Vân Khâm mất đi vũ khí chẳng khác nào cùng đường mạt lộ, phải lách mình nâng một bàn tay lên đỡ nhát đao đầy uy lực đó!
Trong khoảnh khắc nhát đao đó sắp chém xuống, Mai Nhiễm Y bất ngờ khựng lại, không tiến lên ngăn cản.
Bởi vì trong tích tắc đó, Vân Khâm đã nhìn về phía y.
Cái nhìn đó vô cùng bình tĩnh, như đã biết trước sẽ có kết quả này, cũng liệu trước mình phải làm gì.
Nàng dùng ánh mắt để báo cho Mai Nhiễm Y rằng mình không đáng lo.
Rồi bỗng soạt một tiếng, Vân Khâm xoay người, khó khăn lắm mới tránh được chỗ hiểm, nhưng bàn tay phải vẫn bị đao phong chém rách, đao găm vào thịt, rạch ra một đường máu dài ngoằng, máu tươi bắn phụt ra, dính lên người Trọng Phong.
Thế đao của Trọng Phong ngừng lại giây lát, hắn cười gằn: “Năm trăm năm nữa có lẽ ngươi sẽ đánh được với ta một trận, còn bây giờ…” Trong nụ cười gằn của hắn loan ra chút ngạo mạn và khinh miệt, tay lau đi vết máu bắn trên cổ, nhìn thoáng qua với vẻ hưng phấn: “Máu của ngươi ngửi cũng không tệ lắm đâu.”
Sau một chiêu vừa rồi, Vân Khâm lập tức lùi nhanh lại mấy bước tới gần Uẩn Hoa kiếm, nàng nhanh chóng cúi người nhặt Uẩn Hoa kiếm rơi trên đất, rồi ngẩng đầu lên lần nữa.
Trên mặt nàng vẫn giữ nguyên nụ cười phức tạp khó lường, thấp giọng nói: “Thật không?”
Trọng Phong nghe thấy Vân Khâm nói thế thì bỗng nhíu mày.
Hắn lờ mờ nhận ra người trước mắt có gì đó kỳ lạ, nhưng không thể nói được là kỳ lạ ở đâu, người này mặc dù qua ba chiêu đã bị hắn đánh rớt kiếm, nhưng lại chẳng hề có ý nhận thua, thậm chí còn không cho là mình đã bại.
Đến cùng là tại sao?
Trong lúc Trọng Phong đang ngờ vực, thì toàn thân hắn bỗng run lên, mặt bỗng cắt không còn giọt máu!
Chẳng những hắn mà Hoa Tình và Hoàn La bên cạnh cũng ngỡ ngàng ra mặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên hai người, nói cho chính xác hơn là đổ dồn lên người Trọng Phong.
Vì chỉ trong tích tắc, những giọt máu tươi của Vân Khâm vốn dính lên người Trọng Phong lại bất ngờ trào lên điên cuồng, hóa thành gai máu bén ngót, ghim phập vào lòng bàn tay của Trọng Phong!
Tay phải của Trọng Phong đột nhiên co rúm, không giữ được đao nữa, chỉ nghe choang một tiếng, thanh hoàn đao bự chảng đã nện thẳng xuống, bổ ra một cái hố sâu trên mặt đất.
Sắc mặt Trọng Phong đại biến, linh lực đổ dồn lên bàn tay, cố đánh văng chiếc gai máu kia ra!
Nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc là chiếc gai máu bị Trọng Phong đánh bật ra lại không rơi xuống đất ngay lập tức, mà hóa thành vô số giọt máu li ti trôi lơ lửng giữa không trung, tỏa ra chung quanh Vân Khâm như có sinh mạng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều dời mắt về phía Vân Khâm.
Vân Khâm áp bàn tay phải trước người, vết thương trên lòng bàn tay sâu tới tận xương, vậy mà nàng cứ như không cảm giác được, chỉ nhìn chằm chằm Trọng Phong mà không hề chớp mắt lấy một lần. Có nhiều máu hơn rỉ ra từ vết thương, nhưng chúng đều không rơi xuống đất mà tụ lại với những giọt máu khác, trôi lơ lửng bên cạnh Vân Khâm, cảnh tượng này trông thật ma mị huyền diệu, màu máu đỏ thẫm nhuộm vào màu của nắng, trở nên lóng lánh trong suốt, ánh lên vẻ đẹp thê lương.
“Đây là…” Hoa Tình nhìn cảnh tượng kỳ quái này thì nét mặt thoáng đanh lại, ngoảnh đầu nhìn Mai Nhiễm Y: “Mai sư thúc, đây là sao?”
Mai Nhiễm Y trầm mắt không đáp, ánh mắt vẫn khóa chặt vào bóng lưng của Vân Khâm.
“Tiêu gia, Thủy Kiếp.” Giọng Mai Nhiễm Y hơi ngập ngừng, sau đó lại nhẹ giọng bồi thêm: “Nhưng lại không giống.”
Vẻ mặt Hoa Tình cũng hoang mang, lẩm bẩm: “Thủy kiếp? Vậy sư muội thật ra là… người của Tiêu gia?!”
Nói tới đây, Hoa Tình lại nhìn sang Vân Khâm đang chiến đấu ở bên kia.
Tiêu gia cũng là một trong những thế lực thần bí của Trung Nguyên nhiều năm trước, không phải chính cũng chẳng phải tà, họ lánh đời đã lâu, người đời cũng không hiểu quá nhiều về họ, chỉ biết huyết mạch của Tiêu gia có một loại sức mạnh hết sức thần bí, đó là có thể điều khiển nước.
Khác với những pháp thuật thông thường, người Tiêu gia điều khiển nước là một loại năng lực tự nhiên sẵn có, không cần dùng tới bất cứ thuật pháp nào, cũng không cần tổn hao chút linh lực nào, cho nên thế lực Tiêu gia mới được người đời xưng là “Thủy kiếp”.
Thế nhưng trong một đêm cách đây chừng mười năm, Tiêu gia đã đột nhiên biến mất khỏi thế gian.
Trạch viện của Tiêu gia hóa thành một đống hoang tàn, tất cả mọi người của Tiêu gia đều mất tích, trên cõi đời này dường như chưa từng xuất hiện “Thủy kiếp” Tiêu gia nào cả, thậm chí mọi người còn không biết Tiêu gia đã đi về đâu, gặp phải chuyện gì. Từ đó về sau, Tiêu gia đã trở thành câu chuyện truyền kì mà mọi người vẫn thường kể, rằng trên đời đã từng có một thế lực thần bí mạnh mẽ như vậy.
Mãi tới bây giờ.
Năng lực mà Vân Khâm đang dùng giống hệt với năng lực điều khiển nước của Tiêu gia, nhưng thứ Vân Khâm điều khiển không phải nước, mà là máu, chính là máu tươi của nàng.
Vô số giọt máu bao phủ cả không trung, trong lúc mọi người ngờ vực thì chúng đã vây kín lấy Trọng Phong, những giọt máu đó chậm rãi di chuyển, cảnh tượng này lại trùng khớp với kiếm trận của Mai Nhiễm Y trước đây.
Trọng Phong thoát khỏi cơn sửng sốt vừa rồi, lúc này hắn mới bắt đầu nhìn Vân Khâm một cách nghiêm túc, lên tiếng nói: “Thì ra là vậy, hóa ra… ngươi là người của Tiêu gia!”
Vân Khâm chẳng buồn nói đúng sai, sắc mặt nàng đanh lại, xuất thủ ngay lúc này!
Uẩn Hoa kiếm lại ra khỏi vỏ, uy thế lần này khác hẳn với vừa rồi. Bàn tay đang cầm kiếm của Vân Khâm rỉ ra máu tươi ròng ròng, máu đỏ nhuộm đầy lưỡi kiếm, thanh Uẩn Hoa kiếm đẫm đầy máu đỏ vạch ra một đạo huyết quang, nhắm thẳng tới ngực của Trọng Phong!
Lúc này Trọng Phong đã nghiêm túc hơn hẳn, mặt hắn âm trầm, tay phải cầm đao lên, nhưng vết thương do gai máu của Vân Khâm đâm thủng ban nãy làm hắn cau mày một thoáng, nhân lúc này Vân Khâm đã chém kiếm tới. Lòng biết không thể lơ là được nữa, Trọng Phong nhướng mày lên, dứt khoát đổi đao sang tay trái, khoen đồng kêu vang, trường dao trên tay trái ong ong lóe sáng, đối đầu trực diện với Vân Khâm, đấu lại một trận.
Vẫn là chiêu ban nãy, Vân Khâm chưa bao giờ phòng thủ mà chỉ một mực tấn công, trong lòng nàng rất rõ, với kẻ địch như Trọng Phong thì chỉ nên công chứ không thể thủ, nếu chọn thủ thì chỉ có đường thua, còn nếu tấn công thì có thể thử sức một trận.
Bốn phía im phăng phắc, huyết quang tung tóe, mây đỏ giăng đầy, mỗi lần tiến lên một bước, sắc mặt Vân Khâm liền trắng đi một phần, mỗi lần vung ra một đòn, huyết quang lại nồng thêm một chút, đây là trận chiến thảm thiết chưa từng có, sắc máu ngập tràn, che mờ mọi tầm mắt. Mãi về sau, giữa màn sương máu đó chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, chỉ nhìn thấy bóng người đẫm đầy huyết sắc, một trận đánh lẽ ra chẳng có gì để chờ đợi, cuối cùng lại biến thành trận sát phạt chưa từng có!
Sau đó, tiếng chém giết chợt ngừng!
Sương máu mờ mịt, hai bóng người đứng bên trong màn sương đó, khó mà nhìn rõ.
Hoa Tình khẽ kêu lên rồi lật đật bước tới, muốn xông vào chiến trận, nhưng Mai Nhiễm Y đã kéo nàng lại, lắc đầu nói: “Chờ một lát.”
Hoa Tình sửng sốt, nhìn Mai Nhiễm Y khó hiểu, còn ánh mắt Mai Nhiễm Y vẫn âm trầm, đúng lúc này, màn sương máu kia dần tan đi, tất cả giọt máu rơi hết xuống mặt đất như mất đi năng lượng, cả đại điện cứ như vừa đổ xuống một cơn mưa máu tầm tã, mà Vân Khâm trong vũng máu đó đã tái nhợt mặt mày, nhìn người trước mặt với vẻ nghiêm trang.
Uẩn Hoa kiếm cầm trong tay nàng, mũi kiếm đang chĩa thẳng vào ngực của Trọng Phong.
Trọng Phong cúi đầu nhìn vào thanh trường kiếm đang đâm vào ngực mình, trong mắt là vẻ khó tin tràn ngập.
Hắn trừng to mắt, há miệng muốn nói, nhưng một ngụm máu tươi đã trào ra trong miệng.
Thân hình hắn đảo lên, quỳ sụp xuống đất, Uẩn Hoa kiếm rút phựt ra từ trong cơ thể hắn, kéo theo một dòng máu đỏ thẫm.
Đã chấm dứt.
Một kết thúc mà chẳng ai ngờ tới, trận đánh thảm thiết này, kẻ chiến thắng cuối cùng lại là một tiểu cô nương chỉ mới tới cảnh giới Thanh Viêm.
Trận chiến đã chấm dứt, vậy mà Vân Khâm vẫn chưa lui.
Trước mắt nàng ngập ngụa máu tươi, nàng đứng trơ trọi trong vũng máu, giơ kiếm lên, muốn chém xuống đầu Trọng Phong!
Ngay lúc này, ánh đao bất ngờ trờ tới!
“Sư muội!” Hoa Tình không chịu được nữa, lao vội về hướng Vân Khâm.
Ánh đao kia cực nhanh và cũng nhẹ vô cùng, nhanh hệt như ánh trăng trong đêm dài yên tĩnh, nhẹ hệt như hồ điệp trong sơn cốc thâm u, không hề báo trước, chẳng có tiếng vang, rọi vào mắt mọi người dưới màn huyết quang.
Ánh đao rơi xuống, một đoản đao mỏng như cánh ve đã kề lên cổ Vân Khâm.
Tuy Hoa Tình chạy tới ngăn cản nhưng không kịp, chỉ còn biết nhìn người cầm đao với vẻ mặt căng thẳng.
Người cầm đao là Hoàn La, nam tử có bề ngoài hệt như thư sinh đọc sách thánh hiền, nơi đây đâu đâu cũng ngập ngụa máu, còn y lại vô cùng sạch sẽ, một bộ y sam mỏng màu xám tinh tươm, và một thanh đoản đao cũng tinh tươm y hệt. Y yên lặng đứng trước Vân Khâm, đao kề lên cổ nàng, nếu y ra tay thì Vân Khâm sẽ đầu lìa khỏi xác ngay lập tức.
Nhưng Vân Khâm chỉ ngước mắt lên nhìn y một cách bình tĩnh.
Hoàn La đối mặt với nàng chỉ trong chốc lát, rồi chợt cúi đầu nhìn xuống Trọng Phong bị thương.
Vết thương trên người Trọng Phong còn đang chảy máu xối xả, cơ thể cao lớn của hắn ngã xụi qua bên, đã mất ý thức từ lâu, chỉ có đôi môi là mím chặt, thanh đao vẫn còn cầm trong tay, trên mặt là mồ hôi lấm tấm.
“Có phải ngươi đã quên mình còn một đối thủ nữa hay không?” Giọng Hoàn La chậm rãi, phát ra một câu, rồi tầm mắt quay về với Vân Khâm: “Hửm?”
“Không quên.” Giọng Vân Khâm yếu ớt vì mất quá nhiều máu, nàng cau mày rũ mắt nói: “Nhưng chúng ta giao thủ, chứ không phải đánh lén.”
Hoàn La như cười khẽ một tiếng, ngắn ngủi và mang theo vẻ trào phúng.
Mai Nhiễm Y đã bước tới đây từ lúc nào không hay, ôm kiếm nói: “Trận này, đối thủ của ngươi là ta.”
Hoàn La nhìn về phía Mai Nhiễm Y, y hơi nheo mắt lại, qua hồi lâu vẫn không đáp lời, rồi đột nhiên cử động.
Y hạ ngọn đao kề trên cổ Vân Khâm xuống.
“Không cần đánh, mười năm trước ta đánh không lại ngươi, mười năm sau ta vẫn không đánh lại ngươi, trận chiến này là Nguyên Châu thua.” Nụ cười trên mặt Hoàn La vẫn không nhạt bớt, song lời thốt ra lại ngoài dự đoán của mọi người, sau đó y nhìn chằm chằm vào Uẩn Hoa kiếm vẫn đang giữ chặt trong tay Vân Khâm, ánh mắt lóe lên chốc lát, rồi lẩm bẩm: “Kiếm này là của ngươi à?”
Vân Khâm ngẩn ra, tâm niệm khẽ động, lắc đầu rồi lại gật đầu.
Hoàn La bật cười, nói tiếp: “Tha cho hắn một mạng đi, ta với hắn có chút giao tình.”
Y chỉ vào Trọng Phong, Vân Khâm nghe hiểu, sau đó nhìn chằm chằm Hoàn La với ánh mắt phức tạp, cuối cùng gật đầu.
Hoàn La thu đoản đao lại, rồi cúi đầu xuống, vác cái người cường tráng còn cao hơn mình rất nhiều lên. Sống lưng y hơi khom, cười thêm một tiếng với Vân Khâm, sau đó chậm rãi cõng người ra ngoài điện.
Vân Khâm im lặng nhìn theo bóng y, ngay giây phút y sắp bước ra cửa điện, mới cất giọng hỏi: “Ngươi là người đó sao?”
Nghe thấy câu này của Vân Khâm, Hoàn La đang cõng người bèn chậm rãi ngoái đầu lại, y không đáp mà chỉ im lặng chốc lát, sau đó mới nói: “Hôm nay Nguyên Châu nhận thua, nhưng đối thủ còn lại của các ngươi không đơn giản như vậy đâu.”
“Hai ngày sau, đảo chủ của Phượng Lân Châu sẽ đích thân dẫn người tới, các ngươi liệu mà giải quyết đi.”
Bỏ lại câu này xong, y bèn quay lưng đi vào trong vùng tuyết trắng được bao phủ dưới ánh mặt trời, không quay đầu lại nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT