Vương Thuật Chi vừa nằm xuống không bao lâu, đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, chợt nghe một hồi tiếng gõ cửa dồn dập, lập tức tỉnh lại, vội vàng choàng áo vào, lại bảo Vương Đình canh giữ bên ngoài đi mở cửa, còn mình đi qua bình phong, vừa nâng mắc đã thấy Bùi Lượng đi vào. LQĐ
Sắc mặt Bùi Lượng nặng nề, chắp tay nói: “Bẩm Thừa tướng, Diệp Thống lĩnh phái người truyền tin tức tới, nửa đêm trong cung điều binh, hình như có biến.”
Vương Thuật Chi thu liễm mặt mày, trầm giọng hỏi: “Có nghe nói trong cung xảy ra chuyện gì không?”
“Không nghe nói trong cung gặp chuyện không may, Diệp thống lĩnh cũng không biết nguyên nhân bên trong, chẳng qua là thấy tình hình khả nghi liền vội sai người tới truyền tin cho Thừa tướng.”
Vương Thuật Chi nhíu mày, trong lúc đang suy nghĩ lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, liền nhấc chân đi ra ngoài, thấy quản sự cầm đèn lồng từ dưới hành lang đi qua, liền xoay người nhìn hắn hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Quản sự gật đầu, đi tới trước mặt hắn thì dừng lại, cúi đầu cung kính đáp: “Bẩm Thừa tướng, trong cung phái người tới đây, nói Hoàng thượng tuyên ngài vào cung một chuyến, có việc thương lượng.”
Vương Thuật Chi dừng một chút, trong mắt như nhiễm mực đậm: “Khẩu dụ?”
“Dạ.”
“Biết rồi, người đi gọi Yến Thanh qua đây.”
“Dạ.” Quản sự đáp một tiếng, xoay người vội vàng rời đi.
Vương Đình thấy Vương Thuật Chi vào nhà liền cởi cởi áo choàng, không cần hắn phân phó trong lòng đã hiểu, vội thay y phục vào cung gặp vua.
Không bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, Vương Thuật Chi vừa nghe là biết Tư Mã Vanh đã tới, liền vội ngẩng đầu, u ám trong mắt tan bớt vài phần, trong ánh mắt đen như mực có thêm nước, trở nên dịu dàng hơn.
Tư Mã Vanh vừa thấy hắn thay y phục, có phần sửng sốt: “Thừa tướng muốn vào cung?”
“Ừ.”
“Đêm hôm khuya khoắt vào cung làm gì?” Hao hàng lông mày Tư Mã Vanh nhíu chặt, thấy Bùi Lượng ở bên cạnh, đôi mắt sắc không khỏi tối xuống: “Nhưng mà xảy ra chuyện gì?”
Vương Thuật Chi đưa tay đội mũ, giọng nói thêm chút lạnh lẽo: “Trong cung đêm hôm điều binh, chúng ta lại không biết sớm, trong này sợ là xảy ra tình trạng gì đó, hơn nữa trong thời điểm quan trọng này, Hoàng thượng đột nhiên lại triệu ta vào cung, ngươi nói có kỳ lạ hay không?”
Tư Mã Vanh gật đầu, rũ mắt suy nghĩ, trong đầu cố gắng nhớ lại, nhưng nghĩ không ra kiếp trước lúc này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có điều từ sau khi sống lại vào phủ Thừa tướng, rất nhiều chuyện không giống với kiếp trước, nghĩ ra cũng không có tác dụng gì…
Tư Mã Vanh không cố nhớ lại nữa, suy nghĩ tình hình hiện nay một lúc, trầm ngâm nói: “Gần đây trong triều không có chuyện gì lớn, ngoại trừ mấy ngày nữa Đại tư mã và Dữu đại tướng quân vào kinh thành, bên Đại tư mã cũng không có tin tức truyền tới, nhất thời không đoán ra được. Nhưng bất quá nửa đêm đột nhiên điều binh, trong cung nhất định có tình huống khẩn cấp, Hoàng thượng triệu Thừa tướng vào cung, lại có vẻ hơi tùy ý, chỉ sợ là có dụng ý khác, Thừa tướng nên cẩn thận.”
Vương Thuật Chi thấy y lộ vẻ quan tâm, trong lòng càng thêm ấm áp, cười nói: “Không có gì đáng ngại, trong cung có người tiếp ứng ta, ta đi một lát rồi về.” Nói xong lấy lệnh bài ra để vào trong tay y, “Cất kỹ lệnh bài, nếu ta về muộn, mọi việc trong phủ do ngươi sắp xếp.”
“Nếu như không tin ngươi, ta thích ngươi làm gì?” Giọng điệu Vương Thuật Chi vui vẻ.
Bên cạnh, đám người Bùi Sáng, Vương Đình liền vội ngẩng đầu nhìn trần nhà, giả vờ như mình bị lãng tai.
Tư Mã Vanh không ngờ lúc này hắn còn tâm tư trêu chọc, thậm chí không e dè trước mặt những người khác, tai thoáng chốc như bị cháy, không được tự nhiên mím môi, mặt lạnh cất lệnh bài.
Vương Thuật Chi cười xoa cằm y, “Chính ngươi cũng phải cẩn thận chút.” Nói xong liền thu tay, phẩy nhẽ áo dài bước ra khỏi cửa, nhanh chóng rời đi.
Tư Mã Vanh nhìn bóng lưng hắn biến mất trong bóng đêm dày đặc, quay đầu nói với Bùi Lượng, “Phái người ra ngoài thành nghênh đón Đại tư mã, nói trong cung có biến.”
“Dạ.”
Sau khi Bùi Lượng rời đi không bao lâu đã quay lại, mà sau lưng còn có một người đi theo, tìm được Tư Mã Vanh trong thư phòng: “Công tử Yến Thanh, Đại tư mã phái người đưa tin tới.”
Tư Mã Vanh quay đầu nhìn hắn ta: “Thư đâu?”
Bùi Lượng thấy người kia lấy thư tín trong người ra, mặt lại lộ vẻ chần chừ nhìn xung quanh, vội nói: “Bây giờ Thừa tướng đang trong cung, tất cả sự vụ đều giao cho công tử Yến Thanh quản lý.”
Người nọ thấy Tư Mã Vanh cầm lệnh bài ra, lúc này mới hai tay trình thư tín lên.
Tư Mã Vanh mở xem, sắc mặt đại biến: “Hoàng thượng hạ chỉ Đại tư mã mang đại quân vào kinh thành?”
“Vâng, Đại tư mã cảm thấy việc này kỳ cục nên lệnh thuộc hạ tới dò la tin tức, không biết hành động lần này của Hoàng thượng có dụng ý gì?”
Trong lòng Tư Mã Vanh bỗng căng chặt, ngón tay vô ý xiết chặt thư tín, im lặng một lát, giơ lên trên ngọn nến, đợi cháy hết, đôi mắt sắc lạnh hỏi: “Bùi đại nhân có biết, trong thư phòng này có công văn quan trọng hay không?”
“Trong phủ Thừa tướng thì không có.” Bùi Lượng lắc đầu, “Đều đặt ở Mạc phủ, được đặc biệt trông giữ.”
Tinh thần Tư Mã Vanh chấn động: “Ngươi theo ta tới Mạc phủ, lập tức đi ngay!”
“Dạ.”
Tư Mã Vanh quay đầu nhìn người nọ bên cạnh, phân phó nói: “Quay về bẩm báo Đại tư mã, bảo ông ấy nhanh chóng mang quân quay về Kinh châu, kinh thành có biến, sợ gây bất lợi cho Vương thị.” Nói xong xách bút viết một phong thư qua loa, ấn tư ấn của Thừa tướng lên, giao vào tay hắn ta.
Mấy người vừa ra tới của, đột nhiên trước mặt có lửa sáng lên, giống như có biến, vội lách mình tránh phía sau cửa.
“Nhanh chóng bao vây phủ Thừa tướng, một người cũng không để chạy thoát!”
Tư Mã Vanh nghe tiếng động bên ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay đầu thấp giọng nói: “Đi cửa sau còn kịp không?”
“Sợ là cửa sau cũng có người rồi, nhưng nếu muốn vây kín không kẽ hở phủ Thừa tướng thì còn cần chút thời gian, chúng ta leo tường ra ngoài vẫn còn kịp.” Bùi Lượng nói xong liền dẫn đầu đi vào trong.
Tư Mã Vanh phân phó người canh cửa kéo dài thời gian, còn mình và tiểu binh truyền tin chạy đuổi theo.
Ba người xuyên qua bóng đêm dày đặc nhanh chóng xuyên qua rừng đào, dựa theo tính toán trong lòng tìm được một góc tường thích hợp, Bùi Lượng men theo tường nghe ngóng, lập tức hai tay đan vào nhau hơi cúi xuống, “Công tử Yến Thanh mau leo lên đi!”
“Làm phiền rồi!” Tư Mã Vanh không khách khí với hắn ta, giẫm trong lòng bàn tay hắn ta leo lên tường.
Ba người mới từ trên tường nhảy xuống, đã thấy hai hàng đuốc dày đặc đi tới, cũng may chỗ này không phải là ngõ nhỏ, bọn họ nhanh chóng cúi người trốn trong bụi cỏ, khi bọn chúng bao vây phía trước lặng lẽ không một tiếng động rời đi.
Trong kinh thành mọi nhà đóng cửa ngủ hết, chỉ còn lác đác vài gia đình còn ánh nến sáng lập lòe, thoạt nhìn giống như ngày thường, tất cả dị động đều như sóng ngầm mãnh liệt, được bóng đêm che giấu nên nhìn như gió êm sóng lặng.
Qua một con đường nhỏ, Bùi Lượng dắt ra hai con ngựa trong một cửa hàng nào đó, cửa hàng này hiển nhiên có quan hệ mật thiết với phủ Thừa tướng, bởi vậy cũng không dám chậm trễ.
Tư Mã Vanh sau khi sống lại mặc dù đi đứng nhanh nhẹn nhưng toàn ngồi xe ra ngoài, đối với chuyện cưỡi ngựa thì cực kỳ xa lạ, liền cùng cưỡi một con với Bùi Lượng, gấp rút chạy tới phía Bắc kinh thành, đưa lệnh bài ra thuận lợi đi ra ngoài.
Nhưng chỉ chốc lát sau, một đám binh lính canh giữ cửa thành đều nhận được thánh chỉ: Vương thị mưu nghịch, bất kỳ ai liên quan đến phủ Thừa tướng cũng không được thả ra khỏi cửa thành.
Đám binh linh canh cửa phía Bắc nghe được há hốc mồm, trong lòng lập tức gõ trống: “Vừa, vừa rồi…. Có ba người trong phủ Thừa tướng ra khỏi kinh thành.”
Quan truyền chỉ nghe xong sững sờ: “Mau đuổi theo!”
Tai Bùi Lượng rất thính, cách rất xa đã nghe động tĩnh phía sau, vội vàng giục ngựa nhanh hơn, cũng may ngựa chạy rất khỏe, rất nhanh bỏ xa đám truy binh kia chạy vội tới Mạc phủ, kinh động toàn bộ người bên trong.
Tư Mã Vanh nhìn về phía thủ vệ, “Triệu trưởng sử đang ở đâu?”
“Ở đây.”
Phủ Thừa tướng đều sắp xếp chỗ ở cho mỗi phụ tá, mà ngay dưới chân núi, gần sát với Mạc phủ, bởi vậy những phụ tá này thi thoảng rất muộn mới quay về nghỉ ngơi.
Tư Mã Vanh và Bùi Lượng bước nhanh vào, rất nhanh đã thấy Triệu trưởng sử cầm đèn đi ra, theo sau có sáu bảy người, Đinh Văn Thạch và Quý chủ bộ đều ở đó, thấy chỉ có Tư Mã Vanh và Bùi Lượng tới, liền nhìn ra cửa, không thấy bóng dáng Vương Thuật Chi đâu, không khỏi đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Vẻ mặt Tư Mã Vanh nặng nề, đi lên trước nói với Triệu trưởng sử: “Thừa tướng có lệnh, lập tức tiêu hủy tất cả công văn cơ mật quan trọng trong Mạc phủ.”
Sắc mặt Triệu trưởng sử đại biến: “Xảy ra chuyện gì? Thừa tướng đâu?”
“Trong thành có biến, Thừa tướng theo chiếu chỉ vào cung, chưa về,” Tư Mã Vanh rũ mắt nhìn hắn ta: “Công văn quan trọng ở đâu? Dẫn ta qua đó.”
Đinh Văn Thạch vốn có xung đột với y, lúc này mặt càng lộ vẻ cảnh giác nhìn y: “Việc quan trọng như thế, nếu không phải Thừa tướng tự mình phân phó, nhất định phải có thư tay ngài ấy tự viết, sao lại chỉ nghe một câu nói suông của ngươi mà tiêu hủy những thứ cơ mật quan trọng kia được?”
Tư Mã Vanh chuyển mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Không có thư, chỉ có lời nhắn.”
Thời gian qua Triệu trưởng sử vốn đã có vài phần kiêng dè y, lúc này thấy khí thế bức người của y, càng không dám khinh thường, khó xử nói: “Đinh tòng tự nói không sai, những thứ cơ mật quan trọng kia há có thể hủy đơn giản vậy được? Ngộ nhỡ Thừa tướng trách tội….” Nói xong quay đầu về nhìn phía Bùi Lượng, “Chuyện này thật sự Thừa tướng phân phó.”
Bùi Lượng dùng một chút, mặt không đổi sắc: “Dạ.”
Giữa hai hàng lông mày của Tư Mã Vanh hiện vẻ không vui, móc lệnh bài ra: “Lệnh bài này các ngươi biết có đúng không? Có tín vật ở đây, lại có Bùi đại nhân làm chứng, còn gì đáng nghi?”
Triệu trưởng sử ghé sát nhìn, vẻ mặt thoáng thả lỏng, do dự một lát đang muốn đáp ứng lại chợt nghe Đinh tòng sự mở miệng: “Không phải không tin Bùi đại nhân, mà là không tin được ngươi, ai biết lệnh bài kia Thừa tướng tự tay đưa cho ngươi, hay là trong lúc lên giường ngươi trộm lấy?”
Sắc mặt Tư Mã Vanh run rẩy tối xuống: “Dây thừng!”
Mấy phụ tá kia có xung đột với Tư Mã Vanh, đa số là vì thân phận đặc thù của y, hơn nữa còn rất tự cao, cảm thấy để một nam sủng cùng làm việc với bọn họ thì mất mặt quá, có điều hộ vệ bình thường trong Mạc phủ thì không hề để ý tới những chuyện này, tất nhiên tất cả đều do Vương Thuật Chi làm chủ, sai đâu đánh đó, nên đối với Tư Mã Vanh cũng thêm vài phần tôn trọng, nghe y phân phó, lập tức có người từ trong bóng tối bước nhanh ra: “Công tử Yến Thanh có gì phân phó?”
“Lấy dây thừng tới.”
“Dạ.”
Rất nhanh liền có sợi dây thừng hiện ra trước mặt y.
Tư Mã Vanh nhìn thoáng qua Đinh Văn Thạch, thấy sắc mặt hắn ta khẽ thay đổi, thản nhiên nói: “Trói Đinh tòng sự lại.”
Hộ vệ hơi chần chừ, cuối cùng nghe lời y tiến lên trói người.
“Ngươi làm gì thế?” Đinh Văn Thạch kinh hãi, vội vã giãy dụa, làm gì được khi hắn ta chỉ là văn nhân, giãy dụa cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của hai người hộ vệ.
Vài vị phụ tá bên cạnh cũng đều thay đổi sắc mặt, Triệu trưởng sử vội la lên: “Có chuyện gì từ từ nói, công tử Yến Thanh chớ làm xằng bậy.”
Tư Mã Vanh đi tới trước mặt Đinh Văn Thạch, tiện tay xé một góc áo của hắn ta, vò thành một cục nhét vào miệng hắn ta, thấy hắn ta trợn mắt nhìn mình, tay lại thêm vài phần lực nhét vào trong, nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của hắn ta, không hiểu sao sinh ra cảm giác sung sướng của việc lợi dụng việc công để trả thù cá nhân: “Câm miệng cho ta!”
Triệu trưởng sự gấp đến độ hận không thể lau mồ hôi: “Đây là…..”
Tư Mã Vanh xoay người: “Phủ Thừa tướng đã bị người ta bao vây, việc này không chậm trễ được.”
Tất cả mọi người đều thất kinh, trong lòng cùng nổi lên suy nghĩ: Nếu như chuyện y nói là thật, vậy thì quả thực đại sự không ổn.
Giờ phút này Đinh Văn Thạch nghe xong sửng sốt, ngừng giãy dụa.
Triệu trưởng sử lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: “Công tử Yến Thanh, xin mời đi theo ta!”
Hết chương 52
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT