Quân Lâm Dưới Thành

Chương 18


...

trướctiếp

Chương 18:

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn

Trời còn chưa sáng hẳn, xe ngựa của phủ Thừa tướng đã chạy ra khỏi Ô Y Hạng, một đường xuyên qua hơn phân nửa thành Kiến Khang đi về phía Bắc, lại ra khỏi cửa Bắc tới thẳng đến Mạc phủ thì dừng lại, Tư Mã Vanh bước xuống xe, gió sông thổi vào lạnh rùng mình một cái.

Vương Thuật Chi nâng mắt nhìn về phìa y, sau khi xuống xe tháo áo choàng của mình choàng lên người y, khiến người hầu đứng hai bên chào đón thấy trợn mắt há hốc mồm.

Tư Mã Vanh sững sờ cúi đầu nhìn nhìn, đưa tay muốn cởi ra, nhưng Vương Thuật Chi đè vai xuống, liền xoay người nhìn hắn nói: “Đa tạ Thừa tướng ưu ái, nhưng chỉ vài bước đường mà thôi, đi vào thì không còn lạnh nữa, Thừa tướng nên mặc thì hơn.”

Vương Thuật Chi cười rộ lên: “Đừng vội đi vào, hôm nay tới sớm, chúng ta lên núi ngắm một chút, ngươi chưa từng đi đúng không?”

“Chưa đi.” Tư Mã Vanh thấy hắn nhìn chằm chằm mình vội xoay mắt nhìn hướng bờ sông: “Thuộc hạ mặc y phục của Thừa tướng thật sự không ổn, trên đỉnh núi gió càng mạnh, ngộ nhỡ vì vậy Thừa tướng mà bị cảm lạnh thì là lỗi của thuộc hạ rồi.”

Vương Thuật Chi thấy y cố ý muốn cởi áo choàng ra, lắc đầu cười: “Bảo ngươi mặc thì cứ mặc đi, ta không lạnh.”

Ngón tay Tư Mã Vanh khựng lại, nhìn hắn lần nữa, không khách khí: “Đa tạ Thừa tướng!”

Lúc hai người lên tới đỉnh núi thì mặt trời vừa mọc, dựa vào lan can trông về nơi xa, có thể thấy phía Đông trời nước một màu, mặt trời đỏ đón ánh bình minh bừng bừng, chiếu vào mặt sông sóng gợn lăn tăn, không ngờ làm người ta sinh ra vài phần cảm giác phóng khoáng, chỉ là lúc ánh mắt chuyển qua phía Bắc, nhìn phía chân trời vô tận lại buồn vô cớ.

Ánh mắt Tư Mã Vanh xa xăm, cong môi nửa ngày không nói chuyện.

Vương Thuật Chi nghiêng đầu yên lặng nhìn y, thấy áo dài mỏng manh, tóc dài và áo choàng bay theo gió, đột nhiên thấy mê hoặc, không biết đây rốt cuộc là một thiếu niên bình thường mang lòng bay cao, hay là một sĩ tử con nhà quyền quý giấu diếm huyền cơ, không nhịn được liền mở miệng hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”

Tư Mã Vanh thuận miệng đáp: “Đưa mắt nhìn mặt trời, không thấy Trường An đâu (kinh đô của Trung Quốc thời nhà Hán, nhà Đường, ở phía tây bắc Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc).”

Vương Thuật Chi liền giật mình, khỏe mắt thản nhiên vui vẻ bỗng trở nên có phần phức tạp: “Ngươi mới 17 tuổi, tại sao suy nghĩ nhiều như vậy? Khi triều đình dời đô đến Kiến Khang thì ta và ngươi chưa sinh ra, hiện nay văn võ cả triều đã quen với cuộc sống an phận, sợ là có rất ít người có thể sinh ra cảm xúc như ngươi.”

Tư Mã Vanh cảm nhận tầm mắt bên cạnh tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, xoay qua nhìn hắn: “Vậy còn Thừa tướng?”

“Ta thân là Thừa tướng, tất nhiên không giống bọn họ.” Vương Thuật Chi cười nhìn y, “Còn nữa, thuở nhỏ ta được tổ phụ khai trí, nếu giống như người bên ngoài thì chẳng phải hổ thẹn à?”

Tư Mã Vanh nghe hắn mèo khen mèo dài đuôi, nhìn thẳng hắn một lúc, chợt thấy buồn cười, vội dời ánh mắt sang chỗ khác: “Thuộc hạ hiếm khi được lên cao nhìn xa, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng thôi, bị Thừa tướng chê cười rồi.”

“À….” Vương Thuật Chi thấp giọng trầm ngầm: “Ta lại có chút tò mò, rốt cuộc ngươi là học từ đâu? Trước tám tuổi ngươi từng đọc sách không?”

“Cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, không đề cập tới cũng được.” Tư Mã Vanh hàm hồ lên tiếng, xoay người đi, “Thời gian không còn sớm, nên xuống núi thôi.”

Vương Thuật Chi thấy y không chịu nói, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: “Haizzzzz…..”

Hai người xuống núi, vào chính sảnh Mạc phủ, không ngờ bên trong có không ít người chờ gặp, thấy Vương Thuật Chi tiến lên hành lễ, người nào cũng lo lắng: “Bẩm Thừa tướng, sao ngài còn chưa có động tĩnh gì cả? Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi chờ chết?”

Vẻ mặt Vương Thuật Chi tươi cười: “Nếu Yến Thanh cũng như các ngươi, ngày nào ta với y cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, chẳng phải là bị càm ràm chết à?”

Khóe mắt Tư Mã Vanh kéo ra: Ngươi cũng thật biết kéo thù hận cho ta….

Tới đây là một số lão thần theo Vương thị, cũng may bọn họ còn chưa biết Yến Thanh là ai, nghe vậy chỉ sửng sốt một chút, ngược lại một số phụ tá bên cạnh ném ánh mắt sang Tư Mã Vanh, vừa nhìn y cởi áo choàng vừa quan sát một hồi, vẻ mặt không rõ ý tứ.

Vương Thuật Chi ngồi xuống, mỉm cười thở dài một tiếng: “Các vị đại nhân lo lắng như thế, nghỉ ngơi một ngày cũng không nhân cơ hội nghỉ ngơi đi lại đặc biệt chạy tới đây, chính là lo ta không chống đỡ được? Khi tổ phụ còn ở trong triều thì đố kỵ với ông còn thiếu à? Sao ta không nhớ các vị từng lo lắng như vậy?”

Sắc mặt vài vị lão thần xấu hổ, ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, một người trong số đó tiến lên trước: “Trong lòng hạ quan biết Thừa tướng có chủ ý, chỉ là Thừa tướng còn trẻ tuổi, mặc dù rất có uy tín nhưng chưa lập được nhiều công, hạ quan lo lắng Hoàng thượng khinh thường Thừa tướng, thừa dịp ngày căn cơ chưa ổn tạo áp lực, chuyện lập Thái tử lúc trước chính là vết xe đổ.”

Vương Thuật Chi cười rộ lên, đưa tay ý bảo: “Hứa đại nhân ngồi rồi nói, các vị đại nhân cũng mời ngồi vào.”

Rồi nói tiếp: “Trước khác nay khác, lúc Hoàng thượng lập Thái tử thì ta vừa mới nhậm chức không lâu, tuy là Thừa tướng nhưng chỉ là một chức suông hữu danh vô thực, cũng may có các vị tận lực bảo vệ mới có thể làm tới Lục bộ Thượng thư. Bây giờ đã ba năm trôi qua, Hoàng thượng muốn động thì trước tiên phải tìm một cái cớ, ta cũng không đi sai bước nhầm đường, trong lòng tất nhiên rất chắc chắn. Các vị cứ yên tâm, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, Lang Gia Vương thị sẽ không xuống dốc trong tay ta đâu, hơn nữa còn có Đại tư mã ở đây.”

Mọi người thấy bộ dạng hắn rảnh rỗi nhàn hạ, có kế hoạch chu dáo, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm hơn, nghĩ dù sao cũng còn có Đại tư mã nắm binh quyền, dù Hoàng thượng không để Vương Thuật Chi vào mắt thì cũng phải kiêng kị Vương Dự ba phần, hơn nữa một nửa quan trong triều đều liên quan tới vinh nhục cùng Vương thị, có thể nói vinh thì cùng vinh, tổn thất thì cùng tổn thất, Hoàng thượng muốn trách cứ cũng sợ dù có lòng lại vô lực.  

Vừa nhắc tới Đại tư mã, bên ngoài đã có người tới bẩm báo: “Bẩm Thừa tướng, Đại tư mã tới đây.”

Vương Thuật Chi vừa đứng lên thì thấy Vương Dự bước nhanh vào cửa, vội vàng đi tới cười nói: “Bá phụ cũng tới? Hôm nay Mạc phủ này đúng lá náo nhiệt, chân sau nối gót chân trước tới.”

Vương Dự khoát tay bỏ qua nghi lễ của mọi người, nhìn Tư Mã Vanh đứng bên cạnh Vương Thuật Chi, một thân áo dài rộng tay, yên tĩnh tuấn tú cao ngất, khuỷu tay còn vắt chiếc áo choàng, không khỏi sững sờ, nhìn y từ trên xuống dưới, nghi ngờ nói: “Đây chẳng phải là người hầu bên cạnh ngươi sao? Sao ăn mặc như thế này?”

Tư Mã Vanh thấy ông ta chủ động hỏi liền chắp tay cúi người thi lễ: “Tiểu nhân Vương Trì bái kiến Đại tư mã.”

Vương Thuật Chi bổ sung thay y: “Chữ là Yến Thanh.”

Tư Mã Vanh: “………..”

Vương Dự cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, không để ý lắm gật đầu, ánh mắt chuyển qua những người khác, chắp tay chào những người khác rồi ngồi vào bên cạnh, hỏi: “Thuật Chi, nghe nói con nhìn thấy mật thám người Tần xuất hiện trong kinh?”

“Đúng vậy.” Vương Thuật Chi cười cười: “Nhưng đã phái người theo dõi rồi, tạm thời đang án binh bất động, tránh bứt dây động rừng.”

Vương Dự nghe xong vẻ mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, rũ mắt vuốt râu suy nghĩ một hồi lâu, cười rộ lên: “Nội bộ nước vừa Tần đại loạn, mật thám đã vào Kiến Khang, xem ra vua Tần đang nhòm ngó Giang Nam, sợ là một khi có cơ hội liền muốn tấn công đánh tới, đến lúc đó nếu Hoàng thượng không thả ta về Kinh Châu thì không thể được.”

Tư Mã Vanh nghe ra ý trong lời ông ta nói, dường như về Kinh Châu quan trọng hơn cả chuyện đối phó với nước Tần, không khỏi lạnh lùng nhìn ông ta một cái.

Mấy quan văn bên cạnh nghe xong hết sức sợ hãi: “Vua Tần dã tâm bừng bừng, vậy nếu một khi đánh tới…”

Vừa dứt lời, ngoài cửa có một người vội vã chạy vào, đưa tin cấp báo lên: “Bẩm Thừa tướng, bẩm Đại tư mã, quan Duyệt châu là Trương Cần đã hàng nước Tần, hôm nay ngang nhiên dựng cờ phản Tấn.”

“Cái gì?” Vương Dự trợn trừng hai mắt, lập tức rời ghế đứng lên, đưa tay túm lấy tin báo trong tay hắn ta nhìn qua.

Mọi người trong sảnh đều biến sắc, ngay cả Tư Mã Vanh cũng lắp bắp kinh hãi, phản Tấn theo Tần không phải là việc nhỏ, thế nhưng đời trước chưa bao giờ nghe nói tới, có thể thấy khi đó Trương Cần không lựa chọn như thế, xem ra hai kiếp này quả thật hoàn toàn khác xa nhau.

Vương Thuật Chi phất tay áo ngồi xuống, “Duyệt châu mới giành lại chưa đủ mười năm, vừa nói phản bội liền phản bội, xem ra uy tín của triều đình quá kém, đây là thời cơ rất tốt để Bắc phạt lần nữa, không thể bỏ qua.”

“Không sai!” Vương Dự đưa thư cấp báo cho hắn, đáy mắt ẩn hiện vui vẻ: “Ta vào cung liền đây, xin thánh chỉ mang binh chinh phạt Trương Cần!”

“Việc này chỉ sợ không dễ.” Mở miệng chính là Đinh Văn Thạch làm ở Mạc phủ, thấy Vương Dự nhìn mình, nhân tiện nói, “Năm đó Đại tư mã thu phục chiếm được Thanh châu, Duyệt châu, đã có uy danh cực cao, lại xin Bắc phạt nhiều lần mà bị từ chối, lần này chỉ sợ cũng thế, nếu Hoàng thượng đồng ý Bắc phạt nói không chừng sẽ giao trách nhiệm này cho Dữu đại tướng quân.”

Hứa đại nhân bên cạnh nói: “Lúc trước Hoàng thượng ngăn cản Bắc phạt, lý do là quốc khố không dồi dào, quân tư không đủ, hôm nay nếu ngài ấy đồng ý, những thứ kia không còn là trở ngại, một khi đã đồng ý thì tất nhiên Đại tư mã thích hợp hơn Dữu đại tướng quân.”

Hứa đại nhân vừa nói xong, số đại thần còn lại cũng tán thành, tỏ vẻ nguyện ý ký thư ủng hộ Đại tư mã.

Đúng lúc mọi người đang nghị luận sôi nổi, Tư Mã Vanh đột nhiên mở miệng ngăn cản: “Thuộc hạ cho rằng Đại tư mã đi chuyến này không ổn, các vị đại nhân ký thư xin thánh chỉ cho Dữu đại tướng quân cầm binh.”

Vương Dự quay đầu, thấy nói chuyện là một người hầu nho nhỏ bên cạnh Vương Thuật Chi, lập tức có chút không kiên nhẫn, nhíu mày phất tay nói: “Ngươi thì biết cái gì?”

“Haizzzz, bá phụ nghe thử thì có làm sao đâu.” Vương Thuật Chi vô cùng vui vẻ, nhìn Tư Mã Vanh: “Yến Thanh, ngươi nói xem.”

Các đại thần bên cạnh lúc này mới chú ý tới Tư Mã Vanh, không khỏi đều quan sát y, ngay cả những phụ tá sớm dã có tiếp xúc cũng nhìn qua, trong mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Đinh Văn Thạch cười xùy một tiếng: “Yến Thanh huynh đang ở Mạc phủ của Thừa tướng, lại suy nghĩ thay Dữu thị, đây là đạo lý gì hả? Là ngại Dữu đại tướng quân dẹp yên phản loạn phương Nam công lao chưa đủ lớn, lại tạo thêm uy danh cho hắn ta, chống lại chúng ta sao?”

Tư Mã Vanh không thể tưởng tượng được người mở miệng đầu tiên châm chọc mình không phải là những lão thần kia mà là thanh niên trong Mạc Phủ, liền bình tĩnh đưa mắt nhìn sang, không mặn không nhạt cong môi cười: “Chẳng lẽ Đinh tòng sự cho rằng đám người Thái tử khen ngợi Thừa tướng trước mặt Hoàng thượng cũng là vì suy nghĩ cho Thừa tướng?”

Nụ cười của Đinh Văn Thạch cứng lại, khiến hắn ta không á khẩu không trả lời được.

Tư Mã Vanh nhìn thoáng qua Vương Thuật Chi, thấy hắn cười nhìn mình chằm chằm, liền nói: “Xin Thừa tướng thứ cho thuộc hạ nói thẳng, bây giờ đang trời đông giá rét, cửa Bắc phạt chúng ta vô cùng bất lợi, lần này Đại tư mã đi chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, còn Dữu đại tướng quân mới lập công lớn, đang hả lòng hả dạ, đưa cơ hội này cho ông ta, ông ta nhất định sẽ không do dự.”

Vương Dự nghe xong đen mặt, vốn tính tình không tốt, lúc này càng nói càng tức giận: “Ngươi là một người hầu nho nhỏ, lại ăn nói cuồng ngôn như vậy, từ trước tới nay ta đánh mười trận thắng chín, trận chiến này sao ngươi có thể chắc chắn? Lại còn so sánh ta với Dữu Mậu, quả thực là nói bậy!”

Đinh Văn Thạch nghe xong cũng liên tục gật đầu: “Yến Thanh huynh không nên đề cao chí khí người khác mà diệt uy phong của mình, Dữu đại tướng quân sẽ bị đánh bại, Đại tư mã thì sẽ không, hơn nữa trận chiến này khó dễ thế nào ngươi thuận miệng nói là được hay sao?”

“Binh sĩ chinh phạt xa xôi, không thể đánh lâu.” Tư Mã Vanh không thấy giận dữ, thong dong đáp: “Binh linh Tấn sống ở phương Nam, mùa đông chinh phạt phương Bắc, khí thế là đã yếu trước một nửa, hơn nữa sông kết băng, từ trước tới giờ lương thảo nhu yếu phẩm cho quân toàn đi đường sông, hiện nay vậy sao đuổi kịp?”

“Nói rất đúng!” Vương Thuật Chi gõ nhẹ một tiếng xuống bàn con, cười nói: “Yến Thanh nói có lý.”

Trong lòng Vương Dự vẫn không thoải mái hơn: “Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng đánh giặc trong trời đông giá rét sao? Chuyện này không tới lượt ngươi xen vào!”

Vương Thuật Chi cười đứng dậy, liếc qua Tư Mã Vanh, nhìn về phía Vương Dự nói: “Theo như Yến Thanh nói, các vị đại nhân có thể tiến cử Dữu đại tướng quân.”

Vương Dự không thể tin nhìn hắn, lập tức đen mặt: “Thuật Chi, sao con có thể tùy ý làm bậy, lại đi tin một người hầu nói xằng nói bậy? Việc này đâu phải trò đùa!”

Vương Thuật Chi cười nhẹ nhàng: “Trùng hợp thôi, con cũng nghĩ như vậy.”

Hết chương 18

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp