Tư Mã Vanh đáp “Vâng.” Rồi nghiêng người đưa tay kéo tay áo Vương Thuật Chi lên, nhặt quân cờ màu trắng hạ xuống bàn cờ, thấy hắn nhíu mày nhìn mình liền giải thích nói: “Vừa rồi tiểu nhân thấy cờ của Thừa tướng đang đi vào đường chết nên cả gan lượm về sửa lại, không biết có nhớ nhầm không?” LQĐÔN
“Không sai.” Vương Thuật Chi cảm thấy thú vị, cười khẽ một tiếng, chỉ vào bàn cờ, “Ngươi tính nhúng tay vào từ thế cờ tàn này sao?”
“Đúng vậy.” Tư Mã Vanh nhìn bàn cờ, cầm quân đen trong tay, thoáng suy nghĩ, hạ xuống bên cạnh một quân trắng.
truyện fu,ll ăn cắp cái tổ cha m à.
Vương Thuật Chi kinh ngạc nhìn y một cái, ý cười càng thêm sau, liền nhặt quân trắng bắt đầu đánh cờ cùng y.
Bên trong bình phong nhất thời trở nên yên tĩnh, người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy bóng dáng Thừa tướng từ nằm nghiêng biến thành ngồi nghiêng, không đầy một lát lại biến thành ngồi thẳng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng động khi đặt quân cờ xuống thì không có động tĩnh gì khác.
Bếp lò nơi góc hun khói lượn lờ trong phòng, Vương Thuật Chi hơi mở vạt áo, lộ ra một nốt ruồi son rất nhỏ giữa ngực, thật sự là tùy tiện lại phong lưu.
Tư Mã Vanh đi từ ngoài vào nên mặc hơi nhiều, di chuyển quân cờ không cần cố sức, nhưng lại nóng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nâng mắt nhìn người đối diện, không khỏi muốn mát mẻ hơn chút, nhưng y nhịn, dù trong lòng không thoải mái thì trên mặt cũng không lộ vẻ mảy may.
Vương Thuật Chi khen ngợi nhìn bàn cờ, cán ngọc Như Ý khẽ gõ gõ: “Hay!”
“Đa tạ Thừa tướng khen ngợi!”
“Ta không phải khen ngươi, là khen nước cờ này.” Vương Thuật Chi tràn đầy vui vẻ, lần nữa nghiêng người dựa vào bàn trà, chỉ muốn đối diện với sườn mặt y như cũ.
Tư Mã Vanh không nói gì, ngước mắt nhìn hắn, trong lòng hừ lạnh: Trước mặt người hầu cũng bày ra bộ dạng phong lưu xa lạ, thật không ngại mệt.
Đôi mắt Vương Thuật Chi tràn ý cười, phất tay áo xáo trộn quân cờ, nheo mắt nhìn khói lượn lờ: “Thật to gan, hỏi ngươi biết làm làm gì, ngươi lại luồn cúi mưu lợi như thế này, không sợ ta dùng gậy đánh chết ngươi?”
Tư Mã Vanh ung dung đáp: “Lúc trước quản sự từng phân phó, Thừa tướng hỏi gì bọn ta phải đáp đó. Thừa tướng có hỏi tiểu nhân không dám giấu diếm, tất nhiên phải nói sự thật, tiểu nhân quả thực biết đánh cờ, không nói điêu ngoa. Chưa từng sai, tại sao lại trừng phạt?”
“À…” Vương Thuật Chi gật đầu, như đang suy nghĩ, “Vậy ngươi còn có thể làm những gì nữa?”
“Tiểu nhân hổ thẹn, cầm kỳ thư họa đều biết một chút, trước mặt Thừa tướng quả thực là múa rìu qua mắt thợ.”
Vương Thuật Chi lại cau mày: “Hiếm thấy, tại sao ngươi không nói ngươi biết chẻ củi, nấu nước, quét dọn sân?”
“Những thứ này tiểu nhân cũng biết một ít, chỉ là không thành thạo bằng những người khác.”
“Cầm, kỳ, thư, họa….” Ánh mắt Vương Thuật Chi đảo quanh một vòng, chỉ vào bàn dài bên cạnh, “Ngươi qua vẽ một bức tranh xem, là vẽ núi sông.”
“Vâng.” Tư Mã Vanh đứng dậy đi qua quỳ xuống, giữ tay áo bắt đầu mài mực.
Vương Thuật Chi lấy tay chống trán, quan sát y bên cạnh hồi lâu, thấy y chấp bút nhúng mực, mở miệng hỏi: “Chân của ngươi làm sao vậy?”
Tư Mã Vanh dừng bút, đột nhiên nhớ ra lúc nãy đứng dậy hay ngồi xuống đều vô ý lấy tay chống rồi mới ngồi, trong lòng không khỏi lộp bộp, vội đặt bút nghiêng người chắp tay hành lễ với hắn: “Đa tạ Thừa tướng quan tâm, trên đường đi tiểu nhân không cẩn thận bị đau chân.”
“Ừm.” Vương Thuật Chi gật đầu, không hỏi gì thêm.
Tư Mã Vanh quay lại, không khỏi âm thầm kinh hãi, mặc dù sau khi sống lại có đôi chân nhanh nhẹn, nhưng dù sao thói quen nhiều năm khó sửa đổi, lúc trên đường trèo lên xe cũng thường dùng tay mượn lực, người khác chỉ cho rằng trên người y bị thương nặng, tất nhiên sẽ không nghi ngờ, nhưng Vương Thuật Chi này có ánh mắt rất độc, mai này nên chú ý nhiều hơn.
Vương Thuật Chi chờ một lúc gọi quản sự vào, phân phó từng người theo sở trường lúc nãy đã hỏi, sau đó phất tay đuổi bọn họ ra ngoài, hôm nay hắn cũng rảnh rỗi đến sợ, ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này cũng muốn tự thân làm, bây giờ không còn chuyện gì làm nữa liền ngáp một cái rồi tiếp tục chơi cờ.
Tư Mã Vanh đặt bút xuống, cầm bức tranh đã vẽ xong đưa tới trước mặt hắn: “Mời Thừa tướng xem qua.”
Vương Thuật Chi cầm lấy bức tranh xem một lúc, cười rộ lên: “Ngược lại bút pháp của ngươi rất thành thạo, nhưng hơi thiếu độ lửa. Ta thấy ngươi cực kỳ trầm ổn, ngươi đã từng gặp sóng to gió lớn, cảnh trí vẽ ra nên rộng lớn, sao bó chân bó tay thế này?”
“Tiểu nhân không biết quá trăm dặm, chỗ hiểu biết chỉ giới hạn trong đình viện nho nhỏ, nếu như vẽ là một ít hoa cỏ cây cối thì còn thuận buồm xuôi gió, so với núi sông thì đã tận lực.” Lời này không phải nói thật mà cũng không tính là nói dối, y thật sự không ra khỏi cửa.
Vương Thuật Chi cười không dứt, hài lòng gật đầu.
Hắn có trình độ khá cao về hội họa, chỉ liếc mắt đã thấy Tư Mã Vanh không giấu dốt, thật sự thiếu một chút ý cảnh, nếu nói lúc nãy trong lòng có chút nghi kị hiện tại đã bỏ bớt vài phần, thu hồi bức tranh ngước mắt nhìn y: “Không phải ngươi là người hầu phủ họ Lục sao? Sao có thể biết mấy thứ này?”
“Thực không dám giấu diếm, tiểu nhân kính nể chi sĩ mới học, lúc ở phủ Thái thú vừa nhìn vừa học, nên học được sơ sơ, lúc này mới cả gan kém cỏi vụng về bày ra trước mặt Thừa tướng.”
Vương Thuật Chi nghe xong dứt khoát lắc đầu: “Lục Thái thú lại dung túng một người hầu như ngươi?”
“Lục Thái thú…., tiểu nhân là theo hầu hạ bên người Lục công tử, Lục công tử rộng lượng, không đành lòng trách móc tiểu nhân nặng nề, lại nói, tiểu nhân chỉ học lúc rảnh rỗi, không lười biếng hỏng việc.”
“Hay!” Vương Thuật Chi cảm thấy thú vị, nụ cười thiếu vài phần nghi ngờ, hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“……” Trong lòng Tư Mã Vanh kêu khổ, nhớ tới ba gã người hầu kia tầm mười sáu mươi bảy tuổi, đoán Nguyên Sinh chắc cũng tầm ấy, nhân tiện nói, “17.”
“Nhìn chững chạc lắm.”
“…….” Tư Mã Vanh rũ mắt, “Thừa tướng khen sai.”
“Ha ha ha ha!”
“……….”
Vẻ mặt Vương Thuật Chi tươi cười, “Tuổi còn nhỏ, nhưng đâu ra đấy? Nếu không phải ánh mắt ta nhìn sai, chắc chắn nghĩ ngươi cùng tuổi với ta, không đúng, già hơn ta, như một lão phu.”
Tư Mã Vanh đành bày ra bộ dạng hơi tò mò: “Thừa tướng bao nhiêu tuổi?”
“Vô lễ! Có ai nói như ngươi sao?” Vương Thuật Chi đập ngọc Như Ý lên bàn cờ, quân cờ chấn động bật lên, vui vẻ trong mắt không lùi đi, hiển nhiên cũng không thật sự tức giận.
Tư Mã Vanh cảm thấy lần này Thừa tướng quả thực cố tình gây sự, trong lòng thở dài: “Tiểu nhân quá phận, xin hỏi Thừa tướng bao nhiêu tuổi?”
Vương Thuật Chi cảm thấy y duy trì giọng điệu này vẫn xuôi tai hơn chút, cười đáp: “Năm trước vừa mới nhược quán.”
(Nhược quán: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.)
“Thừa tướng còn trẻ tuổi.”
“Quá khen.” Vương Thuật Chi không thể tưởng tượng được mình và một người hầu trò chuyện lại vui vẻ như thế, lại thay đổi tư thế, phẩy nhẹ ống tay áo, vẫn tư thế điệu bộ tiêu sái tùy tiện như cũ, “Ngươi tên gì?”
“Nguyên Sinh.”
“Thô tục! Ai đặt cho ngươi?”
“…….” Tư Mã Vanh nhất thời không biết nói gì, dừng một lúc: “Lục Thái thú đặt, thân phận tiểu nhân hèn mọn, tên không kể nhã nhặn hay tục tằn, dễ gọi là được.”
“Chậc chậc…. Lục Thái thú quả nhiên là người không thú vị.” Vương Thuật Chi nghe xong lắc đầu, tiếp tục đỡ trán suy nghĩ, “Từ hôm nay ngươi hãy ở bên cạnh ta.”
Trong lòng Tư Mã Vanh vui vẻ, mí mắt khẽ nâng lên, “Tạ ơn Thừa tướng! Làm phiền Thừa tướng ban tên cho!”
“Ngươi không phải khách khí.” Vương Thuật Chi liếc mắt nhìn y, tròng mắt lưu chuyển, có vẻ hào hứng dạt dào: “Nhưng hiện tại bên cạnh ta đã có bốn người, theo thư tự là Đình, Đài, Lầu, Các, chưa từng nghĩ sẽ thêm một người tới, tên này chưa nghĩ ra.”
Tư Mã Vanh sớm nghe hắn rất phong nhã, chỉ là không ngờ ngay cả tên người hầu bên cạnh cũng muốn nghiên cứu như vậy.
Vương Thuật Chi vẫn đang suy nghĩ, đầu ngọc Như Ý khắc một quả nấm linh chi, đầu nấm linh chi gõ nhẹ lên trán hắn, cách ánh nến chiếu xuống bóng mờ lúc nặng lúc nhẹ, qua một lúc lâu sau, khóe miệng cong lên, “Ngươi tới sau, vậy thì gọi là Vương Trì, thế nào?”
Tư Mã Vanh không biết rốt cuộc là hắn rảnh rỗi quá, hay là thật sự trò chuyện với mình rất hợp ý, nghĩ một cái tên mà cũng lâu như vậy, đặt xong rồi còn muốn hỏi ý kiến xem thế nào, mặc dù không phải được sủng ái mà lo sợ, nhưng vẫn có phần kinh ngạc, vội đáp: “Đa tạ Thừa tướng!”
Vương Thuật Chi nhìn y, không vui nói: “Đừng vội cảm ơn, ta hỏi ngươi, đặt tên này thế nào?”
Trong lòng Tư Mã Vanh cười lạnh, khoe chữ sao, ai không biết chứ, vì vậy cao giọng đáp: “Huyền Đức Công đến mời ba lần, Gia Cát tiên sinh từng làm thơ: Chí lớn ai là người sớm giác ngộ? Bình sinh ta tự biết, mùa xuân ngủ đủ, ngoài cửa sổ ngày trôi qua chậm chạp. Có thể thấy, chậm có chỗ tốt của chậm.”
(Ba lần đến mời; mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp.) Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)
“Ha ha ha ha!” Vương Thuật Chi cười to, “Thú vị! Ngươi thú vị quá!”
Tư Mã Vanh hờ hững mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ âm thầm cảm thấy tên Thừa tướng này vô tư hơn mình tưởng tượng một chút.
“Đêm nay trò chuyện rất thoải mái, thưởng cho ngươi ngày mai theo ta du sông Tần Hoài!” Vương Thuật Chi nói xong liền đứng dậy rời đi, đi tới cửa ra vào đột nhiên quay đầu lại, cầm ngọc Như Ý gật đầu với y, khóe môi ngậm ý cười yếu ớt, “Lục Thái thú hiện nay mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào đó sẽ hối hận.”
Ta cũng cho rằng như vậy! Thừa tướng rất có nhãn lực!
Tư Mã Vanh hơi cong môi, “Thừa tướng quá khen!”
Vương Thuật Chi nhìn bộ dạng sóng lớn không sợ của y, xoay đầu đi ra, “Haizzz… Rất không thú vị.” Dứt lời xoay người rời đi, guốc gỗ xa xỉ giẫm trên hành lang uốn khúc, hạ xuống tiếng vang thanh thúy liên tiếp.
Hai người tỳ nữ giữ cửa bật cười ra tiếng, một người trong số đó thò đầu ra nhìn, sau khi Vương Thuật Chi đi xa mới nhìn qua Tư Mã Vanh, hất mặt lên nói: “Lúc thì nói ngươi thú vị, lúc thì lại nói ngươi không thú vị, ta lại cảm thấy Thừa tướng cực kỳ thú vị.” Nói xong hai người cười ầm lên.
Mặc dù Tư Mã Vanh sống trong cung buồn chán, nhưng có quan hệ thân thiết với hoàng huynh Tư Mã Thiện, Tư Mã Thiện là người giỏi dò la tin tức, bên ngoài có bất kỳ biến động nhỏ nào đều rơi vào tai hắn.
Cũng không biết tin đồ sai hay là hoàng huynh dùng nguồn tin không chính xác, Tư Mã Vanh vẫn luôn cho rằng Vương Thuật Chi là người gian xảo dối trá, nhưng hôm nay xem thì lại cảm thấy hắn không hề giống như mình tưởng tượng, liền hỏi: “Tính tính Thừa tướng rất tốt?”
“Đó là tất nhiên.” Một tỳ nữ khác cười hì hì trả lời: “Cả kinh thành, bàn về phong độ, không ai bì kịp Thừa tướng, bàn về tính tình, vẫn là không ai bì kịp.”
Tư Mã Vanh khẽ gật đầ thấy quản sự đã đi tới liền ra ngoài cửa nghênh đón.
“Thừa tướng cho ngươi đi theo hầu hạ, vậy ngươi và Đình Đài Lầu Các cùng ở phòng kế bên sân chính, đi theo ta.”
Tư Mã Vanh không nghĩ tới chính mình lại có một ngày như vậy, cũng không biết so với kiếp trước thì cái nào chán nản hơn, trong lòng cười tự giễu, đáp: “Dạ.”
Hết chương 3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT