Trong phòng không bật đèn, rèm chỉ kéo lên một nửa, ánh trắng sáng ngời chiếu sáng một phòng, làm người ta thấy rõ rang cảnh tượng bên trong phòng.

Trên giường chăn hỗn độn, một mảnh trống không, Lâm Mộ An co rút lại ở góc tường, gắt gao mà ôm chặt chính mình.

Anh đang khóc, khóc một cách tê tâm liệt phế.

Thân thể anh không nhịn được run rẩy, giống một con tiểu thú tứ cố vô thân bị vùi lấp ở trong nhà tù.

Mộc Miên cắn chặt rắng, hốc mắt chua xót, cực lực khống chế không cho nước mắt rơi xuống, cô hít hít cái mũi, thong thả mà ôn nhu tới gần anh.

Cô đi đến trước mặt anh, nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất, sau đó vươn đôi tay chặt chẽ mà ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, môi dán sát lỗ tai anh ôn nhu an ủi.

“Lâm Mộ An, không có việc gì, có mình ở đây …”

“Đừng khóc, mình sẽ đau lòng…”

“Hảo hảo…”

Mộc Miên vẫn luôn ở bên tai anh thấp giọng nói chuyện, thường thường hôn vành tai anh, đôi tay mềm nhẹ thong thả vuốt ve lưng anh, còn có cái đầu chôn thật sâu kia ở trong khuỷu tay cô.

Không biết qua bao lâu, anh mới dần dần bình tĩnh lại, thân mình không còn run rẩy, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng nức nở cực nhỏ truyền đến.

Mộc Miên thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu hôn anh, giống như nói mê ở bên tai anh mở miệng.

“Tốt chưa? Muốn bật đèn hay không.”

Anh không tiếng động lắc lắc đầu.

Không có ai nguyện ý đem một mặt này của mình bại lộ trước mặt người khác.

Hai người lại lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Mộc Miên mới ở anh bên tai hỏi.

“Muốn đi lên giường hay không?”

Anh lại lắc lắc đầu.

Mộc Miên giật giật đôi chân mỏi nhừ, nhẹ nói.

“Đừng sợ, mình ngủ cùng cậu được không?”

Anh không lên tiếng, Mộc Miên cường ngạnh đem đầu của anh từ khuỷu tay kéo ra, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt xinh đẹp trắng nõn thấm đẫm nước mắt, hai mắt hồng giống giống thỏ con, tóc mái trên trán toàn bộ bị mướt mồ hôi.

Thoạt nhìn chật vật cực kỳ.

Mộc Miên khe khẽ thở dài, trong lòng vô cùng chua xót.

Lại đáng thương nữa.

Anh có chút bực, lập tức mở tay cô ra muốn tiếp tục vùi đầu vào trong vòng tay của cô, Mộc Miên tay mắt lanh lẹ, lập tức duỗi tay lướt qua anh từ trên tủ đầu giường phía sau rút ra hai tờ khăn giấy.

Sau đó nhéo cằm anh giúp anh lau nước mắt.

Lâm Mộ An tính tránh thoát hai lần mà không có kết quả, liền ngoan ngoãn ở đó tùy ý cô đùa nghịch, ngẫu nhiên chớp một đôi mi đầy nước mắt kia.

Mộc Miên cầm khăn giấy trong tay, đem mặt anh thong thả tinh tế mà lau khô, sau đó đứng dậy đem anh từ trên mặt đất kéo lên.

Ngồi xổm trên đất một thời gian dài khiên chân anh như tê liệt, anh lảo đảo hai cái, cả người không chịu khống chế ngã về phía trước, nhào vào trên người Mộc Miên.

Hơi thở ấm áp đánh úp lại, Mộc Miên lập tức ôm lấy eo anh tiếp được anh, thân mình lui hai bước liền đứng vững.

Anh ôm cô, thật lâu không động đậy, dường như là để giảm bớt sự tê mỏi dưới chân.

Mộc Miên đem đầu dựa vào đầu vai anh, lẳng lặng chờ đợi.

Cái ôm của anh rất ấm, tư thế anh ôm Mộc Miên giống như là đang ôm một gối ôm hình người vạy, cực lực đem cô áp vào trong lòng ngực, lục đạo của cánh tay trên eo cô làm cho cô có chút đau nhức.

Tiếng đập của hai con tim đang giao nhau mà vang lên, cơ thể hai người gắt gao ôm nhau dường như có thể nhận thấy được tiếng đập của đôi phương.

Dường như là của cơ thể mình vậy.

Loại cảm giác này, thật đúng là làm người rung động lại say mê.

Ban đêm yên tĩnh không có một chút thanh âm, gió đêm xuyên thấu qua khe cửa sỗ thổi vào, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.

“Đi lên trên giường ngủ được không?”

Cô có chút lo lắng mở miệng.

Anh mặc một cái áo thun màu trắng, Mộc Miên sờ sờ cánh tay anh, có chút hơi lạnh.

“Được.” Anh rốt cuộc cũng nói được một câu.

Thanh âm khàn khàn không nghe rõ.

Lâm Mộ An buông cô ra, đứng ở mép giường, trầm mặc vài giây, nghiêng đầu, thanh âm có chút kỳ lạ mở miệng.

“Cậu nói muốn ngủ cùng tôi.”

Như là cố gắng che giấu, lại như là giống như trẻ con mà làm nũng.

Tính trẻ con không được tự nhiên.

Mộc Miên cười khẽ ra tiếng.

“Ừ, mình ngủ cùng cậu, đừng sợ.”

Anh không lên tiếng, chỉ là trầm mặc chui vào trong chăn, sau lăn đến bên kia giường, lộ ra một khoảng trống lớn.

Anh vươn tay đem chăn kéo đến đầu vai, gắt gao bao lấy chính mình, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy kia, chớp chớp nhìn cô.

Mộc Miên khóe miệng ý cười mở rộng, từ từ bò lên.

Nằm yên, sau đó từ bên cạnh kéo chăn tới, đắp lên, giật giật thân mình điều chỉnh một tư thế thoải mái.

Mộc Miên mặt đầy bình tĩnh khép mắt lại.

Lâm Mộ An trợn tròn mắt nhìn cô, trong mắt không chút nào che dấu trống rỗng cùng yếu ớt, anh nghiêng thân mình, trên mặt đều là sợ hãi.

Đồng hồ báo thức trên bàn đang di chuyển tích tắc, tiếng kim giây đi lại ở trong đêm thập phần rõ ràng, đây là Mộc Miên hôm nay cố ý mua cho anh.

Cô thoạt nhìn ngủ rất bình yên, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh trăng phác hoạ ra hình dáng cô, đường cong phập phồng thập phần tuyệt đẹp.

Sườn mặt của cô, cũng rất đẹp.

Lâm Mộ An không biết bắt đầu từ khi nào, ở trong lòng đã đem cô xem như là một người trông coi rồi.

Anh kỳ thật đối bề ngoài của người khác không có ấn tượng lớn gì, ở trong mắt anh đều là không khác gì lắm.

Bởi vì từ nhỏ đối với gương mặt trong gương của mình, loại đồ vật bên ngoài này, sớm đã miễn dịch.

Trong óc một mảnh hỗn độn, Lâm Mộ An sững sờ nhìn cô, cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên, Mộc Miên trở mình, mở mắt.

Cảm xúc còn chưa kịp che giấu cứ như vậy bại lộ ở trước mặt cô.

Lâm Mộ An giật mình.

Trong nháy mắt Mộc Miên mở mắt ra kia, đột nhiên không kịp phòng bị, liền nhìn vào cặp mắt đen kia, hô hấp chợt dừng lại.

Cô khổ sở liền động tác cơ bản nhất đều duy trì không được.

Trong đôi mắt đen láy kia không còn hững hờ nhu trước, cũng không phải trầm tĩnh như nước thường thấy, mà là cái loại yếu ớt chói lọi cùng trống rỗng.

Phảng phất như là cái loại trống rỗng của sự mất niềm tin vào cuộc sống.

Tứ cố vô thân yếu ớt.

Hồi lâu, cô mới bắt đầu nhẹ nhàng hô hấp, như là sợ quấy nhiễu đến anh vậy.

Mộc Miên chậm rãi dịch qua phía anh.

Thẳng đến khi hai khuôn mặt cách nhau cực gần.

Hô hấp ướt nóng bắt đầu giao triền, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt anh bình tĩnh, con ngươi màu đen trong suốt, thấu triệt như là dòng suối giữa khe núi, trong suốt mà nhẹ nhàng.

Cảm xúc mới xuất hiện vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Mộc Miên.

“Cậu ngủ không được sao?” Cô nhìn chằm chằm anh, mở miệng nhẹ giọng hỏi.

“Ừ.”

Anh thấp thấp đáp, hai người nhìn nhau một hồi, Mộc Miên lén lút vươn tay, ở trong chăn, bắt được anh.

Mười ngón dây dưa sờ nhẹ vài cái, cô nâng lên ý cười, rút về mở tay ra, đối anh rộng mở ôm ấp.

“Tới, mình ôm cậu.”

Mộc Miên mềm nhẹ nói.

Lâm Mộ An lặng đi một lát, ngay sau đó chậm rãi, nhẹ nhàng mà dịch qua, khoảng cách mấy centimet, lại phảng phất như cách một con sông dài.

Rốt cuộc dán lên cơ thể mềm mại kia.

Anh ôm lấy cô.

Mùi hương sữa bò quen thuộc truyền đến, đó là mùi hương sữa tắm của cô, hơi thở ấm áp bao bọc lấy anh, cả đêm tinh thần bị tiêu hao quá mức cũng cảm thấy mỏi mệt.

Lâm Mộ An đem đầu vùi ở giữa cổ cô, nhịn không được khép mắt lại.

Một khắc trước khi lâm vào giấc ngủ, trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ tới ——

Eo cô thật sự rất mềm.

Vòng eo nhỏ nhắn, giống như mềm mại không xương vậy, làm người thích không muốn buông tay.

Kỳ thật tư thế bị người ta ôm trọn vào ngực như vậy rất khó chịu, Mộc Miên lại căng cứng cơ thể một cử động cũng không dám, sợ quấy nhiễu đến anh.

Thẳng đến khi bên tai truyền đến hô hấp vững vàng, cô mới chậm rãi từ trong lòng ngực anh chui ra.

Mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cô thở dài, ánh mắt chạm đến đồng hồ báo thức bên cạnh, thời gian đã chỉ hai giờ sáng.

Cô nhịn không được trở mình, nhắm mắt lại mặt hướng bên ngoài.

Mộc Miên có cái thói quen xấu, một khi ngủ không yên liền thích trở mình tới trở mình đi, thẳng đến khi điều chỉnh tư thế nhiều lần mới bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.

Trong óc vừa mới có chút buồn ngủ, sau lưng lại dán lên một khối thân thể ấm áp, sau đó là đôi tay quấn ở bên hông, đem cả người cô hướng vào trong lòng ngực mà áp.

Cằm anh nhẹ nhàng đáp ở đỉnh đầu cô.

Hô hấp vững vàng như cũ, anh lẳng lặng mà từ phía sau ôm cô, lồng ngực ấm áp dán ở lưng cô, hai người gắt gao mà tương dựa.

Anh có lẽ chỉ là ở trong vô ý thức tìm kiếm ấm áp.

Nhưng tư thế này lại so với vừa rồi thoải mái hơn nhiều, náo loạn cả đêm, đầu lại nặng nề phát đau.

Cô giật giật thân mình ở trong lòng ngực anh điều chỉnh một cái tư thế thoải mái, chậm rãi ngủ.

Sáng sớm, khi đồng hồ báo thức ở bên tai vang lên, Mộc Miên đang đắm chìm trong giấc ngủ say, cô ưm một tiếng, xoay người đem đầu vùi ở trong lồng ngực người phía sau.

Sau đó tiếp tục nặng nề ngủ.

Lâm Mộ An bị đánh thức, uể oải giãy giụa vươn tay lướt qua cô tắt đồng hồ báo thức đi, thanh âm chói tau nháy mắt biến mất, khôi phục một phòng yên lặng.

Thân mình anh lại nằm xuống, ôm cô tiếp tục ngủ say.

Trời đất u ám không biết khi nào.

Mộc Miên bỗng nhiên từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, cô hoảng sợ vươn tay cầm lấy đồng hồ báo thức bên cạnh, mặt trên chói lọi chỉ hướng 8 giờ.

Cô nháy mắt như một con cá chép lộn mình ngồi lên, sau đó đẩy bên người bên cạnh còn đang ngủ say kia.

“Tỉnh tỉnh.”

“Mau đứng lên.”

“Bị muộn rồi.”

Một màn phi thường quen thuộc, trong lúc hoảng hốt, Mộc Miên nhớ tới lần ngủ ở nhà anh trước đó, anh chính là ngồi ở trên giường như vậy, xô đẩy đánh thức cô.

Chỉ là cảnh tượng thay đổi, nhân vật cũng đổi chỗ.

Sau đó chính là vội vàng đánh răng rửa mặt thay quần áo, chờ đến khi hai người ra cửa, đã gần 8 giờ hai mươi.

Một đường chạy như điên đến phòng học, Lý Nguyên đang ở trên bục giảng viết công thức, hai người hô câu báo cáo, thầy nghe tiếng, lập tức đưa một cái liếc mắt lạnh lẽo lại đây.

Đặc biệt là khi đi qua trên người Mộc Miên, phảng phất như gió lạnh thấu xương lúc vào đông, làm lòng người nháy mắt căng thẳng.

Cô mím môi, đem đầu cúi thấp xuống, chuyên chú nhìn chằm chằm mũi chân.

“Vào đi.”

Ông quay đầu, tiếp tục ở trên bảng đen viết, trầm giọng phân phó.

Mộc Miên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cùng Lâm Mộ An bước nhanh đi vào.

Phương Vân dựng sách giáo khoa lên trước mặt, thò người qua đấy, thở nhẹ.

“Lớp phó ơi, hoá ra các cậu ngày hôm qua là hồi quang phản chiếu a!”

Mộc Miên không để ý đến cô, vùi đầu lấy ra sách giáo khoa mở ra.

“Các cậu hôm nay là làm sao vậy? Lại ngủ quên a?!” Cô tiếp tục hỏi, vẻ mặt bát quái.

Một viên phấn bỗng nhiên bay tới, nện ở trên đầu cô, vẻ mặt Lý Nguyên đầy phẫn nộ.

“Muốn nói chuyện liền đi bên ngoài nói!”

Phương Vân nháy mắt giống như con thỏ nhỏ chấn kinh run lên một chút, sau đó ngoan ngoãn buông sách, đôi tay để ở trên bàn, mặt đầy nghiêm túc chuyên chú nhìn chằm chằm bảng đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play