*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạ Y Lan

Vương Hạo quan sát Diêu An Ninh mười mấy giây, nửa tin nửa ngờ quay người lại, mở máy vi tính ra lần nữa, ngón tay lướt trên bàn phím, cũng không lâu lắm, hắn đã phát hiện ra người cần tìm.

Nhìn tư liệu trên màn hình, Diêu An Ninh biết người này, là Nhiếp Giai Lan luôn châm chọc khiêu khích cô trong lớp.

"Cám ơn, xem như tôi nợ cậu một ân tình." Ý định của Diêu An Ninh cũng không phải chỉ vì chủ topic mà tìm Vương Hạo, đối với một nhân tài như Vương Hạo, làm sao cô không có ý muốn chiêu dụ chứ? Huống chi bây giờ cô không quyền không thế, lại một mình không ai giúp đỡ.

Vương Hạo cảm thấy thật bối rối, tìm ra chủ topic chỉ là chuyện nhỏ, không cần hắn ra tay, cũng rất nhiều người có thể làm được. Người trước mắt biết được thân phận của hắn, không vạch trần còn nói thiếu hắn một ân tình, đây là chuyện gì thế?

Những người khác trong lớp cũng thật mơ hồ, Diêu An Ninh tìm Vương Hạo làm gì?

Bởi vì Diêu An Ninh đưa lưng ra ngoài, cho nên không ai thấy họ xảy ra chuyện gì chứ đừng nói chi nghe được họ nói chuyện.

Mà càng làm cho bọn họ tò mò là, Diêu An Ninh sẽ làm gì để đáp trả bài đăng trên mạng, là người biết chuyện cũng là đương sự, Trần Trì rất chờ mong bước phát triển kế tiếp, hắn muốn chờ xem Diêu An Ninh sẽ làm gì.

Sau khi sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều chờ hành động của Diêu An Ninh, nhưng là người trong cuộc, Diêu An Ninh lại càng giống như người ngoài, cả ngày cũng chỉ ở trong lớp, cái gì cũng không làm.

Cho đến giờ tan giờ, bọn họ cũng không thấy Diêu An Ninh có động thái gì cả.

Sự nổi tiếng của Lục Cẩm Xuyên ở Đế Trung cũng không phải hư danh, các bài đăng nhanh chóng đứng top đầu, tất cả đều thả phẫn nộ, oán khí cực lớn, mà phần oán khí này đã lan sang đến bên ngoài.

"Mày là Diêu An Ninh?"

Diêu An Ninh đang chuẩn bị về nhà, giữa đường lại bị một đám người ngăn lại, sắc mặt mấy nữ sinh này không tốt, nhìn là biết không có chuyện tốt lành gì.

Mấy nữ sinh kia vây Diêu An Ninh lại, vị trí chặn cô cũng đã chọn, hiển nhiên là trước đó đã bàn bạc với nhau.

"Các người có chuyện gì không? Tôi không có thời gian." Cô không nghĩ là Lục Cẩm Xuyên sẽ chờ cô đâu.

"Không có thời gian? Ha ha ha ——" Nữ sinh chặn trước mặt Diêu An Ninh lớn tiếng chê cười, một giây kế tiếp liền vươn tay, nhắm vào mặt Diêu An Ninh.

Tiếng bạt tay không kêu lên, cánh tay của nữ sinh kia đã bị Diêu An Ninh kìm chế.

Nói thật, Diêu An Ninh cảm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play