Mộc Miên nháy mắt liền thanh tỉnh, ngẩng dadanuf nhìn anh, quả nhiêntrên gương mặt xinh đẹp kia lại đẫm nước mắt, đôi mắt hồng hồng như con thỏ con.

Đối diện với tầm mắt của cô, Lâm Mộ An có chút không được tự nhiên, lập tức ấn đầu cô vào trong lòng.

Mặt cọ lung tung ở trên đầu vai cô, muốn quên đi những dấu vết đó.

Mộc Miên để mặc cho anh ôm, giang hai tay ôm lấy anh, chậm rãi chải vuốt ve trấn an.

Giây lát, anh dừng lại, nằm ở đầu vai cô vẫn không nhúc nhích.

Mộc Miên mới nhẹ nhàng thoát ra, thân mình hơi lui, đem mặt anh từ cần cổ nâng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt rửa qua làm con ngươi trông ướt át, khóe mắt phiếm hồng, lông mi dày bị thấm ướt.

Mộc Miên không khống chế được hôn lên.

Phía dưới lông mi run rẩy hai cáu, tựa như lông chim nhẹ nhàng lướt qua môi cô, Mộc Miên cong khóe miệng, mới vừa thối lui, người trước mặt đã tự tìm đi lên.

Lâm Mộ An hơi hơi ngửa đầu, ngậm lấy môi cô cắn mút, tựa hạn hán lâu năm gặp mưa rào, cực lực hôn lấy đôi môi của cô, hơi nóng hừng hực ập tới làm người ta khó có thể chống cự.

Hô hấp dần dần thô nặng, cánh tay bên hông còn dùng sức đem cô ôm chặt, mềm mại cùng cứng rắn va chạm, xa lạ lại phù hợp.

Môi Lâm Mộ An dần dần rơi xuống cần cổ cô, nụ hôn ướt nóng một đường đi xuống, áo thun to cổ áo rộng chậm rãi từ đầu vai trượt xuống, lộ ra làn da tuyết trắng.

Mang theo hương thơm sữa tắm.

Quần áo bên hông bị đẩy đi lên.

Theo thân thể một tấc thăm dò.

Sau đó ở nơi nào đó bỗng nhiên cứng đờ.

Mộc Miên tắm rửa xong thông thường sẽ không mặc nội y.

Anh tạm dừng một chút, sau đó cơ hồ là theo bản năng, tiếp tục động tác vừa rồi, tiếng thở dốc vang lên, một giây trước khi mất khống chế, Lâm Mộ An đem cô gắt gao ôm ở trong lòng ngực.

Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm mới vừa rồi, trơn nhẵn mềm mại, làm người ta thích đến không buông tay.

Lâm Mộ An chống đỡ ở đỉnh đầu cô, hít sâu một hơi, giây lát, xoay người xuống giường, tiếng nước trong phòng tắm truyền ra.

Gameshow ở phòng khách còn đang tiếp tục, hỗn tạp với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ồn ào mà náo động, bên tai lại phảng phất yên lặng.

Mộc Miên chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình, bùm bùm, náo động.

Lâm Mộ An tắm rửa xong đi ra, Mộc Miên đang núp ở trong chăn, mở to đôi mắt kia nhìn anh.

Trong phòng khong kéo rèm, có ánh sáng mỏng chiếu vào, bên ngoài đang mưa, trong nhà hơi tối, Lâm Mộ An sững sờ ở nơi đó.

Giờ khắc này, đôi mắt cô giống như đang sáng lên.

Bước đôi chân cứng đờ đi qua, Lâm Mộ An vừa lên giường, Mộc Miên liền lập tức òa tới trong lòng ngực anh, cơ thể mềm mại mang theo mùi hương thơm mát, ký ức vừa rồi cuồn cuộn kéo đến.

Anh yên lặng nhắm lại mắt, thói quen làm dịu xao động trong cơ thể.

Không khí thực an tĩnh, bên ngoài trời mưa nhỏ, thanh âm rất nhỏ nhỏ đến không thể nghe thấy, TV trong phòng khách cũng bị anh tắt đi.

Bên ngoài mưa kéo dài, trong chăn lại rất ấm áp, hai người ôm lấy nhau, dễ chịu lại thân mật, cơn buồn ngủ cũng chậm rãi ập đến.

Lúc trước bi thống cùng tuyệt vọng, giống như trong nháy mắt đều không còn sót lại chút gì, giờ đây trái tim được lấp đầy, đều là màu hồng phấn chi chít.

Rất kỳ quái, có một số việc rõ ràng là làm người đau muốn chết, nhưng có một người khác làm bạn, giống như cảm thấy, này cũng không phải chuyện gì lớn.

Có lẽ tình yêu, thần kỳ như vậy, có thể làm người ta sinh, cũng có thể làm người ta tử.

Kchỉ cần gặp chuyện gì ta chỉ ngủ là được.

Ngủ một giấc dậy liền không có việc gì, cũng là có căn cứ.

Ít nhất ngày hôm sau khi Lâm Mộ An nhìn di thể An Lăng bị hoả táng, cũng không còn khóc nữa.

Cũng có lẽ là bởi vì, trước đó đã khóc quá nhiều.

Lễ tang của An Lăng phi thường đơn giản, nghĩa địa trước đó đã chọn, Lâm Thâm vận dụng không ít nhân lực cùng tiền tài, chọn cho bà một chỗ rất có tiếng ở Giang thành, phong cảnh tú lệ, yên tĩnh.

Mộc Miên cảm thấy buồn cười, lúc bà còn sống, bạc tình quả nghĩa, lúc chết ngược lại là tỏ vẻ nhiệt tình.

Cũng không biết là áy náy, vẫn là muốn cho trong lòng Lâm Mộ An thoải mái vài phần.

Hết thảy trần ai lạc định, từ trên núi trở về, Lâm Mộ An liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, nằm ở trên giường tròn mắt phát ngốc.

Mộc Miên nấu cháo bưng vào, từng ngụm đút cho anh, miễn cưỡng ăn xong nửa chén, anh liền nghiêng đầu, bộ dáng không rên một tiếng, làm người đau lòng không thôi.

Chủ nhật, anh cũng không muốn rời giường, không chỉ có chính mình không chịu xuống, còn gắt gao ôm Mộc Miên không cho cô xuống.

Mấy ngày nay đều là mưa dầm liên miên, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, trong phòng không sáng lắm, nhưng thật ra thời tiết rất hợp để ngủ.

Mộc Miên dựa vào anh, hai người liền dạng này tới khi mặt trời lên cao, cuối cùng vẫn là dạ dày bắt đầu kêu gào, Lâm Mộ An mới để cô rửa mặt, đem cháo hôm qua hâm lại, kèm với ít rau xanh xem như cũng được.

Ăn cơm trưa xong, Mộc Miên cố ý chọn một bộ hài kịch, kéo anh ngồi trên sô pha cùng xem.

Diễn viên cốt truyện đều rất khôi hài, Mộc Miên ôm gối, cười đến ngã trước ngã sau, cười ngã vào trên người anh.

Lơ đãng ngửa đầu, lại thấy khuôn mặt Lâm Mộ An như một, nhìn chằm chằm màn hình, thần sắc không hề dao động.

Cô thu hồi nụ cười bên môi, ngoan ngoãn ngồi thẳng ở nơi đó, chỉ thấy Lâm Mộ An liếc cô liếc mắt nhìn một cái, lãnh đạm nói: “Không buồn cười sao?”

“Buồn cười…” Cô mở to hai mắt, hơi hơi cắn môi.

“Thế sao không cười?” Anh nhẹ liếc, thần sắc không gợn sóng hỏi.

“Anh không cười, em cũng cười không nổi…” Mộc Miên có chút ủy khuất nhìn anh.

“Thế thì không xem nữa”, Lâm Mộ An đứng dậy, tắt TV đi, màn hình tối lại, anh xoay người, nhìn Mộc Miên, thần sắc như thường.

“So với xem phim, anh càng muốn cùng em đi ngủ.”

Trong phòng chăn vẫn còn lộn xộn như cũ, Lâm Mộ An xốc lên nằm vào, khép mắt lại, không tiếng động chờ đợi.

Mộc Miên chần chừ hai cái, cuối cùng vẫn là lăn vào trong ngực anh.

Lâm Mộ An ôm cô từ phía sau, hai người lẳng lặng ôm nhau.

Thật sự là khó có thể đi vào giấc ngủ, từ tối hôm qua đến bây giờ, giấc ngủ hoàn toàn ở trạng thái bão hòa, Mộc Miên mở to mắt, nhìn chằm chằm bức màn cách đó không xa phát ngốc.

Hô hấp phía sau đều đều phập phồng, không biết qua bao lâu, cô xoay tròng mắt, nhỏ giọng thử kêu câu: “Lâm Mộ An?”

“Ân?”

Trên đỉnh đầu lập tức truyền đến thanh đáp lại, Mộc Miên chớp chớp mắt, tiếp tục mở miệng.

“Sao anh còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được.”

Thanh âm của anh mang theo chút lười biếng, lại có một tia mỏi mệt, nhưng lại thập phần thanh tỉnh, xem ra cũng là cô, ngủ quá nhiều.

Trầm mặc một lát, Mộc Miên mới hỏi.

“Vậy anh đang nghĩ gì?”

Vừa dứt, lại thật lâu không có lời đáp lại, lâu đến mức Mộc Miên cảm thấy anh đã ngủ rồi. Không khí an tĩnh đên mức có thể nghe được tiếng châm rơi xuống đất.

Cô cho rằng anh sẽ không trả lời.

“Anh đang nghĩ về mẹ.”

Thanh âm bình tĩnh đột nhiên từ đỉnh đầu truyền tới, nghe không ra một tia cảm xúc, Mộc Miên mở to hai mắt, phát ra một tiếng nghi vấn.

“Ân?”

“Bà ấy luôn kêu anh hai tiếng A Mộ rất ôn nhu.”

“Ôm anh ở trong ngực, hôn mặt anh, sẽ ru anh ngủ, kể chuyện xưa cho anh, hát cũng rất êm tai.”

Thanh âm Lâm Mộ An kể ra, ngữ điệu ôn nhu hiếm thấy, Mộc Miên không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này.

Nhưng là cô nghĩ, trên gương mặt kia, tất nhiên cũng là bình thản mà ôn nhu.

“Mộc Miên, về sau không còn nữa”

“Không còn người giống như bà ấy nữa”

Anh ở cô bên tai mở miệng, thanh âm trầm thấp, hơi thở mềm nhẹ, đếm không hết những tiếc nuối mất mát cùng khổ sở.

Mộc Miên lật người qua, ôm chặt anh, ngửa đầu hôn lên môi anh.

“Anh còn có em.”

“A Mộ.”

“Anh sẽ nấu cơm cho anh, chỉ anh làm bài tập, ru anh ngủ ——”

“Chỉ cần anh muốn, em đều có thể cho anh.”

Ánh mắt cô, chân thành tha thiết mà kiên định, đáy mắt lấp lóe những tia sáng nhỏ vụn, lộng lẫy động lòng người, ấm áp thổi quét mà đến.

Lâm Mộ An cầm lòng không được cúi đầu, chống ở trán cô, nhẹ giọng nỉ non.

“Ừ, anh còn có em.”

Cho nên Mộc Miên, em ngàn vạn đừng rời khỏi anh, nếu không ở trên đời này, anh không biết còn có cái lý do gì để tiếp tục sống.

Ở nhà cả ngày, thứ hai đi học, anh đã nhìn không ra có một tia khác thường, nhưng Mộc Miên vẫn là không yên lòng, phá lệ bồi anh cùng đi học.

Hai người đã thật lâu đều không có đi học cùng nhau.

Nhìn ra được anh rất vui vẻ, nắm tay Mộc Miên hơi hơi lắc lắc, mặt mày thanh lãnh trở nên ấm áp nhu hòa, dung mạo kia càng thêm đậm đà, đi ở trên đường, dẫn tới chú ý của vài người.

Khi tới gần cổng trường, một thân ảnh không tính xa lạ xuất hiện trước tầm mắt, bước chân của Mộc Miên dừng lại, có chút thấp thỏm ghé mắt đánh giá người nọ bên cạnh.

Quả nhiên, nhu ý trên mặt anh mới vừa rồi đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay thế là mây đen kéo đến. 

Ngón tay bị nắm chặt đến có chút đau.

Mộc Miên nuốt nuốt nước miếng, kêu ra tên người kia.

“Lâm Hành…?”

Sáng sớm dòng người lui tới trên đường phố không nhiều lắm, tốp năm tốp ba đạp xe trên đường xem di động, không có người phát hiện không khí quái dị bên này.

Khuôn mặt Lâm Hành trầm tĩnh, bình tĩnh đi tới trước mặt hai người, liếc mắt nhìn Lâm Mộ An một cái, ngay sau mỉm cười với Mộc Miên.

“Lần trước hai người đi quá vội vàng, ta có chút lo lắng…”

“Cho nên liền nghĩ tới xem…”

Ngữ điệu bình thản, nhìn không ra một tia khác thường, giống như đơn giản thăm hỏi với bạn tốt.

Không có người đáp lại anh, trầm mặc lan tràn. Lâm Mộ An đứng ở nơi đó, mím môi không nói một lời, sắc mặt lại càng thêm âm trầm.

Thật vất vả dỗ anh tốt lên lại biến thành như vậy, Mộc Miên không khỏi có vài phần tức giận.

Cô mở miệng, ngữ khí đã mất hòa khí của ngày thường.

“Chỉ cần cậu không xuất hiện, chúng tôi liền rất tốt.”

Lâm hành nghe vậy sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cũng kiềm xuống, anh cười cười, tiếp tục bình thản ung dung, trên mặt nhìn không ra một tia tức giận.

“Xin lỗi.”

“Tôi không nghĩ tới hai người lạ không chào đón tôi, rốt cuộc…”

Anh dừng lại, giương mắt nhìn chằm chằm Lâm Mộ An, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười, thanh âm thong thả ung dung, nhu hoãn mà bình thản.

“Thân nhân của anh trên thế giới này, cũng chỉ có tôi cùng cha thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play