Ngay từ đầu Tống Thanh Di cảm thấy chính mình không được tự nhiên thì có gì không thích hợp, nhưng giờ phút này lẳng lặng đứng ở chỗ này nhìn bóng dáng chính quân nhà mình, hắn lại đột nhiên kinh ngạc, chính mình đối với chính quân tựa hồ đã vượt qua tính toán ban đầu là một đôi, vợ chồng tương kính như tân.
Hắn không biết tình cảm của mình đối với Tề Nhuận Vân là như thế nào, nếu nói ngay từ đầu là hai người hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hắn hiện tại tâm tình đã muốn vượt qua tính toán ban đầu, nếu nói yêu Tề Nhuận Vân, Tống Thanh Di cũng không có cảm giác tim đập thình thịch khi nhìn thấy y, xa nhau cũng không có nhung nhớ, vậy hắn hiện tại xem là cái gì?
Trong lòng ưu phiền, hơi thở Tống Thanh Di có chút nặng nề, đại khái là cảm thấy có chút khác thường, vốn thật sự nhìn chằm chằm sự tình trên tay Tề Nhuận Vân theo bản năng quay đầu lại xem xét một chút, kết quả thấy Tống Thanh Di liền dừng lại.
“Đoan Cẩn?” lúc trước hứa sửa miệng, lần này Tề Nhuận Vân gọi tự của Tống Thanh Di đã tự nhiên hơn rất nhiều.
“Không có việc gì, đến xem ngươi, thế nào?” thu hồi tư tưởng loạn trong lòng, Tống Thanh Di tự nhiên tiêu sái đi qua.
“Tìm phối phương bất đồng, nặn thổ liêu bất đồng, nhìn xem xúc cảm, sau đó nặn mấy khuông, có cái hảo có cái hư”. Một bên nắm liêm thổ trong tay, Tề Nhuận Vân trả lời Tống Thanh Di.
Tề Nhuận Vân tuy rằng không có buông tay nghề Tề gia, nhưng là ở Tập Lễ Uyển nhiều năm như vậy cũng chỉ có tiếp xúc tới mấy loại nê liễu bình thường, tuy rằng Tống lão gia không phản đối hắn luyện tập tay nghề, nhưng là không có khả năng thay hắn chuẩn bị vật liệu chu toàn, cho nên hắn chỉ có thể tiếp xúc với vài vật liệu như vậy. Lần này đến diêu hán, là hắn lần đầu tiên có thể tùy ý dùng toàn bộ vật liệu, bởi vậy mấy ngày nay hắn đều quen thuộc tình trạng của thổ liêu.
Tống Thanh Di theo địa phương Tề Nhuận Vân chỉ nhìn qua, quả nhiên ở cái giá cạnh tường để vài cái khuông hoặc cao hoặc thấp. Cũng không giống như lúc trước nhìn thấy chính quân nhà mình nặn con tò te, mấy khuôn mẫu này là âm khuông- cũng chính là ao diện khuông, đây là khuôn mẫu dùng để bổ sung nguyên liệu, cùng lúc trước nhìn thấy con tò te là khác nhau hoàn toàn.
Có thể thấy được đã luyện tập chăm chỉ như thế nào, ngoại hình khuôn mẫu cũng không tinh tế, nhưng thật ra hoa văn âm khắc phi thường cẩn thận. Tống Thanh Di cầm lấy một cái khuôn mẫu nhìn kỹ, hai nửa khuôn mẫu khép lại có thể nhìn ra là một vật phẩm nửa hình tròn, mặt trái của nửa hình tròn này khắc hoa văn nhẵn nhụi, là kiểu dáng lá sen. Tống Thanh Di đoán là khuông của cái bát hoặc là chén.
“Ta hai ngày này đã xem qua vật liệu, xem cũng không sai biệt lắm, ta nói với Trịnh lão đầu làm cho hắn mang cái khuông nhỏ này đi đốt, hay ngươi dùng khuông mẫu này đi?” Vừa mới nhìn kỹ một chút, đã muốn làm khuôn mẫu đi bán, Tống Thanh Di đột nhiên nói.
Tề Nhuận Vân có chút kinh ngạc, hắn nghĩ đến xem liệu xem hỏa, trong khoảng thời gian này cũng thấy rất đủ, thế nhưng ngày này còn có thể mang cái khuông nhỏ này đi nung. Bất quá hắn cũng không có phản đối, chính là đối với khuôn mẫu trên tay Tống Thanh Di lắc lắc đầu: “ Thổ liêu này là tùy ý chuẩn bị luyện tập, hẳn là nguyên liệu bổ sung không chịu được mang đi thiêu, chờ một chút ta lại nặn một cái khác.
Tống Thanh Di lại như thế nào nhìn không ra hắn kinh ngạc, lập tức có chút tự giễu nói: “Mới trước đây không hiểu chuyện không muốn học tay nghề đã là chuyện của quá khứ, phụ thân cũng biết ta ở tuổi này chỉ có thể học chút da lông, cho nên mới tới đây học tập một đoạn thời gian, chủ yếu là để nhìn xem trình tự làm việc, hiểu biết từ gốc rễ của tay nghề và đốt chế của lưu ly, có thể thử tay nghề, bất quá nếu muốn giống tượng sư chính mình hoàn thành đốt một kiện đồ vật là rất khó, ít nhất hỏa hậu cùng đốt mẫu ta có thể nhờ Trịnh lão đầu giúp ta xem”. Hắn tuy rằng trong lòng có chút ý tưởng, cũng cùng nhạc phủ thảo luận qua về vấn đề này, nhưng chân chính thực hiện thì có rất nhiều địa phương rất nhỏ chỉ có thể dựa vào người khác giúp hắn quan sát, không có cách nào bản lĩnh là phải dựa vào thời gian và kinh nghiệm tích lũy mới thành.
Nghe lời nói của Tống Thanh Di, Tề Nhuận Vân hạ mi,bất quá giống như một đêm trước tự nhiên thân mật cũng không hỏi gì, chính là tiếp tục chuyện trên tay chính mình: “ Khuôn mẫu ta nặn trong chốc lát, ngày mai mang đi chỗ lò nung”.
Ngày thứ hai, Tề Nhuận Vân dậy sớm hơn Tống Thanh Di, hỏi Lưu Quang Tống Thanh Di mới biết được, chính quân nhà mình trời chưa sáng đã mang theo Linh Bảo đi bình phòng.
Nhớ tới ngày hôm qua hắn nói hôm nay sẽ mang khuôn mẫu giao đến chỗ lò nung, Tống Thanh Di nhíu mi, phân phó Lưu Quang hai câu mới đứng dậy đi chỗ lò nung trước- hôm nay hắn phải chính mình đốt một cái tiểu kiện, tuy rằng có Trịnh lão đầu đi theo từ đầu đến cuối, nhưng Trịnh lão đầu cũng nói, nếu là chính mình đốt thì công tác chuẩn bị cũng là tự mình làm, như vậy mới có thể biết được cả trình tự của một kiện đồ thủ công từ đốt quặng cho đến thành phẩm là như thế nào. Bởi vậy hắn cũng sớm đi đến chỗ đốt lò bên kia.
Chỗ đốt lò cũng không phải là tên của một địa phương, kỳ thật đó chỉ là một cách gọi, là địa phương của tất cả các lò nung lưu ly, đây là nơi lưu ly hãn chiếm địa phương lớn nhất, bởi vì quan hệ với ba long diêu. Một cái long diêu đều đã chiếm hơn mười trượng, này còn không phải lớn nhất, ba long diêu lớn nhất của Tống gia chiếm tới 23 trượng, càng không nói đến những bình diêu khác, hồ lô diêu, man đầu diêu cũng chiếm địa phương, hơn nữa vì an toàn nên các lô diêu đề đặt khá xa nhau. Chỉ là chỗ đốt diêu đã chiếm hơn phân nửa ngọn núi phía nam.
Bởi vì Tống Thanh Di lần đầu chính mình đốt một cái tiểu kiện, hơn nữa bởi vì theo dễ dàng đến khó khăn, Trịnh lão đầu cho hắn đề nghị trước đốt đơn màu, cho nên hắn lần này chỉ có dùng những tiểu thiêu diêu không dùng đến để so sánh. Tống Thanh Di ngày hôm qua đã được Trịnh lão đầu chỉ đi xem diêu lô nên đã biết vị trí của diêu lô ở đâu, bất quá lo lắng trong chốc lát chính quân nhà mình lại đây tìm không thấy nên để Lưu Quang ngoài cửa.
Nếu Tề Nhuận Vân muốn đốt khuôn mẫu hình bát, trong lòng Tống Thanh Di còn có suy tính phương án, tính toán đốt bát thủ công thông thấu oánh tử. bởi vậy ở bên chỗ đốt diêu nhìn thấy Trịnh lão đầu đã mang theo hắn cầm giỏ quặng đi chọn quặng.
“Tiểu nhân học làm lưu ly, trải qua ba năm chọn quặng, sau đó xem lửa ba năm, câu đầu tiên sư phó nói chính là đốt lưu ly cùng với đốt men gốm sứ là cùng một đạo lý, đột quặng cực nóng, đốt màu ở nhiệt độ thấp”. Trịnh lão đầu ở một bên nhìn Tống Thanh Di chọn mã nha thạch cùng lăng tử thạch- đây là khoáng thạch chuẩn bị đốt đồ lưu ly màu tím, vừa mới nói chuyện chính mình khi còn trẻ làm học đồ-vài ngày này đại thiếu gia không sợ bẩn không sợ khổ lại khiêm tốn học hỏi đã sớm chiếm được hảo cảm của tượng sư, theo ban đầu cung kính cũng bắt đầu có thể tán gẫu hai câu việc nhà.
Tống Thanh Di nghe lời nói của Trịnh lão đầu, nghĩ phối pháp về đơn màu của lưu ly mà mình đã đọc trong sách: “bạch như sương, liêm tước nhi tứ phương, mã nha thạch cũng như anh tử, trát trát sao, tử thạch dã. Bạch năm chi, tử một chi, lăng tử bội tử, được thủy tinh, bạch ba chỉ, tử một chi, lăng tử như tử”. Cổ pháp ghi lại cùng hiện nay cũng không sai biệt lắm.
Xem ra phụ thân lần trước đưa sách tới không phải ghi chép của thợ thủ công bình thường, còn có chút bí phương của Tống gia. Tống Thanh Di nhấp hé miệng, nhận phụ thân dụng tâm, thở dài, sau đó lập tức thu lại tâm tư, tập trung chọn quặng.
Tề Nhuận Vân tới cũng không trễ, Tống Thanh Di vừa mới tuyên hảo quặng, Lưu Quang đã muốn dẫn hắn tới bên chỗ đốt diêu, trên tay tự nhiên mang theo khuôn mẫu chính mình nặn.
Tống Thanh Di lúc này đang vén vạt áo ngồi chồm hổm kiểm tra khoáng thạch, đang định đứng lên, kết quả chính quân nhà hắn cũng học hắn vén vạt áo ngồi chồm hổm xuống dưới, trên tay đưa qua khuôn mẫu, “Nhìn ngươi đốt”.
Tống Thanh Di ngẩng người, lời nói này thật không ngoài ý muốn của hắn, chính là động tác kinh ngạc của người này- hắn nhớ rõ đời trước người này ngoài tính tình bướng bỉnh, còn lễ tiết tiến thối phong độ. Giống như bây giờ hai người người chồm hổm đối mặt nói chuyện Tống Thanh Di cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ phát sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT