Những ngày im lặng qua hơn phân nửa tuần, Tống gia trước sau như một không có gì biến hóa, duy nhật bị bọn họ bàn luận là thiểu quân đã dọn từ tiểu viện hẻo lánh kia đến Thu Lâm Uyển mà từ nhỏ thiếu gia đã từng ở. Tất cả mọi người đều không hiểu diễn xuất của thiếu gia, nói hắn sủng sư muội vắng vẻ chính quân, hắn mỗi ngày về nhà đều đi sân thiểu quân, vô luận là lúc trước thiểu quân ở cái sân hẻo lánh kia hay là Thu Lâm Uyển hiện tại. Muốn nói thiếu gia yêu thích chính quân, hắn lại mỗi ngày cùng sư muội đi dạo chung quanh, chính là vội đi cửa hàng cũng không quên mang La Hạnh Quyên theo.

Đây thật sự là tiết tấu tả ủng hữu ôm. Hơn nữa theo trong miệng Nam thúc nói, vị tiểu thư tự động tới cửa này sau khi qua lưu ly tượng tịch sẽ tiến vào Tống gia làm sủng thiếp của đại thiếu gia.

Mà thời gian đến lưu ly tượng tịch cũng không còn nhiều.

Người này nhắn lại, Linh Bảo có chút nôn nóng.

“Thiếu gia như thế nào có thể như vậy, chủ tử ngài cùng thiếu gia thành thân còn chưa có qua hai tháng đâu”. Cảm tình chủ tớ hai tháng, Linh Bảo đối với chủ tử nhà mình là trung thành và tận tâm, hắn cảm thấy chủ tử nhà mình rất tốt, tuy rằng thiểu quân nói ít yên tĩnh nhìn như rất khó ở chung, nhưng kỳ thật lại ôn hòa ít chuyện, cũng không ỷ là chủ tử ức hiếp hạ nhân, đối với chình mình cùng Tư Niên thì càng thêm ôn hòa, có làm sai một ít chuyện cũng sẽ không so đo. Huống chi Linh Bảo cảm thấy chủ tử nhà mình coi hắn như đệ đệ mà yêu thương, này đối với Linh Bảo lẻ loi trong hai tháng này cảm thấy thật thoải mái so với trước đây, cũng khiến hắn đối với chính mình hầu hạ vạn phần để bụng, càng cố gắng chiếu cố chủ tử hoàn hảo hơn.

Tề Nhuận Vân lúc này đang ở tiểu thư phòng chính mình, vừa mới xem xong sổ sách của mấy cửa hàng, buổi sáng còn thấy mấy chưởng quầy, đã nhiều ngày xem như chính thức tiếp nhận cửa hàng này. Buổi chiều rảnh rỗi, bắt đầu tạo hình hắc thanh điền trên tay, bốn sườn thạch trải qua hắn mầy ngày văn khắc, đã muốn hình thành một bức tứ liên cao sơn thanh tùng đồ, hiện tai hắn đang cân nhắc phải tạo hình một con đại bàng giương cánh như thế nào cho sinh động.

Mà Linh Bảo từ bên ngoài tiến vào thấy hắn lạnh nhạt điêu khắc con dấu, nghe xong một lỗ tai nhàn thoại một bụng sinh khí, bất mãn ở trước mặt Tề Nhuận Vân tố cáo Tống Thanh Di.

“Ân!” Tề Nhuận Vân một bên nghe Linh Bảo oán giận, một bên khắc chương của chính mình, cảm thấy buồn cười. Kỳ thật ngay từ đầu hắn cùng Tống Thanh Di thành thân mọi người trong Tống phủ đều biết đại thiếu gia bọn họ có một sư muội âu yếm, sẽ ở sau khi cưới chính quân sẽ chính thức nạp vào cửa, bất quá hai tháng này Linh Bảo thấy thiếu gia đối sử với chính quân rất tử tế nên quên mất điều này, bắt đầu oán giận đại thiếu gia nhà mình. Tề Nhuận Vân không biết chính mình làm người rất thành công, hay là Tống Thanh Di trong hai tháng này quá thất bại.

“Ai, chủ tử ngươi cũng không gấp, nữ nhân kia đều đã tiến dần từng bước”. Linh Bảo cảm thấy thiểu quân nhà mình trước kia gặp chuyện bình tĩnh, bĩnh tĩnh chấn định rất có phong cách quý phái, hiện tại rốt cục hiểu được chính mình hoàn toàn bị lừa, thiểu quân đây là quá chủ quan, không hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, còn xem bọn họ tức giận mà cười trộm. Đừng tưởng rằng hắn không phát hiện ánh mắt thiểu quân vừa rồi loan một chút.

“Ta biết đến, đừng oán giận, bị Hoa Giác nghe được lại nhéo lỗ tai ngươi”. Hoa Giác là một trong bốn gã sai vặt từ nhỏ lớn lên ở Tống gia, bất quá hiện tại Tống Thanh Di không có đi thư viện, bình thường xuất môn chỉ mang theo hai gã sai vặt, đa số là Lưu Quang cùng Quản Bích. Hoa Giác cùng Ly Trản ở lại trong phủ một phụ giúp bọn Hồng Tụ sự vụ trong viện, còn một thì phụ trách xử lỳ việc vặt của cửa hàng cùng diêu hán. Mà Linh Bảo mỗi khi nghe hạ nhân nhàn thoại là miệng không ngăn cản được oán giận Tống Thanh Di, bị Hoa Giác bắt qua vài lần, nếu không phải biết Linh Bảo không có ý xấu, liền cũng không phải đơn giản là nhéo lỗ tai như vậy.

Nghe được lời nói của Tề Nhuận Vân, Linh Bảo theo phản xạ sờ sờ lỗ tai, phản ứng lại có chút ngượng ngùng, bất quá miệng không chịu ngồi yên, liền vòng vo tìm đề tài: “Chủ tử, ngài nghỉ khắc trong chốc lát đi, hai ngày này ngài đều vội, thật vất vả mới nhàn được một chút, còn không hảo hảo nghỉ ngơi. Hôm kia thầy thuốc còn nói ngài cẩn thận mệt nhọc đâu”. Vài ngày trước Tề Nhuận Vân thèm ngủ, Tống Thanh Di lo lắng kêu thầy thuốc đến xem, thầy thuốc còn chưa nói cái gì, chỉ nói gần nhất kị mệt nhọc, nghỉ ngơi nhiều, cũng không khai dược, chỉ nói hơn nửa tháng sẽ đến xem. Cho nên mầy ngày nay Linh Bảo giám sát hắn thực chặt, cách một lát đã kêu hắn nghỉ ngơi.

“Hảo”. Điểm ấy Tề Nhuận Vân kì thật còn nghe lời, cũng bởi vì hắn cảm thấy tinh lực có điều không tốt lắm, đáng tiếc ngày ấy thầy thuốc xem cũng không nói rõ ràng, tuy rằng trong lòng có chút không yên, bất quá trên mặt không có biểu hiện ra ngoài.

Mà Tống Thanh Di nghe xong lời nói của thầy thuốc, tuy rằng cũng chưa nói cái gì, bất quá đã gần tới ngày tượng tịch, bắt đầu tiếp xúc đến lưu ly Tống gia chuyện tình lớn nhỏ tự nhiên là nhiều không chịu nổi. Chính là như vậy, chính là mỗi ngày đều về nhà trước thời gian. Cũng bởi vậy tuy rằng hạ nhân nhắn lại liên tiếp, trong lòng Tề Nhuận Vân đối với Tống Thanh Di tín nhiệm lại chậm rãi tăng trưởng.

Đã nói hôm nay cũng bình thường, Tề Nhuận Vân mới đem ấn thạch thu vào trong ngăn tủ, bên này Tống Thanh Di cũng vừa đẩy cửa tiểu thư phòng tiến vào.

“Như thế nào không ở trong phòng ngủ trưa?” Tống Thanh Di nhíu mi, đã nhiều ngày Tề Nhuận Vân ngoài ý muốn thèm ngủ, kêu thầy thuốc cũng chưa chẩn đoán ra bệnh, trong lòng hắn tất nhiên là có chút lo lắng, hôm nay gặp Tề Nhuận Vân ở tiểu thư phòng không có đi ngủ trưa ngược lại càng thêm lo lắng.

“Hôm nay tinh thần thật hảo, không có thèm ngủ nữa, có thể mỏi mệt lúc trước đã được hoãn lại”. Tề Nhuận Vân đứng lên, nhận thấy sắc mặt Tống Thanh Di có chút khác thường.

Mỉm cười, Tống Thanh Di ôm vai Tề Nhuận Vân, thấy ánh mắt hắn vẫn không rời mặt mình, lập tức tâm tình càng thêm tốt. “Phu Nhân, tướng công ta có phải rất tuấn tú?” tâm tình thật tốt, đối với Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di không nhịn được lại muốn đùa giỡn chính quân nhà mình.

Tề Nhuận Vân liễm hạ ánh mắt, cho rằng chính mình không có nghe thấy câu trêu đùa kia: “Đoan Cẩn tâm tình tốt lắm?”.

Đã gần tới ngày lưu ly tượng tịch, chuyện tình vây quanh tượng sư Tống gia Tống Thanh Di đã nhiều ngày nhíu lại mày.

“Ân, là có chuyện tốt”. Để cho Tề Nhuận Vân ngồi vào trên tiểu tháp, Tống Thanh Di đem người ôm chặt vào trong lòng ngực, ý bảo hắn cứ như vậy nghỉ ngơi trong chốc lát, chính mình thì thoải mái thở ra một hơi, mới tiếp tục nói : « Nhớ rõ ta lúc trước có nói sư muội tốt của ta có người yêu khác hay không ? Gần nhất phố phường đều truyền đến Tô gia vừa thỉnh về một món lưu ly tuyệt đỉnh, vì có lời đồn bọn họ đốt ra rất nhiều lưu ly sáu màu sắc, có lời đồn nói lưu ly tượng tịch lần này Tô gia tuyệt đối có khả năng tranh ». Tống Thanh Di một bên nói một bên cười lạnh. Lưu ly tuyệt đỉnh ? ở đâu ra một cái tuyệt đỉnh danh sư, nghệ nhân làm nghề thủ công này làm sao tự dưng lại toát ra một cái tuyệt đỉnh danh sư, người thợ thủ công nào mà không một đường cực khổ đi lên, danh khí cũng là một chút một chút nổi lên, dám ở trong một nghề như vậy xưng tuyệt đỉnh, không phải chờ ngày sau bị bẽ mặt sao.

Tề Nhuận Vân là người thông minh, ba câu lúc trước của Tống Thanh Di hơn nửa là muốn nói chuyện này, này không phải nói nói người « Sở yêu » của La Hạnh Quyên là người Tô gia sao ? Tô gia, Tề Nhuận Vân trước kia không có chú ý ngoại sự, nhưng hắn cũng biết triều đại này có mấy đại gia tộc về đồ thủ công, Tống gia cùng Tô gia bởi vì gần nhau, sinh ý luôn luôn có ma xát, quan hệ xem như là sắp trở mặt với nhau. Tô gia ở trong nghề địa vị so với Tống gia kém hơn, không chỉ có Tống gia có địa vị ngự dụng, mà còn là vì Tô gia chưa bao giờ đốt ra lưu ly bảy màu. Cũng bởi vậy chén lưu ly bảy màu của Tống gia luôn chiếm vị trí lưu ly tượng tịch, làm cho Tô gia đố kỵ mà còn thực hận, làm việc bình thường cũng không che giấu sự không vui đối với Tống gia.

Hơn nữa lúc trước còn có lời đồn Tống gia đốt ra rất nhiều lưu ly sáu màu, lời đồn đãi như vậy đối với Tô gia kích thích có thể hiểu được. Đáng tiếc trên thực tế hằng năm Tống gia cũng chỉ có vài món lưu ly sáu màu, năm nay duy nhất chỉ có một ngọc bội như y đang đeo ở bên hông hắn- ngày ấy sau khi nói xong hai ngày sau Tống Thanh Di liền mang về một miếng ngọc bội bằng nửa lòng bàn tay của trẻ em, Hồng Tụ liền làm cho hắn một cái gút hình hoa mai để đeo ở bên hông- Tề Nhuận Vân không thể không hoài nghi lai lịch của lời đồn này.

Trầm ngâm một chút, Tề Nhuận Vân không có xem nhẹ cái danh sư trong lời nói của Tống Thanh Di kia, trong lòng ẩn ẩn có chút đoán : « danh sư kia ? ».

« Ha ha, phu nhân quả nhiên thông minh ». Tống Thanh Di cười ha hả, tuyệt đỉnh danh sư quả thật cùng hắn có quan hệ, lúc trước hắn đi ngõ nhỏ Nam Hạng mang về một nam nhân thương thế có chút trầm trọng, cho hắn dưỡng tốt thân thể lại mất tung tích tại Tống gia, có hạ nhân nói hắn không biết cảm ơn, Tống Thanh Di nghe xong cũng chỉ cười.

Biết Tống Thanh Di cùng nam nhân kia có quan hệ chỉ có mấy gã sai vặt tối tín nhiệm bên người, cho dù là Tống lão gia cũng chỉ nghe nói đứa con cứu qua một người, chính là dưỡng tốt lắm sau lại chạy mất. Lưu Quang bọn họ biết ngay từ đầu cũng có chút phẫn uất, bất quá nhìn thấy vẻ mặt thiếu gia nhà mình mang ý cười, liền phản ứng lại bên trong nhất định là có dụng ý chính mình không biết.

Quả nhiên lời đồn đại vừa ra, hơn nữa mỗi khi xuất môn làm việc sẽ ngẫu nhiên gặp một lần,mấy người Lưu Quang đều nhanh chóng ngậm miệng, đều không dám đàm luận về nam nhân ở ngõ nhỏ Nam Hạng kia nữa.

Lại có thêm một người biết, Tống Thanh Di chính là vỗ vỗ cánh tay Tề Nhuận Vân, « Ta nói rồi, ta cuối cùng chỉ muốn trả thù ». Những lời này Tống Thanh Di nói ra rất nhẹ, nề hà Tề Nhuận Vân cùng hắn khăng khít chặt chẽ, tự nhiên là thu vào trong lỗ tai.

Thở dài, Tề Nhuận Vân biết Tống Thanh Di có khúc mắc, đồng dạng là nam nhân, hắn cũng không đi khuyên giải Tống Thanh Di, người nhà Tô gia có tâm tính kế Tống gia, tự nhiên là phải chuẩn bị kế hoạch phản kích. Hắn thở dài chính là vì nhớ tới ngày thành thân trong ấn tượng phong cảnh lãnh nguyệt, người thì hăng hái, cùng trơ mắt nhìn nam nhân trong lòng chỉ có hận, không thể nói rõ người nào thì đỡ hơn.

Tống Thanh Di không biết suy nghĩ trong lòng Tề Nhuận Vân, chỉ cảm thấy có chuyện, hẳn là có thể do nữ nhân La Hạnh Quyên kia, nếu không phải lời đồn hỗn loãn làm phiền lòng người trong lòng ngực.

Hắn như thế nào không biết hạ nhân trong nhà này đối đãi như thế nào, bất quá không phải vì sợ đả thảo khinh xà mới kìm nén dục vọng ra tay. Lúc này hắn thật không may mắn nên sắp xếp cho chính quân nhà mình trước tìm nơi thanh tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play