Minh nghe thấy từng tiếng rống giận thảm thiết, cực kỳ thê lương, sau đó là những âm thanh sụp đổ, rơi rụng trên mặt đất, tựa như có thứ gì đó bị đè ép bới một áp lực vô cùng mạnh mẽ. Những bóng đen hư hư thực thực này bị ép xuống mặt đất, nằm la liệt trên con đường mà Dương Húc Minh đang chạy qua. Nhưng hắn không dám quan sát lâu hơn, thừa dịp có vài giây xả hơi, Dương Húc Minh bèn nhấc bổ người Ứng Tư Tuyết lên, sau đó vác tại một bên vai rồi tiếp tục chạy điên cuồng hướng về phía trước. Trong khi đó, màn lửa trắng bệch sau lưng nhanh chóng bị dập tắt bởi hàng hà sa số những bóng đen đang lao lên.

Những âm ảnh kia giống như bị chọc giận, điên cuồng, phẫn nộ bám theo hai người phía trước.

Trong rừng trúc, những tiếng kêu thảm thiết, thống khổ, thê lương cứ vang lên dai dẳng. Bọn chúng vẫn kiên quyết, không định bỏ qua mục tiêu.

Hàng ngàn tiếng bước chân giẫm trên lá khó phát ra âm thanh loạt xoạt, ồn ã mà quỷ dị, kéo đến từ bốn phương tám hướng.

Sau khi bóng tối ùa về, thế giới bên trong rừng trúc càng khủng bố, âm trầm hơn, nguy cơ tứ phía. Trong khi đó, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết chính là hai kẻ đáng thương đang bị vây trong ngôi rừng này!

“What the helllllllllll!!!!!!”

Dương Húc Minh vừa chạy thục mạng vừa gào thét như loài thú điên dại. Hắn chẳng có mảy may hành động thương hương tiếc ngọc nào khi cõng Ứng Tư Tuyết ở một bên vai mà chạy bộ trong rừng trúc. Thật ra, dù thế lực của hắn của tốt đến đâu đi nữa, thì gánh một cô nàng mấy chục kilogram trên vai để chạy thoát khỏi bọn quỷ ảnh đang rược đuổi kia cũng có lúc bị đến ngưỡng bị đuối sức. Hắn cảm giác lồng ngực của mình nóng bỏng, cuốn họng khô khốc, lá phổi sắp ngừng hoạt động đến nơi. Trái tim của hắn đang đập bình bịch, chực chờ nhảy ra khỏi lồng ngực. Dương Húc Minh siết chặt hàm răng, đỏ bừng cả mặt.

Ứng Tư Tuyết đang được khiêng trên vai nhận rõ điểm này, bèn tuyệt vọng khuyên: “Buông em xuống đi, một mình anh chắc chắn có thể chạy thoát!”

Hắn không màng ngẩn đầu lên quan sát xung quanh nữa, cứ cắm mặt mà chạy. Sau đó, hắn nóng giận quát to:

- “Câm mồm ngay cho anh! Lúc này là chuyện của đàn ông, em cứ im lặng là được!”

Hắn hét to để phát tiến lửa giận, cũng là để tạo động lực, bức bách cơ thể mình hoạt động với tần suất cao hơn. Hắn tiếp tục vừa chạy vừa la sảng, tựa như một đầu hung thu vừa bị nhốt vào chuồng.

Hắn càng lúc càng điên cuồng hơn, nghiền ép tất cả sức lực của thân thể mình nhằm tìm một con đường sống sót.

Dương Húc Minh cứ chạy! Tiếng bước chân vang lên xung quanh hắn càng lúc càng gần.

Những thứ sau lưng đã sắp sửa bắt được hai người. Bên cạnh đó, số lượng những âm ảnh này lại tăng lên vùn vụt, cơ hồ muốn lấp kín cả hai.

Bọn chúng chia binh hai đường, một đường chạy vòng đón đầu, nhóm còn lại cứ thế mà đuổi; bọn ma quỷ này định tạo thế gọng kìm, vây Dương Húc Minh vào giữa!

Sau đó... giữ chân Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết ở lại trong khu rừng này vĩnh viễn.

Đôi mắt của Dương Húc Minh vằn lên đỏ ngầu.

- “Bố mày mà chết ở đây à? Bố mày còn phải giết đến Cửu Giang, trả thù cho lão bà nhà ta!!!”

Dương Húc Minh thét lên một cách tuyệt vọng, lấn áp tất cả âm thanh.

Lối ra của khu rừng trúc đã xuất hiện ở phía trước; thế nhưng tại con đường nhỏ ấy, Dương Húc Minh trông thấy có vài đạo bóng đen đang chực chờ sẵn. Bọn chúng tựa như bóng dáng hư vô của người chết lưu lại, rồi cũng tương tự những xác chết rách bươm do bị quái vật gặm xé vô số lần. Tất cả đều ngơ ngác đứng tại con đường đào tẩu duy nhất, chờ đợi Dương Húc lao đến. Gió lạnh thổi đến, trong không khí còn mang theo một mùi hôi thối của tử thi.

Bả, tám bộ thi thể cản đường phía trước chắn ngang lối ra, cũng là một hy vọng sống sót sau cùng vì bọn ma quỷ còn lại đã kéo đến dày đặc, tựa như một bức tường thi thể đang dần áp sát.

Ánh mắt đỏ ngầu của Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào những bộ thi thể phía trước kia, hắn gầm lên phẫn nộ.

- “Cút cm chúng mày đi!!!”

Thanh Sát Phụ kiếm chắn ngang trước người hắn.

Dương Húc Minh nâng thanh đại kiếm lên, tựa như một vị hiệp sĩ không hề nao núng, giương thuẫn lên để công kích đối thủ.

Nhưng đa phần, kết cục của hiệp sĩ đều là tử vong!

- “A a a a a....!!!”

Giữa tiếng gào thê lương cùng tuyệt vọng, Dương Húc Minh tông sầm vào những cỗ thi thể này. Thanh Sát Phụ kiếm nặng nề kia như một đầu máy cao tốc xắn mạnh vào từng cái xác sống, hàng dòng thi thủy chảy ra lênh láng, tanh hôi nồng nặc. Vách lá chắn thi thể nhanh chóng bị Dương Húc Minh đánh cho tan tác.

Sự va chạm vừa rồi cũng làm hai tay hắn run rẩy, toàn thân đau đớn dữ dội.

Nhưng, Dương Húc Minh không hề chần chờ, vừa huơ đại kiếm vừa chạy điên cuồng trên lối đi nhỏ nhằm thoát khỏi rừng trúc.

...

Chốc lát sau, Dương Húc Minh ngồi bệch xuống đất, dựa lưng vào quan tài màu trắng, thở hổn hển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play