Editor: Hạ Y Lan

Hôm nay Lục Chính Bình không phải đi xã giao nên ông về nhà rất sớm, theo lời Diêu An Ninh nói, đến giờ cơm tối, Diêu Nhan không xuất hiện, nhưng Lục Mạn San chỉ sợ thiên hạ không loạn, mặc kệ Diêu Nhan có ở đó hay không cũng phải châm chọc mấy câu.

"Được rồi, mấy món ăn này cũng không ngăn nổi miệng của em sao!" Lục Chính Bình khó chịu quát lên.

Lục Mạn San trợn tròn mắt, có lẽ cô ta không ngờ Lục Chính Bình sẽ trách cứ mình, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng.

Diêu An Ninh bảo với Diêu Nhan, khi nào Lục Chính Bình trở về thì báo cho cô một tiếng, không phải là không có dụng ý, cô biết Lục Mạn San không thể nào an phận, nên trước mặt cô ta, cô đã báo tin Diêu Nhan không thoải mái nên không xuống ăn cơm cho Lục Chính Bình biết, Lục Chính Bình thân là chủ gia đình, lại quản lý một công ty lớn, coi như không nói rõ ra, trong lòng vẫn hiểu tường tận, tình cảnh của Diêu Nhan và thái độ của người nhà họ Lục, một người thoái nhượng so sánh với kẻ cố tình gây sự, dù Lục Chính Bình có thiên vị người nhà cũng phải tỏ thái độ.

Bây giờ nhìn lại, chiêu lấy lui làm tiến này, hiệu quả cũng không tệ lắm.

"Em không ăn!" Lục Mạn San kiêu căng quen rồi, cô ta không ngờ Lục Chính Bình sẽ vì Diêu Nhan mà trách mình, còn ngay trước mặt nhiều người như vậy làm cô ta không xuống đài được.

"Vậy thì đừng ăn." Lục Chính Bình cũng không muốn nuông chiều cô ta, cau mày, rất không kiên nhẫn.

Lục Mạn San cắn răng thầm hận, sau đó lại nhìn Lục lão phu nhân.

Lục lão phu nhân đau lòng con trai cả ngày mệt nhọc, nên không tính chỉ vì chuyện vụn vặt vô vị này làm con bà thêm mệt.

"Con muốn ăn cái gì thì bảo má Vương bưng qua cho con." Ý là Lục lão phu nhân không tính xen vào chuyện này, dù sao người ta đã không có ở này, còn nói tới nói lui cũng không hay.

Lục Mạn San không ngờ ngay cả Lục lão phu nhân cũng buông tay mặc kệ, nhưng lời cô ta đã nói ra, rút lại chẳng phải mất mặt lắm sao.

Lục Mạn San lớn tiếng hừ lạnh, đẩy ghế trở về phòng.

Sau khi Lục Mạn San tức giận bỏ đi, Lục Cẩm Xuyên theo bản năng nhìn về phía Diêu An Ninh, gần đây xu thế tức giận của cô nhỏ ngày càng nhiều, tất cả chỉ là trùng hợp sao? Hay là có người cố ý?

Diêu An Ninh chạm tầm mắt Lục Cẩm Xuyên, bình tĩnh bưng chén cơm lên ăn.

Cơm nước xong, Diêu An Ninh tới tìm Lục Chính Bình.

"Chú Lục, cháu có chuyện muốn nói với chú."

Lục Chính Bình nghe vậy, sửng sốt một chút, đứa nhỏ này luôn xa lạ với ông, trốn xa còn không kịp, không ngờ có lúc lại chủ động tìm ông nói chuyện.

Diêu An Ninh theo Lục Chính Bình vào thư phòng.

"Cháu muốn nói gì?" Lục Chính Bình nói thẳng, đối với kế nữ này, là ghét hay thích cũng không rõ được, đối với ông mà nói, cảm giác tồn tại của Diêu An Ninh quá thấp, thấy ông cứ như mèo thấy chuột, trừ tránh chính là tránh.

"Là liên quan đến mẹ cháu." Nếu quyết định giúp Diêu Nhan, tất nhiên phải làm chu toàn, muốn đặt chân ở Lục gia, thì hoàn toàn phải xem thái độ của Lục Chính Bình, ông mới là mấu chốt điều hòa Diêu Nhan và Lục gia.

Nghe nói như thế, Lục Chính Bình theo bản năng nhăn mày lại, kể từ khi Diêu Nhan vào Lục gia, trong nhà chưa từng yên ổn, ông biết không phải lỗi của Diêu Nhan, không khí trong nhà ngày càng quái lạ, ông ở giữa không ngừng hòa giải, cũng cảm thấy mệt mỏi.

Ở công ty bận rộn cả ngày, về đến nhà, ai không muốn được nghỉ ngơi, nếu nhà mất đi khả năng đó, ai còn muốn về nhà?

"Mẹ muốn đăng ký học một vài thứ." Mặc dù điều này chưa nói với Diêu Nhan, nhưng nó cũng nằm trong kế hoạch của cô, muốn cải tạo mình, tại sao không học thêm vài thứ gì đó tu dưỡng nội hàm.

Lục Chính Bình có chút ngoài ý muốn: "Đi học là chuyện tốt, dĩ nhiên có thể."

"Nhưng mà, chuyện trong nhà lại không thể lo chu toàn được." Tăng nội hàm của mình là một chuyện, đây cũng là lý do hợp lý để tránh người Lục gia, dù sao cũng không thể mình không thoải mái ở mãi trong phòng, lần một lần hai còn tạm được, nếu nhiều sẽ chỉ làm mâu thuẫn càng trở nên gay gắt.

Lục Chính Bình chẳng những không bất mãn, ngược lại chân mày còn giãn ra một chút, cứ như vậy, mâu thuẫn trong nhà sẽ được hóa giải.

"Không sao, để cô ấy yên tâm đi học đi, trong nhà có má Vương lo, điểm này không cần cô ấy lo lắng." Tâm tình Lục Chính Bình thoải mái hơn một chút, nên đồng ý rất sảng khoái, rất nhanh lại ý thức được một chuyện: "Sao mẹ cháu không tự mình đến nói mà để cháu?"

"Có thể cảm thấy nếu do cháu nói, tỉ lệ chú Lục đồng ý sẽ cao hơn." Diêu An Ninh rất khéo léo trả lời vấn đề này.

Lục Chính Bình nghe xong, không nhịn được cười ra tiếng: "Chỉ cần là yêu cầu hợp lý, mặc kệ là lớn tuổi hay tuổi còn nhỏ, chú cũng sẽ đồng ý."

Ông chẳng thể nghĩ tới, thì ra Diêu An Ninh biết nói chuyện như vậy, làm thế nào cũng không thể liên tưởng đến Diêu An Ninh trước kia.

"Chú thấy cháu rất biết cách ăn nói, tại sao trước kia luôn giấu mình?" Thậm chí trước kia Lục Chính Bình còn hoài nghi đứa nhỏ này bị chứng tự bế, vẫn luôn nói Diêu Nhan dẫn cô bé đi bác sĩ tâm lý xem sao, bây giờ nhìn lại, tài ăn nói thế này nào có nửa điểm mắc chứng tự bế.

"Xấu hổ thôi." Diêu An Ninh mỉm cười đáp.

"Vậy bây giờ không xấu hổ nữa?" Lục Chính Bình không khỏi nhìn chăm chú người đối diện, ung dung thế kia nào nhìn ra xấu hổ gì? Thậm chí khí thế cũng chẳng kém ông.

Sự phát hiện này khiến Lục Chính Bình ngạc nhiên không thôi, rất ít người được như cô, thái độ vững vàng, là cấp dưới, là đối tác làm ăn, hay là người trong nhà, đối với ông không sợ hãi thì cũng kính sợ, mà thái độ của Diêu An Ninh lại giống một người ngang hàng với ông.

"Thật ra thì suy nghĩ lại một chút, cũng rất xấu hổ." Diêu An Ninh trả lời nhẹ nhõm, đối với tầm mắt đánh giá cô của Lục Chính Bình, cô cũng chỉ lạnh nhạt chống đỡ.

"Sao? Cháu nghĩ thế nào?" Lục Chính Bình thật tò mò lý do gì khiến Diêu An Ninh thay đổi lớn như vậy.

Diêu An Ninh không nói, tay này phủ lên cổ tay kia, nơi đó có một vết sẹo xấu xí dữ tợn, ý trong đó, không cần nói cũng biết.

Cái này, Lục Chính Bình cũng không tiện hỏi tới, ông ho nhẹ một tiếng: "Còn chuyện gì không?"

"Còn một việc nữa." Diêu An Ninh nói tiếp.

"Nói đi."

"Ngày mai, cháu có thể đi xe của chú đến trường không?" Diêu An Ninh hỏi.

Lục Chính Bình hơi kinh ngạc, chuyện trong nhà, mặc dù ông không hỏi tới quá nhiều, nhưng cũng biết không ít, ông biết Diêu An Ninh vẫn luôn tự mình đến trường, hai ngày trước mới ngồi xe nhà đi. "Sao thế? Có mâu thuẫn với Cẩm Xuyên sao ?"

"Không có, chỉ là muốn gần gũi với chú Lục nhiều hơn thôi."

Lục Chính Bình nở nụ cười, nên cũng sảng khoái đồng ý: "Được."

Được đáp án, Diêu An Ninh liền đứng dậy chuẩn bị về phòng.

"Vậy cháu về phòng trước, chú Lục ngủ ngon."

"Đi đi." Lục Chính Bình vẫy tay, trước kia đứa nhỏ này khá trầm lặng, ầm ĩ tự sát thế nào mà cả người xảy ra biến đổi, chẳng lẽ trải qua sống chết sẽ giúp người ta nhìn thấu một số việc?

Diêu An Ninh ra khỏi thư phòng, chuẩn bị lên lầu trở về phòng của mình, biệt thự Lục gia có ba tầng lầu, chỉ có mình Diêu An Ninh ở lầu ba.

"Cô và ba tôi nói cái gì?"

Mới vừa bước lên lầu ba, Diêu An Ninh liền bị một giọng nói thình lình xuất hiện làm giật mình.

Người chở ở cầu thang, không phải Lục Cẩm Xuyên thì còn ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play