Mười năm mài kiếm, học tập gian khổ, chỉ vì giờ khắc này.
Khi đồng hồ báo thức vang lên Mộc Miên liền mở mắt, đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi ra cửa.
Sương mù dày đặc, ánh sáng mặt trời hiện lên, tất cả đều là bộ dáng quen thuộc, bất đồng chính là, hôm nay đường phố rất an tĩnh, thiếu tiếng còi ô tô inh ỏi, không khỏi có chút không quen.
Đến trường thi, ở bên ngoài gặp được không ít gương mặt quen thuộc, mọi người gật đầu chào hỏi lẫn nhau mỉm cười cố lên, rồi đều tự tìm chỗ ngồi của chính mình.
Mộc Miên đem ví bút trong tay đặt lên bàn, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Thầy giám thị đi đến, tiếng chuông vang lên, duyệt bài thi, thẩm đề, giải đáp, từng trình tự có đầu có đuôi được tiến hành, Mộc Miên mặt mày trầm tĩnh, cầm cây bút trong tay viết lia lịa.
Hai ngày thi chỉ trong chớp mắt, cuối cùng cũng kết thúc môn thi cuối cùng, một khắc đi ra khỏi trường kia, đáy lòng dâng lên cảm giác không chỉ là như trút được gánh nặng, còn có nỗi buồn vô cớ cuồn cuộn dâng lên.
Giống như cả người nháy mắt liền tiu nghỉu, cảm giác như nói không nên lời, chạy qua khắp cả tứ chi.
Mộc Miên nhìn cảnh xuân tươi đẹp trước mắt, những chiếc xe lẳng lặng chạy qua, đột nhiên một ý niệm cứ như vậy xâm nhập vào trong đầu, khí thế hung hăng khó có thể ngăn cản.
Ánh mắt cô tìm tòi chung quanh, rốt cuộc nhìn thấy một buồng điện thoại công cộng cách đó không xa.
Tiếng tiền xu bị quăng vào trong hộp vang lên thanh thúy, Mộc Miên ấn từng con số một dãy số mà cô đã nhớ kỹ trong lòng
Tiếng đô đô chờ đợi từ ống nghe truyền đến.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, thanh âm đầu bên kia nghe như vô cùng tỉnh táo, mát lạnh dễ nghe, hoàn toàn không có chút khàn khàn buồn ngủ.
Mộc Miên nhìn đồng hồ trên tay, 5 giờ 10 phút.
Nửa ngày không nghe được cô nói chuyện, Lâm Mộ An thử mở miệng, “Miên Miên…?”
" Sao anh biết là em a…” Mộc Miên nắm lấy ống nghe, rầu rĩ nói.
Anh không trả lời, thanh âm mềm nhẹ: “Thi xong rồi sao?”
“ Ừ…”
“Thi thế nào rồi?”
“Coi như cũng được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai người chợt trầm mặc, tiếng xì xì của dòng điện lưu yếu vang lên bên tai, cùng với từng đạo hô hấp nhợt nhạt.
Hồi lâu, Mộc Miên mới nhẹ nhàng hỏi.
“Anh gần đây… Ngủ ngon không?”
“ Ừ.”
“ Kia, anh ăn có quen không? Sống… Như thế nào?”
“Đều rất tốt, Miên Miên, anh sống rất khá.” Anh lẳng lặng mở miệng.
Thiên ngôn vạn ngữ đều bị chặn ở yết hầu, Mộc Miên giật giật môi, thanh âm thô ráp đến kỳ cục, “Vậy là tốt rồi.”
Chỉ cần anh sống tốt, chẳng sợ không có em, cũng không sao.
Sau kì thi đại học Mộc Miên đều ở nhà của cô mẫu, trong lúc đó có cùng bọn Phương Vân Từ Tĩnh đi ra ngoài du lịch một tuần, trừ lần đó ra vẫn luôn ở nhà đọc sách.
Khẩu vị của cô rất hỗn tạp, từ cổ văn đến tác phẩm hiện đại nổi tiếng đến tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân đau đớn, mỗi một loại đều có thể tiện tay đọc tới, ngoại trừ mấy ngày nghỉ đầu có chút không khỏe, nhưng bây giờ cũng đã tốt lên rồi.
Thậm chí so với đi học có khi còn thoải mái hơn.
Điểm thi đại học đã có, không có chút ngoài ý muốn, Mộc Miên thi đậu nguyện vọng một, cách Giang thành không xa không gần, là một thành phố ven biển, phong cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc phục cổ đặc sắc.
Được vinh dự là một trong những trường đại học đẹp nhất Trung Quốc.
Mộc Minh cùng Lý Huyên ở trong điện thoại thập phần cao hứng, dặn dò Mộc Miên rất nhiều việc, đối với việc cô chọn chuyên ngành này cũng là phi thường tán đồng.
Ít nhất so với nguyện vọng lúc trước của cô, đã là kết quả tốt nhất.
Lúc kỳ nghỉ qua đi hơn một nửa, chị họ của Mộc Miên cũng kết thúc kì thực tập hè, sau khi chị ấy trở về, Mộc Miên nhất định phải dọn về nhà.
Việc lúc trước luôn tâm tâm niệm niệm, tại một khắc này lại làm người vô cùng sợ hãi.
Nơi đó mỗi một chỗ, mỗi một góc, thậm chí mỗi một vật, đều lấp đầy dấu vết của anh.
Này nên phải xử lí như thế nào.
Mộc Miên cuối cùng vẫn trở về.
Ban đêm, tắm rửa xong đứng ở phòng khách, nhìn căn phòng trống trải lại quen thuộc này, hốc mắt có chút chua xót.
Sô pha vẫn ấm áp thoải mái, thảm trải sàn sạch sẽ mềm mại, căn phòng sạch sẽ sáng sủa, mà thiếu niên xinh đẹp kia, cũng đã biến mất không thấy.
Thẳng đến giờ khắc này, Mộc Miên mới chân chính ý thức được, Lâm Mộ An đã thật sự rời đi rồi.
Gần đến ngày khai giảng, Mộc Miên mang theo hành lý ở nhà ga tạm biệt chị họ cùng cô mẫu, ngồi xe lửa gần mười tiếng, làm tinh thần mệt mỏi rồi lại không đến mức mệt quá.
Lúc xuống xe có một làn gió thổi qua, cả người nháy mắt thanh tỉnh. Đại học S rất có danh, bên ngoài sân ga liền có xe buýt thẳng tới, cô kéo theo hành lí một đường đi đến cổng trường học cũng thuận lợi.
Thủ tục nhập học xong xuôi tìm được ký túc xá, Mộc Miên bắt đầu sửa sang lại giường đệm mua sắm đồ dùng sinh hoạt.
Ký túc xá đại học S là bốn người một phòng, điều kiện rất tốt, bên ngoài là gạch đỏ ngói đen, xung quanh có cây cối xanh um, vẻ đẹp hoài cổ hết sức đẹp mắt.
Chạng vạng mọi người đều đã tới đầy đủ, chuyên ngành khoa học hải dương nữ sinh không tính là nhiều, nhưng ký túc xá vẫn được phân ở một nơi, chỉ có một hai người bị lẻ, nên được điều tới ký túc xá của chuyên nhành khác.
Thực may mắn, ký túc xá các cô đều cùng chuyên ngành, hơn nữa cũng là cùng lớp.
Lão đại Lý Quân, một cô nương miền bắc, xinh đẹp hào phóng, tính cách cởi mở, báo chuyên ngành này, bởi vì đối với biển cả thập phần tò mò.
Một người sống gần hai mươi năm đều chưa thấy biển, lúc trước khi chọn chuyên ngành, liếc mắt một cái liền nhìn trúng khoa học hải dương.
Lão nhị Tô Trà, người địa phương, xinh xắn lanh lợi, quyết đoán trầm ổn.
Chọn chuyên ngành này, hoàn toàn là bởi vì đại danh của đại học S.
Lão tứ… Có chút một lời khó nói hết.
Rốt cuộc lúc cô ấy mới vừa đẩy cửa ra tiến vào, Mộc Miên thiếu chút nữa thét chói tai.
Ký túc xá nữ làm sao lại có nam nhân xông vào!
Không sai, lão tứ Tống Đường, là một nữ nhân soái đến mức làm người khép không được chân.
Tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, mặt trái xoan trắng nõn tinh xảo, chân dài ngực phẳng, áo đầu lâu quần jean đen áo jacket giày thể thao, ngay cả giọng nói đều trầm thấp nam tính.
Khốc soái đến mức phạm quy, từ một khắc vào cửa kia đã được phong làm nhan sắc đại diện của phòng 1004.
Mấy người từng người tự giới thiệu xong, không khí thập phần hòa hợp, vì bốn năm sau cùng chung sống hòa thuận, các cô quyết định cùng đi ăn tối ở nhà ăn.
Nhà ăn của đại học S là có tiếng hàng ngon giá rẻ, nghe nói hải sản cũng là chủng loại đa dạng cực kỳ tươi ngon. Bốn người bụng đói kêu vang đi vào, đỡ tường đi ra.
Thật sự là căng đến không chịu được.
Cuộc sống đại học cứ như vậy mở ra, mỗi một ngày đối với Mộc Miên đều bình đạm lại bình thường, tất cả hỉ nộ ái ố dường như đều biến mất vào mùa hè kia.
Theo một người rời đi, từng chút từ trong cơ thể lột ra.
Các cô đều nói, Mộc Miên thoạt nhìn không giống một tiểu cô nương hơn mười mấy tuổi, mà giống như một người phụ nữ đã trải qua hồng trần, toàn thân mang theo tang thương khám phá thế sự.
Nhưng vẫn không cản được yêu thích đối với cô.
Mộc Miên là đại bảo bối của phòng 1004.
Mỗi ngày đúng giờ kêu các cô rời giường, ký túc xá vĩnh viễn sạch sẽ ngăn nắp, bài vở luôn được ghi chép xinh xinh đẹp đẹp, tính tình tốt đến như không có giới hạn.
Tựa như một hồ nước thanh tịnh, có thể bao dung tất cả các cô.
Mộc Miên cùng Lâm Mộ An hoàn toàn mất liên lạc.
Không biết bắt đầu từ khi nào.
Chỉ nhớ rõ đoạn thời gian kia cô đặc biệt vội, gần tới kiểm tra cuối kỳ, tăng thêm cửa ải cuối năm, các loại sự việc nối gót tới, mỗi ngày lúc ăn cơm đều là vội vã ăn hai miếng.
Chờ đến khi rảnh rỗi, mới phát hiện hai người đã thật lâu cũng chưa liên lạc.
Lại lần nữa khi gọi qua dãy số quen thuộc kia, giọng nữ lạnh băng nhắc nhở, số điện thoại của quý khách hiện không liên lạc được...
Tất cả thông tin để liên lạc với anh đều giống như đá chìm đáy biển.
Lúc mới vừa vào học, Mộc Miên gọi cho Lâm Mộ An vài lần, hai người liên hệ không xa không gần.
Sau này Mộc Miên mua máy tính, trong ký túc xá cũng có wifi, buổi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ cùng anh gọi video một chút.
Hoàn toàn tương phản chính là bên ngoài bên cô một mảnh đen nhánh, ánh sáng trên trần nhà ký túc xá chiếu vào trên người, chiếu đến cả khuôn mặt trắng đến dọa người, mơ hồ không rõ.
Mà Lâm Mộ An bên kia lại là ánh nắng tươi sáng, một phòng sáng ngời, tóc anh lộn xộn cùng với áo thun rộng thùng thình ngồi ở trước máy tính, vẻ mặt buồn ngủ mơ màng.
Lười biếng tựa như không xương dựa vào trên giường, cùng cô trò chuyện câu có câu không tình hình gần đây.
Hình ảnh như phim điện ảnh rõ ràng lại hoàn mỹ.
Mộc Miên mỗi lần chỉ ở một mình, mới dám cùng anh gọi video.
Có việc giấu ở tận đáy lòng, cũng không thể dễ dàng nói ra, do đó cũng hoàn toàn không muốn cho người khác nhìn thấy một chút ít.
Lúc trước bởi vì chia xa mà sinh ra một tầng ngăn cách giống như đang tiêu tán một chút, hai người đã từng sớm chiều ở chung rất nhanh liền tìm về sự gần gũi như ngày xưa.
Mộc Miên vốn tưởng rằng có thể như vậy chờ đến khi anh trở về.
Giống như cũng không phải một việc rất khó.
Nhưng lại bỏ qua loại khoảng cách kiên cố không phá vỡ nổi này, vừa lơ đãng, liền đem tâm tư tình cảm của cô phá hủy đến không chút gì.
Người không thấy, thời gian vẫn là luôn trôi qua.
Chỉ là trong sinh hoạt vốn làm người vui sướng nhảy nhót hoàn toàn biến mất không thấy, biến thành một cục diện đáng buồn, mộ khí nặng nề.
Cho nên khoảng thời gian tiếp theo, mỹ nữ phòng 1004 cũng sinh ra ảo giác, giống như Mộc Miên tại một khắc nào đó có thể trực tiếp quy y cửa phật.
Đại học năm hai, ba người không biết thay đổi mấy người bạn trai, nhưng đại bảo bối của các cô vẫn như cũ thanh tâm quả dục, vì thế mọi người bắt đầu nóng nảy.
Vô số lần lấy cớ lừa cô đi ra ngoài quan hệ hữu nghị, tìm cơ hội mang cô cùng hẹn hò với nam sinh, đủ loại thủ đoạn, nhưng Mộc Miên vẫn thờ ơ.
Mấy người rốt cuộc hết hy vọng.
Năm ba năm ấy, tiểu thịt tươi giới giải trí như măng mọc sau mưa phát triển lên, trong đó lại có vài vị nghệ sĩ tướng mạo cực kỳ bắt mắt, hiện lên tư thế chân vạc bốn chân chiếm cứ nửa bên giang sơn.
Nhưng vào lúc này, một vị tên là Lâm Mộ An đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, anh xinh đẹp đến khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, giữa mày tràn ngập lạnh nhạt càng thêm làm người mê muội.
Vừa xuất đạo liền đảm nhiệm danh nam chính điện ảnh, doanh thu phòng bán vé cùng danh tiếng như được mùa thu hoạch, lập tức một lần là nổi tiếng, TV hay quảng cáo ở ven đường tùy ý đều có thể thấy được hình ảnh của anh.
Cùng những minh tinh khác không giống nhau chính là, anh rất ít nói chuyện, cho dù đối mặt với phỏng vấn cũng là một bộ dáng hờ hững, đông lạnh đến tận xương tủy.
Nhưng vẫn không ngăn cản được tốc độ nổi tiếng của anh, giống như bình nguyên khô khốc có một chút lửa, bị gió thổi qua, liền hừng hực bùng lên.
Ánh đỏ nửa bầu trời.
Mỹ nữ phòng 1004 bắt đầu phát hiện, đại bảo bối của ký túc xá các cô thay đổi, không theo đuổi một người thế nhưng lại không buông tha một tia động thái của Lâm Mộ An.
Tin tức điện ảnh bát quái, cho dù là một tấm ảnh mơ hồ không rõ do người qua đường chịp, đều có thể nhìn chằm chằm nửa giờ.
Các cô chấn kinh rồi.
“Bảo bối, chúng ta không nhìn hắn được không, đi, Tống ca mang em đi Liêu Hán, nhìn soái ca sống sờ sờ ——” Tống Đường ôm lấy vai Mộc Miên, vô cùng đau đớn mở miệng,
Mộc Miên nhìn chằm chằm video phỏng vấn trên màn hình máy tính, xem đến mắt đều không chớp.
“Này có cái gì đẹp!” Tống Đường tức giận bất bình, tầm mắt theo cô dừng ở trên màn hình, giây lát.
“Lớn lên thật đúng là đẹp a…” Cô một tay chống cằm, nhịn không được lắc đầu cảm khái.
“Cái mũi này, đôi mắt này, còn có đôi môi, chậc chậc…” Tống Đường hai mắt tỏa ánh sáng, thấy đồ ngon a.