Thì ra Trầm Nguyệt Lượng và Lục Tinh Thần có suy nghĩ giống nhau. Anh biết hôm nay cô chuyền nước biển ngày cuối nên định đi đón cô, cho cô một bất ngờ.
Ai ngờ vừa tan làm liền bị Phương Nhiên chặn lại, kể chuyện mình là Trần Nhiên, nghe thấy anh nói với đồng nghiệp là đi đón Trầm Nguyệt Lượng nên muốn nhờ anh chở cô ta và dì Trương mẹ cô ta về luôn.
Lục Tinh Thần đồng ý.
Trên đường, Phương Nhiên nhắc lại chuyện hai người từng là bạn học, ở đối diện nhà anh, còn nói bây giờ có duyên gặp lại, rồi cùng làm một công ty, lời trong ý ngoài đều ám chỉ mong muốn hẹn hò. Liếc mắt trông thấy dì Trương cũng bắt đầu nhen nhóm ý định kết đôi, anh lập tức nhắc đến mối quan hệ giữa mình và Trầm Nguyệt Lượng, còn mời hai người sau này nhớ tham dự hôn lễ của mình, lúc đó trong xe mới an tĩnh lại.
Thế nhưng khi về nhà lại không gặp Trầm Nguyệt Lượng, lúc Lục Tinh Thần định lái về nhà thì đột nhiên Phương Nhiên chắn trước xe anh, nếu anh không thắng kịp thì có lẽ giờ đây cô ta phải nằm viện rồi.
Cô ta lớn tiếng nói Trầm Nguyệt Lượng không xứng với anh. Lục Tinh Thần không thèm để ý tới cô ta. Phương Nhiên bồi thêm: “Anh dám cược với em không, nếu anh và em cùng xuất hiện trước mặt Trầm Nguyệt Lượng, cô ta chắc chắn sẽ khóc sướt mướt, bối rối không biết làm sao, phụ nữ là thế…”
“Cô ấy không yếu đuối như vậy!” Lục Tinh Thần cắt ngang, “Cô căn bản không hiểu Trầm Nguyệt Lượng, cô ấy có xứng với tôi hay không chưa đến lượt cô lên tiếng.”
“Vậy anh cược với em đi, nếu thua em sẽ thật sự buông tay, không đi tìm Trầm Nguyệt Lượng, cũng không để mẹ em nói lung tung trước mặt bác Lục.”
Lục Tinh Thần không muốn bị cô ta dây dưa mãi, cũng không muốn mẹ và Trầm Nguyệt Lượng bị vạ lây nên anh đồng ý.
———
“Phương Nhiên.” Lục Tinh Thần gọi một tiếng.
“Nếu cô thích tôi vì khuôn mặt này, cô có thể tìm được rất nhiều người hơn tôi. Nếu cô thích tôi vì tình cảm của tôi dành cho cô ấy, vậy thì cô nhớ kĩ rằng, vì đó là Trầm Nguyệt Lượng nên tôi mới như thế, nếu đổi thành một người khác thì tôi sẽ không bao giờ trở thành tôi của bây giờ. Do vậy, cô hãy thu hồi tâm tư, sau đó đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Hoặc là ngày mai đi làm cô tự mình nộp đơn xin từ chức, hoặc là nhận lấy thư thôi việc, cô tự mình chọn.”
Phương Nhiên không dám tin: “Anh dựa vào đâu? Trong công tác em làm gì sai…”
“Không có, chỉ là tôi không thích, được không?” Lục Tinh Thần cắt ngang lời cô ta, lạnh lùng: “Cô nghĩ tôi là người công tư phân minh, không vì tình riêng mà làm trái? Phương Nhiên, căn bản cô không biết tôi là hạng người gì, không biết tôi sẽ dùng thủ đoạn nào, đây là cái giá mà cô phải trả.”
Nói xong câu đó anh không thèm liếc mắt nhìn Phương Nhiên thêm một cái nào nữa, trực tiếp ôm Trầm Nguyệt Lượng vào nhà.
*Lảm nhảm tí: Mần chương này ức hết cả máu, Phương Nhiên mặt dày ghê gớm.
Cái này bạn Lục chỉ cần chửi thẳng vô mặt bả rằng bả là đồ tiểu tam vô liêm sỉ là tự khắc cụp đuôi chạy liền ý mà =)))
Tgia làm thêm tí cho tình cảm khăng khít, Phương Nhiên mất việc =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT