Editor: Hạ Y Lan

"Làm sao em có đoạn video này? Có lúc nào? Ở đâu?" Liên tiếp ba vấn đề, đối với việc Diêu An Ninh có được video, Trần Trí Thanh có rất nhiều nghi vấn, làm sao lại đúng lúc như vậy, tại sao sau khi tự sát mới lấy ra?

"Tình cờ, gặp ở công viên, về phần thời gian cụ thể, tôi không nhớ lắm, chuyện mấy năm trước rồi." Những thứ này đều do đời trước cô có được, những người bên cạnh Giang Huân, dù không biết rõ tường tận nhưng cũng phải thăm dò một phen, tất cả cô đều lưu giữ lại, nói không chừng có một ngày cần đến, không ngờ đúng là dùng đến thật.

"Tại sao không lấy ra sớm hơn?" Trần Trí Thanh vẫn mang thái độ hoài nghi, tất cả đều thật trùng hợp, trên đời nào có trùng hợp nhiều như vậy.

Diêu An Ninh mặt mày khẽ cong, lộ ra một chút ý cười: "Bởi vì tốt bụng."

Đáp án này, khiến anh em Trần gia đều ngẩn ra.

Cho dù Trần Trí Thanh còn nghi vấn gì cũng chẳng thể thốt ra lời, anh giả vờ tằng hắng một tiếng, muốn xua đi cục diện lúng túng.

"Nếu không còn gì muốn hỏi thì dừng lại ở đây, tôi là học sinh, còn phải đi học." Diêu An Ninh thúc giục kết thúc cuộc nói chuyện.

"Được, tiểu Trì, các em về trường đi." Trần Trí Thanh cũng không cưỡng ép, cho đi dễ dàng.

Trần Trì chần chờ nhìn anh hắn, chỉ đơn giản như vậy xong rồi? Trước sau không tới nửa tiếng, gì cũng không hỏi ra được.

"Em không đi." Trần Trì nào còn có ý định đi học, hắn còn muốn cùng anh của hắn thương lượng phải làm thế nào đây.

"Bạn học Diêu nói đúng, các em là học sinh, dĩ nhiên nên lấy học tập làm trọng." Trần Trí Thanh không có ý định nuông chiều Trần Trì, nhưng cũng bận tâm đến cảm nhận của đứa em trai: "Tất cả đã có anh, anh sẽ xử lý tốt."

Nghe vậy, mũi Trần Trì cay xè, cho tới nay hắn đều để cho anh hắn phải lo lắng: "Dạ."

Quyết định làm đứa em hiểu chuyện, Trần Trì coi như không muốn đi học, cũng phải đàng hoàng đi.

Trần Trì bực bội nhìn chằm chặp Diêu An Ninh cả đoạn đường, hôm nay hắn đúng là có cách nhìn khác về Diêu An Ninh, đây là lần đầu tiên hắn thấy anh mình không thể đáp lời lại.

"Nhìn chằm chằm vào người ta như vậy là rất bất lịch sự đấy." Cho dù ai bị nhìn như thế cũng không thấy thoải mái được.

Bị nói trắng ra thế Trần Trì chỉ quay đầu đi, còn nhẹ hừ một tiếng: "Ai nhìn cậu, tôi còn chưa nói cậu làm đau mắt tôi đấy."

Diêu An Ninh cũng không tức giận, Trần Trì nói chuyện không khách khí, cũng tốt hơn Trần Trí Thanh trong mật trộn lẫn độc, hai anh em này chẳng giống nhau chút nào cả.

Thấy Diêu An Ninh không nói lời nào, cũng không tức giận, Trần Trì nghĩ thầm cô có thể ở trước mặt anh của hắn mà chẳng lép vế, cũng không phải là không có nguyên nhân, mặc dù hắn và Diêu An Ninh không có giao tiếp gì, nhưng trong hai lần gặp mặt, cô vẫn luôn bình tĩnh thong dong như vậy.

"Này, cái kia…." Trần Trì phiền não gãi gãi đầu, quả đầu vàng được chải chuốt trong nháy mắt bù xù: "Xin lỗi."

Câu nói phía sau đó rất nhanh, một tiếng lướt đi, khó lòng nghe được.

Diêu An Ninh lại có chút kinh ngạc, cô không ngờ Trần Trì biết nói xin lỗi, mặc dù đây không phải lời xin lỗi lần đầu hắn nói, nhưng lần này lại thật lòng.

"Tôi biết rồi." Diêu An Ninh không làm khó bảo hắn lặp lại.

"Cậu trả lời kiểu gì thế!" Trần Trì mất hứng, hắn không phải dạng người dễ cúi đầu, khó khăn lắm mới chịu thua Diêu An Ninh, lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy.

Diêu An Ninh nhìn Trần Trì, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Không phải tất cả sai lầm đều có cơ hội làm lại, cũng không phải tất cả lời xin lỗi có thể được tha thứ."

Nghe xong lời của Diêu An Ninh, sắc mặt Trần Trì đen tại chỗ: "Ông đây cũng không hiếm lạ!"

Gào xong câu này, Trần Trì liền tức tối hò hét bỏ đi.

Vốn chỉ cần cho một bậc thang là có thể hòa hoãn quan hệ, lại bị cô làm bế tắc, cô có tư cách gì thay Diêu An Ninh đã chết nói tiếng tha thứ chứ?

**

Nhìn Diêu An Ninh và Trần Trì rời đi, Trần Trí Thanh càng thấy có hứng thú với Diêu An Ninh, đừng thấy cô còn nhỏ tuổi, lòng dạ lại rất sâu sắc, ở trước mặt anh chẳng lộ vẻ gì cũng chẳng chịu yếu thế.

Hai người Diêu An Ninh chân trước vừa rời đi, thì có một người đi tới ngồi xuống đối diện anh.

"Giang thiếu tới thật sớm." Trần Trí Thanh không chỉ hẹn Diêu An Ninh, còn hẹn cả Giang Huân.

"Tôi còn có việc nên tới sớm." Giang Huân liếc nhìn trên bàn còn hai cái ly chưa dọn: "Cậu có hẹn?"

"Ngày đó có nói qua với cậu, Diêu An Ninh." Trần Trí Thanh cười trả lời: "Là một cô bé rất thú vị."

Giang Huân nhíu mày, anh hiểu người bạn tốt này, người có thể làm cậu ấy để ý cũng không nhiều, lại còn là một cô bé.

"Không nhìn ra, khẩu vị của cậu thật đặc biệt ." Giang Huân nhìn lên nhìn xuống Trần Trí Thanh đánh giá, xuất khẩu nhạo báng một tiếng.

Trần Trí Thanh có chút bất đắc dĩ: "Cậu nghĩ đi đâu vậy, tôi là loại người như thế sao."

Loli tuy tốt, nhưng Diêu An Ninh không có bề ngoài của loli mà còn có khí thế nữ vương.

"Tôi lại cảm thấy cậu sẽ thích loại hình này." Trần Trí Thanh bật thốt lên, sau khi nói xong lại thầm tự ảo não, anh nói gì thế này.

"Loại hình tôi thích? Cậu nói thử xem tôi thích loại hình gì?" Giang Huân hỏi ngược một câu.

"Thú vị." Trần Trí Thanh tính lơ đề tài này, Giang Huân thích loại nào cũng không thể nói ra, anh có trực giác đây là một bãi mìn, nổ thương người không tốt lắm đâu.

Giang Huân hừ cười một tiếng, ngược lại không muốn nói nhiều, Trần Trí Thanh chỉ thích nói chuyện đi vòng vèo.

…………………………………

Diêu An Ninh cùng Trần Trì trước sau vào phòng học, bị rất nhiều người chú ý, Kiều Trăn là người đầu tiên đón Diêu An Ninh.

"Không sao chứ?" Kiều Trăn nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, giọng mang ân cần hỏi.

"Tớ không sao, cám ơn." Diêu An Ninh cười trấn an người trước mặt.

Trần Trì nghe được hai người nói chuyện liền mất hứng:  "Cậu ta sẽ có chuyện gì! Tôi có thể ăn cậu ta sao, hay là thế nào!"

Giọng điệu này so với khiêu khích cũng không khác biệt lắm, không khí lại một lần nữa trở nên thật vi diệu, chỉ là lần này Trần Trì không còn một mình nữa, đám người Thẩm Kỳ sắc mặt không tốt từ từ đến gần Trần Trì.

Đám Kiều Trăn cũng không chịu yếu thế rối rít đứng lên, hai nhóm người  tràn ngập mùi thuốc súng.

Diêu An Ninh có chút dở khóc dở cười, cục diện trước mắt này không thoát khỏi liên quan đến cô, nhưng phương thức nhiệt huyết như thế giải quyết mâu thuẫn, cô cảm thấy thật mới mẻ, cũng chỉ còn trẻ mới có thể dùng phương thức thẳng thừng như vậy bộc lộ cảm xúc trong lòng thôi.

"Tớ xác thực không có việc gì, mọi người đừng hiểu lầm, Trần Trì chỉ mời tớ ăn sáng thôi." Diêu An Ninh mở miệng hòa hoãn người hai phe, nói cho cùng giữa bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì với nhau.

Vừa nói xong, vốn hai phe còn đang giương cung bạt kiếm lại khó tin nhìn Trần Trì, cậu ta mời Diêu An Ninh ăn sáng?

Tiêu điểm là Trần Trì thay đổi vẻ mặt, mặc dù là sự thật, nhưng sao lại nghe kỳ quái thế kia?

"Nhìn cái gì! Tôi không thể mời à!" Trần Trì  vẫn giọng điệu không tốt như cũ, nhưng hành động lần này lại không giống vẻ hung hăng trước kia, ngược lại giống như đang xấu hổ? Che giấu cái gì à?

Làm bạn tốt, tất nhiên Thẩm Kỳ hiểu rõ Trần Trì hơn, Trần Trì chỉ vui chơi một chút, cô gái bên cạnh không bao giờ cố định, nhưng lại chưa bao giờ nghe hai người đơn lẻ đi ăn cùng nhau, hơn nữa còn là cùng Diêu An Ninh, tổ hợp hai người này thật sự thật quỷ dị! Hắn không có cách nào liên hệ hai người này với nhau!

"Ánh mắt gì thế kia! Tôi và cậu ta không có gì! Quan hệ gì cũng không có!" Trần Trì thấy mặt Thẩm Kỳ cổ quái, nhất thời xù lông.

Chuyện tình hình như phát triển theo hướng thật kỳ dị.

Liên tưởng đến thời gian trước, lời đồn đãi về hai người kia, lập tức cả phòng học đều im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play