Tư Mã Vanh nằm trên giường, dưới ánh nến chiếu rọi nửa sườn mặt đã bớt vài phần tái nhợt, nhíu mày, hai hàng mi như lông vũ đen run rẩy, mở nửa mắt ra, trong con ngươi đen kịt hiện vẻ mê mang, đảo một vòng mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa chống tay chuẩn bị ngồi dậy liền đau quá hít sâu một hơi. LQĐON
Vương Thuật Chi nhanh chóng đỡ y, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, đại phu đã bôi thuốc cho ngươi, bây giờ cảm thấy thế nào? Đau lắm không?”
Tư Mã Vanh chậm rãi nhíu mày, nâng mí mắt nhìn về phía người gần đó, nhưng vì y quay lưng với phía ánh sáng nên không nhìn rõ lắm, khàn khàn nói: “Tối rồi à?”
“Ừ.” Giọng Vương Thuật Chi nặng trĩu, đôi mắt khóa chặt trên mặt y.
Tư Mã Vanh dần thích ứng với bóng tối, thấy rõ mặt mũi của hắn, ánh mắt chạm nhau với hắn, trong ánh mắt này vướng víu gồm nóng bỏng thương tiếc và tình cảm phức tạp, giống như chìm xuống đầm lầy, không hiểu sao cảm thấy thân thể run khẽ lên một cái, vội nghiêng đầu qua một bên, vùi mặt sâu vào trong chăn ngủ bằng gấm.
Vương Thuật Chi biến sắc, bưng mặt y quay lại, khẩn trương nói: “Đau lắm à?”
Tư Mã Vanh bối rối nhắm mắt lại, thở sâu khẽ nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Ta đỡ ngươi, trước tiên uống thuốc đã.”
“Không dám làm phiền Thừa tướng, thuộc hạ có thể tự mình ngồi dậy.”
Tay Vương Thuật Chi hơi khựng lại, lần nữa cúi đầu nhìn y, thấy y cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên bật cười, đưa tay sờ nhẹ cằm y: “Khoe mẽ cái gì chứ?”
Tư Mã Vanh không giãy ra được, đưa tay gỡ tay hắn ra lại bị hắn cầm ngược lại, chỉ nghe hắn cười và nói: “Ngươi bị thương vì ta, ta chăm sóc ngươi là chuyện hiển nhiên, ngươi an tâm nhận đi.”
Tư Mã Vanh hơi dừng lại, gật đầu không giãy dụa nữa, để hắn cẩn thận dè dặt dìu ngồi dậy.
“Thuốc này mới đưa tới chưa lâu, vẫn còn nóng.” Vương Thuật Chi bưng chén thuốc lại ngồi xuống bên cạnh y, đưa tới bên môi y: “Đắng lắm, nhịn một chút.”
“Đừng lo.” Tư Mã Vanh nhận chén thuốc, uống vài ngụm to, lông mày cũng không thèm nhíu.
Vương Thuật Chi không ngờ y uống dứt khoát như thế, kinh ngạc nhìn y một cái, quay người đưa chén để một bên, lại vắt khăn ướt lau thuốc dính bên môi giúp y.
Sắc mặt Tư Mã Vanh xấu hổ, vội đưa tay cầm lấy khăn, xoa lung tung trên môi, “Việc này chính là Hạ thái thú gây ra?”
Vương Thuật Chi đang mỉm cười nhìn y, nghe vậy trong con ngươi lạnh đi vài phần, không mặn không nhạt nói: “Hạ Thái thú cẩn thận lắm, việc này dù cho hắn mười lá gan sợ là cũng không làm được.”
Tư Mã Vanh khẽ gật đầu, lại hỏi: “Tên thích khách kia thẩm tra thế nào rồi?”
“Đã giao cho Bùi Lượng xử lý, lúc này hắn đang chờ bên ngoài, chắc là đã hỏi ra chút gì đó.” Vương Thuật Chi nhận khăn trong tay y, ném vào trong chậu, lại phủ thêm một chiếc áo dày cho y, nhét nhét vào cần cổ y.
Tư Mã Vanh chìm vào suy nghĩ, nhất thời không chú ý hành động của hắn, nhíu mày trầm ngâm nói: “Đầu têu phía sau sợ là không quan hệ gì với Hạ thái thú, lần này Thừa tướng đâu gióng trống khuya chiêng, đối phương lại có hành động lớn như thế trên hồ, có lẽ đã sớm lập kế hoạch trước.”
Vương Thuật Chi mỉm cười nhìn y chằm chằm, sau một hồi vẫn không lên tiếng, thấy y nghi ngờ nhìn qua, không nhịn được đưa tay gõ trán y: “Không thể tưởng tượng được ngươi lại có số vất vả. Bọn chúng hành thích trong hồ, hẳn là chuẩn bị tấn công bất ngờ để che giấu, nhưng ta vẫn còn sống khỏe, thì bọn chúng không diễn trò nữa. Bây giờ ngươi bị thương, cố gắng tĩnh dưỡng, không cần nghĩ ngợi nhiều.”
Tư Mã Vanh đáp dạ rồi rũ mắt không nói gì nữa, hiển nhiên lại chìm vào suy nghĩ.
Vương Thuật Chi than nhẹ một tiếng, cười rộ lên, nghiêng người nhào qua, đưa tay sờ lên trán y, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: “Vừa tới trong phủ thì ngươi ngay cả đói rét ấm no đều không để trong lòng….”
Tư Mã Vanh không được tự nhiên nghiêng đầu muốn né tránh, ngay sau đó hai cánh tay hắn bưng lấy mặt y, không thể động đậy, sắc mặt cứng đờ.
Vương Thuật Chi nối tiếp: “Bây giờ, ngươi lại cản một đao thay ta, nếu đao này mà đâm sâu hơn một chút….”
“Thừa tướng có ơn tri ngộ với thuộc hạ, thuộc hạ cản đao thay Thừa tướng là nên làm.” Tư Mã Vanh vội cắt ngang lời của hắn.
Vương Thuật Chi làm như không nghe thấy, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ngươi có ơn cứu mạng ta, ta lại không muốn báo đáp.”
“Thừa tướng không cần…..”
“Vì vậy chỉ còn cách lấy thân báo đáp thôi.”
Tư Mã Vanh: “…….”
Vẻ mặt Vương thuật Chi nghiêm túc, rất nghiêm mặt nói: “Ngươi không cần khách khí, là ta cam tâm tình nguyện.” Nói xong mặc kệ sắc mặt Tư Mã Vanh khó coi, cúi người như có như không in môi lên khóe mắt y một cái.
Tư Mã Vanh bị dọa la to một tiếng, hai mắt mê man, chỗ khóe mắt bị đánh úp có tình cảm ấp ám như bị ném vào lửa, cảm giác nóng bỏng nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
Vương Thuật Chi thấy hồn y bay bổng đi xe, trầm thấp cười một tiếng, thấy y chuyển mắt tức giận nhìn mình lom lom, nhưng cũng không để ý, phất tay áo tiêu sái đứng lên, cất giọng nói: “Bùi Lượng, vào đi.”
Tư Mã Vanh đành phải lấy lại bình tĩnh, trong lòng xẹt qua những bối rối trước kia.
Sau khi vào Bùi Lượng chắp tay: “Bẩm Thừa tướng, thích khách kia đã cung khai.”
“Ừ.” Vương Thuật Chi gật đầu, “Hạ Thái thú đâu?”
“Chờ bên ngoài ạ.”
Vương Thuật Chi hơi giễu cợt, cười nói: “Vẫn chưa đi?”
“Dạ, Hạ Thái thú bảo là muốn thỉnh tội trước mặt Thừa tướng.”
“Bảo ông ta vào đi.”
Hạ Tri Chương sớm quỳ đến hai đầu gối tê dại, gần như mất cảm xúc, thân thể cũng bị lạnh cóng đến run rẩy, sau khi đứng dậy lén xoa đầu gối một lúc mới dần dần có thể bước đi, sau khi vào phòng ánh mắt lướt qua Tư Mã Vanh nằm trên giường, kinh hãi không thôi, lần nữa quỳ xuống đất lạy liên tục: «Hạ quan trị quận không thỏa đáng, lại để bọn đồ đệ trộm cắp làm điều ác, hại Thừa tướng và công tử Yến Thanh bị hoảng sợ, là tội của hạ quan, hạ quan chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối, cho Thừa tướng và công tử Yến Thanh một công đạo! "
Vương Thuật Chi ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Vanh, lại cười nói: ‘Hạ đại nhân mau đứng lên đi, việc này cũng không thể hoàn toàn trách tội lên đầu của ngươi được, thật sự là bổn tướng quá chủ quan, không thể tưởng tượng được đi du sông Thái Hồ mà cũng có thể gặp thích khách, nếu Hạ đại nhân ở lại thuyền, sợ là cũng sẽ chịu tội! "
Hạ Tri Chương vừa nghe xong, trong lòng càng gõ lợi hại hơn, chuyện trùng hợp như thế, mình bị nghi ngờ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đành phải âm thầm lau mồ hôi lạnh, cung kính nói: ‘Xem ra bọn ác đã quan sát chặt chẽ hành tung của Thừa tướng và hạ quan, lần này trở về hạ quan sẽ tự mình giám sát vụ án này. "
" Ừ. " Vương Thuật Chi không vui không buồn lên tiếng.
Hạ Tri Chương lại liếc nhìn Tư Mã Vanh, thấy đôi mắt sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của y đang quan sát chính mình, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, tiến lên hai bước lần nữa quỳ xuống đất, vẻ cung kính càng sâu: " Công tử Yến Thanh bị thương, hạ quan khó tránh khỏi tội, hi vọng công tử Yến Thanh cho hạ quan một cơ hội đền tội, tới tệ xá để tĩnh dưỡng thân thể, hạ quan nhất định sẽ tận tâm tận lực…. "
" Hạ đại nhân hại chết tại hạ. " Tư Mã Vanh cắt ngang lời hắn ta, " Tại hạ dốc sức vì Thừa tướng, cũng chỉ là một dân thường thôi, không đảm đương nổi lễ lớn như vậy. "
Hạ Tri Chương nghe xong sửng sốt, trong lòng càng thêm kinh ngạc, nhất thời không rõ y nói thật hay giả, đành phải vâng dạ đáp lại.
Tư Mã Vanh lại nói: " Tại hạ có thương tích trên người, sợ là không cách nào đứng dậy để đỡ, xin Hạ đại nhân đứng lên đi. "
Hạ Tri Chương vốn đã cảm thấy y là không giống người bình thường, lúc này nghe giọng điệu y nói chuyện, trong lòng càng lo sợ, mặc dù nghe y tự xưng là dân đen, ngược lại càng thêm chắc chắn với suy đoán lúc trước, sau khi đứng lên chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Vương Thuật Chi cong môi nhìn y, trong mắt đầy ý cười lộ ra vẻ nghiền ngẫm: " Sắc trời đã tối, Hạ đại nhân nên sớm về đi thôi, nếu không tra rõ việc này, bổn tướng mang Yến Thanh tới quý phủ tĩnh dưỡng sợ là cũng không an lòng, lại còn tăng thêm phiền phức cho đại nhân. "
Hạ Tri Chương gật đầu liên tục, lập tức chắp tay cáo từ.
Vương Thuật Chi cất giọng nói: " Bùi Lượng, ngươi phái hai người đi cùng Hạ đại nhân về phủ. " Nói xong rồi cười cười với Hạ Tri Chương: " Có chỗ nào cần dùng cứ túy ý sai bảo bọn họ, đừng khách khí. "
Làm sao Hạ Tri Chương lại không biết hai người kia là đi trông chừng mình, nhưng cũng không dám nói gì thêm, lúc gần đi lại lén lút nhìn sang Tư Mã Vanh, thấy y quét mắt tới, vội thu hồi tầm mắt.
Sau khi Hạ Tri Chương rời đi, lúc này Vương Thuật Chi mới bắt đầu hỏi tới chuyện thích khách: " Đã thẩm tra ra cái gì rồi? "
Bùi Lượng nói: " Thích khách cung khai, nói là do Hạ Vĩnh Tư sai khiến, Hạ Vĩnh Tư là cháu của Hạ Tri Chương, về phần vì sao phải hành thích thì không thể nào tra ra được, chắc hẳn bọn chúng chỉ là nghe lệnh làm việc, cũng không rõ ràng toàn bộ bên trong câu chuyện. "
Tư Mã Vanh nghe thấy thì nghi ngờ: " Hạ Vĩnh Tư và Thừa tướng từng có ân oán gì không? "
Vương Thuật Chi nhắm mắt suy nghĩ một lát: " Hạ thị và ta vốn không có ân oán gì, việc này tất có kỳ quái, Bùi Lượng, ngươi đi điều tra kỹ về Hạ Vĩnh Tư, không được để lộ. "
" Dạ. "
Bùi Lượng nhận lệnh rời đi, ngày hôm sau tạm thời không có động tĩnh gì, ngược lại Hạ Tri Chương lảo đảo chạy tới, gần như khóc nức nở chảy cả nước mắt, mở miệng cầu tình giúp Hạ Vĩnh Tư: " Cháu nó còn trẻ hồ đồ phạm phải sai lầm lớn, hi vọng Thừa tướng mở một mặt lưới, tha tội chết cho nó, chỉ cần nó giữ lại cái mạng, hạ quan cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp Thừa tướng! "
Vương Thuật Chi thấy hắn ta không đóng kịch này nọ, mà lại thành khẩn khai báo, nghi ngờ với bản thân hắn ta cũng bớt đi vài phần, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: " Hạ đại nhân thế mà đang nói chuyện đùa? Lần này Hạ Vĩnh Tư tỉ mỉ lên kế hoạch, bổn tướng và Yến Thanh sống sót sau khi trải qua nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng không phải là vì để khoan dung thứ người tâm địa độc ác như vậy. " lwuydon
Hạ Tri Chương nghe xong sắc mặt như tờ giấy trắng, nằm rạp xuống đất: «Huynh trưởng của hạ quan sớm qua đời, chỉ còn một huyết mạch duy nhất, hạ quan thật sự….. Thật sự là…. " Nói xong liền nghẹn ngào.
" Mạng của cháu ngươi là mạng, còn mạng của bổn tướng và Yến Thanh thì không phải mạng hả? Nếu kiếm đó sâu hơn nữa tấc, lúc này chỉ sợ Yến Thanh không phải nằm trên giường đâu! "
Hạ Tri Chương nghe ra cơn giận của hắn, trong lòng nặng nề chìm xuống, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Vương Thuật Chi chuyển đề tài, cười nhẹ nhàng: «Nhưng bổn tướng và Hạ thị vốn không ân oán, Hạ đại nhân không ngại thì bảo hắn ta khai ra thật đi, được người nào nhờ vả, bị người nào sai khiến, cần phải khai báo rõ ràng, như vậy, đừng nói hắn ta thoát tội chết, ngay cả giảm bớt trừng phạt cũng chưa hẳn là không thể. "
Hạ Tri Chương biết gấp gáp đến hồ đồ, nên chưa từng nghĩ tới mặt này, nghe vậy vừa mừng vừa sợ, liên tục vâng dạ rồi sau đó vội vàng cáo từ.
Vương Thuật Chi nhìn bóng dáng ông ta rời đi, sau một lúc lâu khép cửa sổ lại, trở về ngồi bên cạnh Tư Mã Vanh, " Đợi kết thúc chuyện này thì chúng ta rời đi luôn, trở lại Hội Kê sẽ có người chăm sóc, càng tiện dưỡng thương hơn, trên lưng còn đau lắm không? "
Tư Mã Vanh gối lên chăn ngủ bằng gấm nằm sấp một hồi lâu, thật sự rất mệt mỏi, đang muốn nhờ hắn đỡ ngồi dậy, chợt nghe tiếng Bùi Lượng từ bên ngoài truyền vào.
Vương Thuật Chi dừng lại, đứng lên nói: " Vào đi! "
Hết chương 27
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT