"Linh Tu?" Vẻ mặt Ninh Tự Hàn tràn ngập sự ngạc nhiên, đứng dậy toan ra cửa xem, Linh Vận nhanh chóng giữ anh lại. "Đừng đi, anh ấy mà thấy chắc chắn sẽ lại đây."
Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ ngồi xuống, suy nghĩ nói: "Gần đây cậu ta có gì đó rất bất thường, thường xuyên ra ngoài."
Linh Vận khó hiểu: "Đừng nói là hẹn hò với người yêu nhé?"
Ninh Tự Hàn lắc đầu: "Không rõ."
Linh Vận cúi người, len lén vén rèm nhìn bên ngoài, nói nhỏ: "Em chắc chắn anh ấy không có đi một mình." Cô ngập ngừng. "Em đi xem."
Linh Vận lặng lẽ bước ra, đi đến chỗ khi nãy anh hai xuất hiện, quan sát lần lượt trong phòng.
Bởi vì là ghế lô (1), lại có rèm che, ngăn cô không thể nhìn thấy bên trong, cô nhìn mười cái ghế cuối cùng mới tìm được chỗ ngồi của anh hai.
Không phải chứ, bóng lưng cô gái ngồi đối diện anh ấy sao nhìn quen vậy?
Linh Vận đổi góc nhìn, không khỏi trợn mắt, làm sao lại là Tôn Cẩn Nặc?
Lẽ nào người học trưởng Tôn Cẩn Nặc hay nhắc đến chính là anh mình?
Chẳng trách ngày nào Tôn Cẩn Nặc cũng thần thần bí bí, khi nãy cô gọi điện còn tắt máy, hóa ra là đi hẹn hò.
Cô nghĩ xem có nên đi qua đó bắt gian không, dọa hai người một chút, nhưng cô chỉ vừa đi được hai bước thì cô đứng yên.
Cứ đi qua như thế thì chẳng phải chuyện của mình anh hai cũng biết rồi sao?
Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, cô cũng không muốn bị phát hiện như thế.
Linh Vận do dự rồi lặng lẽ chụp một tấm hình, hì hì, lưu trữ chứng cứ.
Linh Vận chụp xong quay trở về ghế ngồi, sau khi ngồi xuống cô nhìn Ninh Tự Hàn với vẻ mặt thần bí, nói: "Anh biết anh ấy ngồi với ai không?"
Thực ra Ninh Tự Hàn đã gặp Linh Tu ngồi cùng với Tôn Cẩn Nặc một lần, nhưng anh không nói. Nếu bây giờ nói ra có khi Linh Vận sẽ trách móc anh mất, thế là anh giả vờ không biết, phối hợp hỏi: "Ai vậy?"
Linh Vận bĩu môi, trong lòng niềm căm phẫn sục sôi: "Là Tôn Cẩn Nặc, thế mà em xem cô ấy là bạn tốt, cô ấy không chịu nói cho em biết đối phương là ai."
Ninh Tự Hàn an ủi: "Có thể là chưa xác định mối quan hệ nên không nói cho em."
Linh Vận nhún vai, có hơi bất đắc dĩ: "Em cũng không biết."
Bữa cơm này Linh Vận chẳng ăn ra vị gì, có điều là rất vui vẻ, bởi vì suốt buổi tối trên mặt Ninh Tự Hàn tràn ngập nét cười, có thể lây nhiễm qua người khác, thế là tâm trạng của cô cũng tốt.
Sau bữa cơm Ninh Tự Hàn đưa Linh Vận đến ký túc xá, trong màn đêm người con trai ngồi trên xe, một chân chống dưới đất, nhìn cô. Đồng tử anh rất sâu, đôi mắt sâu xa nhìn cô giống như ẩn chứa ý gì đó.
Linh Vận đỏ mặt, khoát tay với anh: "Ngày mai em tìm anh ở lớp tự học buổi tối."
Ninh Tự Hàn gật đầu: "Được."
Anh nhìn Linh Vận nói: "Đừng lại biến mất thêm nửa năm."
Linh Vận cắn môi, nhảy lon ton đi đến trước mặt anh, ngửa đầu, cố ý hỏi: "Nếu em lại biến mất thêm nửa năm, em lại tiếp tục đi tìm anh, anh còn để ý đến em nữa không?"
Ninh Tự Hàn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, a một tiếng: "Em có thể thử xem."
Trong lòng Linh Vận gấp gáp, có phần xấu hổ, Ninh Tự Hàn nhanh chóng thay đổi ngữ khí: "Thế thì em đừng biến mất không được sao."
Linh Vận ha ha cười khúc khích, cắn môi: "Em biết rồi."
Hai người yên lặng nhìn nhau, trong lòng Linh Vận như có con hươu chạy loạn, ngượng ngùng không kiềm chế được, muốn nhìn anh nhưng lại xấu hổ, nên vội cúi đầu. Nhưng lại cảm thấy đối phương không đi, cô lại ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao anh không đi?"
Ninh Tự Hàn nhìn cô, nhàn nhạt trả lời: "Nhìn em đi trước."
Linh Vận nghĩ rằng nếu nói đối phương đi trước, đoán là Ninh Tự Hàn sẽ không đồng ý, cũng không thể kéo dài thời gian, nên cô hơi do dự, khoát tay rồi xoay người chạy vào ký túc.
Linh Vận một hơi chạy lên lầu hai mới dừng lại, từ trên cửa sổ nhìn xuống, người con trai đã chạy xe đi, trong lòng cô ngọt lịm, đại khái mới biết cảm giác yêu đương.
Linh Vận về tới ký túc mới nhận ra Tôn Cẩn Nặc còn chưa quay về, tức giận nhéo cái eo nhỏ, cái người này thật xấu bụng, lại dám giấu diếm cô.
Thời điểm ký túc xá sắp đóng cửa Tôn Cẩn Nặc mới trở về, Linh Vận vừa nhìn thấy cô đã lập tức chất vấn: "Tôn Cẩn Nặc, cậu nói thật cho tớ, cậu đang giấu tớ chuyện gì?"
Tôn Cẩn Nặc ngơ ngác: "Tớ thì có thể có chuyện gì?"
"Được lắm, còn giả ngu với tớ." Linh Vận thở hổn hển, lấy điện thoại mở album ảnh, đưa tới trước mặt Tôn Cẩn Nặc: "Cậu xem đây là ai?"
"Thử nói không phải cậu xem?"
Tôn Cẩn Nặc thấy rõ bức ảnh, gương mặt xinh đẹp ửng hồng: "Sao cậu có cái này?"
"A?" Linh Vận không muốn nói cô cũng đi quán ăn, mập mờ trả lời: "Dĩ nhiên là một người bạn gửi cho tớ. Không được ngắt lời, thành thật khai báo."
Tôn Cẩn Nặc cười hì hì, nói: "Được rồi Linh Linh, cuối tuần tớ mời cậu ăn không được sao?"
"Thật sao?" Linh Vận theo bản năng lập tức hỏi lại, nhưng rất nhanh đã ý thức được mình bị chuyển đề tài, cô đổi giọng: "Đừng đánh trống lảng, mau nói thật cho tớ, hai người biết nhau như thế nào?"
"Tại sao lại cùng ngồi với nhau như thế?"
"Tiến triển tới bước nào rồi?"
"Xác định quan hệ? Đã hôn rồi chứ?"
Cô nhìn Tôn Cẩn Nặc hoài nghi hỏi: "Đừng nói là việc ấy luôn rồi hả?"
Tôn Cẩn Nặc vội vàng che miệng cô: "Cậu đừng có nói nhảm, bọn tớ bây giờ quan hệ thế nào cũng không có."
Linh Vận tránh tay cô ấy, không chút tin tưởng: "Thế sao hai người còn ngồi chung gần gũi ăn cơm?"
Vẻ mặt Tôn Cẩn Nặc tràn đầy hi vọng, nói: "Cậu thì biết cái gì, đây là học trưởng cho tớ cơ hội."
"Có cái rắm." Linh Vận không tin anh hai. "Chắc là ảnh không có tiền nên mới cùng với cậu hết ăn lại uống hả?"
"Hai người ăn cơm ai trả tiền?"
Trong nháy mắt sắc mặt Tôn Cẩn Nặc mất tự nhiên nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: "Dù sao nhìn anh ấy tớ rất vui, chuyện này về sau hãy nói."
"Tình cảm là để nuôi dưỡng lớn lên, tớ tin chúng tớ cũng có thể."
Linh Vận im lặng thở dài, lại hỏi: "Thế thì cậu hãy nhớ kĩ, trong lòng anh ấy vẫn còn bạn gái cũ."
Tôn Cẩn Nặc không quan trọng, nói: "Dù sao anh ấy đi với tớ chỉ có tớ là được, tớ không quan tâm."
Tốt thôi, Tôn Cẩn Nặc đã nghĩ như thế, Linh Vận cũng không tiện nói nữa. Yên tĩnh một lúc cô đột nhiên hỏi: "Anh tớ nhàm chán như thế, cậu nhìn trúng điểm nào tốt vậy?"
Tôn Cẩn Nặc xấu hổ, hai gò má ửng hồng, từ nhỏ cô đã trắng, thời điểm khuôn mặt hồng hồng lộ ra nhìn thật đẹp, nói: "Tốt thì tốt thôi, còn có cái gì."
...
"Ngày hôm sau hai người đi ghi danh cuộc thi trang phục Hán phục, buổi chiều không có giờ học, Linh Vận giúp Tôn Cẩn Nặc đi mua trang phục.
Ở nhà Linh Vận có một bộ, dáng người cô nhỏ nên trong cửa hàng không có bộ nào mặc vừa.
Suy cho cùng mỗi người con gái đều có một trái tim Hán phục, cho nên bà Linh nhờ bạn chuyên môn của bà thiết kế cho Linh Vận một bộ, đẹp lại còn vừa vặn người.
Người bạn của bà Linh là một bậc thầy thiết kế Hán phục nổi tiếng thế giới, trang phục làm ra bởi tay bà không món nào là không đoạt giải thưởng lớn, mọi người đều mặc Hán phục do bà thiết kế để vẻ vang.
Dĩ nhiên cũng không tùy tiện thiết kế cho người khác, không thể lay chuyển được. Bà Linh lằng nhằng yêu cầu mới đồng ý.
Cũng do Linh Vận dù thấp nhưng dáng người lại rất chuẩn, người lại có linh khí. Trước đây bà chỉ thiết kế cho người cao, nên nghĩ là thiết kế Hán phục cho người thấp xem như thế nào.
Cho nên nhà thiết kế VM tự mình thiết kế cho Linh Vận, trên đời này chỉ có một món.
Trang phục làm ra hôm đó Linh Vận mặc vào vô cùng xinh đẹp, chính cô cũng không thể tin, người con gái trong gương phiêu phiêu dục tiên (2) là cô.
Song bởi vì quá đẹp, lại quý báu nên Linh Vận chỉ đẹp một lúc là cất vào, bây giờ còn đặt trong ngăn tủ ở nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Linh hỏi Ninh Tự Hàn: "Nếu như em lại biến mất nữa thì anh sẽ như thế nào?"
Ninh Tự Hàn nghĩ: Nếu em biến mất nữa anh sẽ đánh gãy chân em.
Ninh Tự Hàn nói: Anh sẽ đi tìm em.
He he he...
Chú thích:
(1) phiêu phiêu dục tiên (: nhẹ nhàng muốn lên tiên (nguồn từ điển Hán Nôm)
(2) ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi (nguồn: QT)
Lời editor: Trong vài trường hợp thì suy nghĩ và lời nói nó khác nhau mọi người nhỉ? =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT