Ứng Tư Tuyết ngồi trên xe nhìn bóng lưng Dương Húc Minh xa dần, lo lắng hỏi: “Anh đi đâu thế?” Cô nàng lại lầm bầm “Từ trong này đi bộ đến khu dân cư gần nhất hết tầm một giờ, bạn học Tiểu Minh cũng nhàn rỗi thư thái, đi dạo bộ trong núi cơ đấy”.
Nhưng Dương Húc Minh lúc này đã đi xa.
So với lúc nãy, đêm đã dần buông xuống.
Trên con đường hoang vu vắng vẻ cách bãi đỗ xe khá xa...
Dương Húc Minh một mình cõng hộp gỗ đi dọc theo con đường nhựa đến hẻm núi trong trấn nhỏ nơi họ dừng chân ăn cơm trưa nay.
Khi hắn đến nơi, mặt trời đã xuống núi. Quả đúng là “Porsche xa cũng hoá gần, đi bộ mới thấy đôi chân mỏi nhừ”. Cũng may mà hắn khoẻ mạnh sức trâu, coi như vừa đi vừa tập thể dục chứ mấy tay thư sinh trói gà không chặt khéo đã ngất xỉu dọc đường rồi.
Dương Húc Minh chọn đại một quán ăn ven đường gọi một đĩa cơm chiên, rồi hỏi han bà chủ quán chuyện hang Dã Cô. Hắn cực kỳ quan tâm đến sự tích về đám thổ phỉ bị thiêu cháy. Hắn suy luận nếu như hang Dã Cô mà có quỷ thì chắc chắn sẽ liên quan đến đám thổ phỉ này.
Nhưng xem ra tìm người biết rõ về Hang Dã Cô thật đúng là đãi cát tìm vàng nha.
Truyền thuyết hang Dã Cô ở địa phương này vốn là truyền miệng từ đời này qua đời khác, độ tin cậy không hề khả quan tí nào.
Thậm chí là dân bản địa còn chẳng biết đám phỉ có bao nhiêu người, có đặc điểm gì, tên của tay trùm thổ phỉ là gì cũng không hề biết.
Xem ra năng lực của mấy tay kể chuyện thời đó đúng là chẳng ra làm sao. Đối với thanh niên từ bé đã làm quen với tiểu thuyết mạng mà nói, truyền thuyết dạng này đúng là mấy cái sàng toàn là lỗ thủng, cho đi làm tiểu thuyết gia thì gạch đá dư sức xây mấy cái Bạch Vân sơn trang ấy chứ.
Dương Húc Minh ở lại trong hẻm núi ở trấn nhỏ một lúc, đến tận khi trời đen kịt thì mới cõng hộp gỗ quay về theo hướng hang Dã Cô.
Khi hắn quay về bãi đỗ xe ven đường lần thứ hai, bóng đêm đã nuốt chửng nơi này. Hang Dã cô ở khu vực bán sơn địa cách xa thành phố, không nhiều ánh sáng, ít ô nhiễm nên bầu trời như phủ bởi một màu đen nhánh lạ lùng.
Trong bãi đỗ xe tối thui, hắn nghe thấy âm thanh nổ máy nhè nhẹ của chiếc Porsche. Bên cửa lái có ánh sáng hắt ra.
Dương Húc Minh giận tím mặt bước qua thì thấy Ứng Tư Tuyết đang ngồi xem phim trong xe. Trên màn hình là hình ảnh một con quỷ trắng ởn vô cùng kỳ dị đang leo lên từ một miệng giếng đen ngòm sâu hun hút. Ứng Tư Tuyết đang ngồi trên ghế lái nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay ôm chặt cái gối, mắt nhìn chằm chằm, thân hình cứng đơ.
Bộ dáng cô nàng này chính là bị doạ đến sợ vãi linh hồn đây mà.
Hừm hừm... Đang yên đang lành đêm hôm chạy đến vùng thâm sơn cùng cốc có cả ma quỷ lộng hành, một mình xem phim kinh dị, coi bộ tinh thần cô nàng đã đến cảnh giới chán cơm thèm đất rồi chăng?
Dương Húc Minh mặt mày xám xịt, lặng lẽ đi qua rồi đưa tay gõ cửa sổ xe. Ứng Tư Tuyết đang xem phim kinh dị giật mình hét lên inh ỏi, hoảng sợ đến nỗi nhảy dựng lên, đầu đập cái cộp vào trần ô tô.
Trong chốc lát, cô nàng chợt nhận ra Dương Húc Minh bèn ngồi xổm xuống, nước mắt lã chã ngẩng lên nhìn hắn.
Vẻ mặt này, hệt như con cún con bị chủ bỏ rơi.
“... Hu hu! Em đau quá!”
Dương Húc Minh cạn lời nhìn cô nàng rồi nói: “Chẳng phải gan em to lắm à? Dám ngồi một mình ngoài cửa hàng xem phim kinh dị mà lại sợ đến thế sao?”
Ứng Tư Tuyết vỗ ngực liên tục, mặt mũi trắng bệch tức giận trừng mắt với Dương Húc Minh. Cô nàng làu bàu:
“Anh doạ như thế thì gan em to cỡ nào cũng không chịu nổi. Em thân liễu yếu đào tơ mà anh cũng không thương hương tiếc ngọc gì cả, lẳng lặng nấp bên ngoài gõ cửa sổ, anh không biết người mới doạ chết người sao?”
Dương Húc Minh ngán ngẩm cạn lời, Ứng Tư Tuyết lại hầm hừ: “Đêm nay nếu không nhìn thấy anh đi ra, em sẽ không đi đâu hết”
Dương Húc Minh im lặng lắc đầu, mở cửa phụ, ngồi lên xe.
“Đi thôi, chịu thua em rồi. Xem em chấp nhất như vậy, anh có chết cũng sẽ bò ra để gặp em” - Dương Húc Minh lại nói hươu nói vượn.
Ứng Tư Tuyết trừng mắt lườm hắn rồi nói: “Em có thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh”.
Thực ra Ứng Tư Tuyết đã ăn cơm tối rồi, nên cũng chẳng cần Dương Húc Minh nhọc lòng quan tâm.
Hai người ngồi trên xe chờ đến giờ vàng.
Nhưng chờ đợi đúng là nhàm chán, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết lại mở phim kinh dị lên xem. Đến khi hết phim, Dương Húc Minh ong cả đầu, xoa xoa trán.
“Không hiểu sao đêm nay anh không muốn đi đâu cả, làm sao mà đuổi quỷ đây...”
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa hang vừa đen ngòm vừa to đùng trước mắt, bỗng dưng cảm tháy nó khủng bố một cách kỳ lạ.
Ngay cả mấy cây tùng bên ngoài hang cũng mang lại cho hắn cảm giác ghê rợn, cứ như thể rừng cây phía sau nhung nhúc lũ quỷ đang ẩn nấp, có thể thình lình nhảy ra một con quỷ trắng toát bất cứ lúc nào.
Ứng Tư Tuyết nhìn đồng hồ, cười gượng: “Tụi mình đổi qua phim nào nhẹ nhàng chút nha”.
Ai ngờ còn chưa xem xong phim thì đã đến mười hai giờ. Dương Húc Minh nói: “Thời gian vui vẻ bao giờ cũng ngắn ngủi. Anh đi đây. Bạn học Tiểu Tuyết, em đưa xe ra phía xa, chờ anh đi ra sẽ gọi em. Em ở gần cửa hang qua lỡ xui xẻo sẽ có vấn đề đó nha”
Ứng Tư Tuyết gật đầu như bổ củi: “Dạ, dạ.. Anh đi đường cẩn thận” - rồi nhìn theo Dương Húc Minh bước từng bước lên bậc đá, tận mắt nhìn hắn đi vào cửa hang đen kịt.
Cô nàng thở nhẹ một hơi, định theo lời Dương Húc Minh lái xe ra đỗ xa nơi này một chút. Nhưng khi cô vừa lên xe, chưa kịp lái ra bãi đỗ thì một con xe BYD đen chẳng biết từ hướng nào chạy đến xuất hiện.
Khi cô nhìn thấy nó là lúc nó đang lặng lẽ từ cuối con đường đen ngòm trước mặt chạy đến.
Chiếc xe này chậm rãi dừng trước xe Ứng Tư Tuyết.
Trên ghế lái là một phụ nữ trung niên da tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng.
Ứng Tư Tuyết vội chụp lấy vô lăng, mặt đanh lại nhìn bà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT