Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Ninh Tự Hàn đưa Linh Vận đến lầu dưới ký túc xá, trên đường về ghé vào siêu thị mua vài thứ.
Lúc thanh toán, anh nhìn thấy quả xoài, nghĩ đến buổi tối ăn với Linh Vận nghe cô nói rất thích xoài, anh mua rất nhiều xoài đem về, dự định tối ngày mai mang cho cô.
Linh Tu về sớm hơn anh, nhìn thấy trong tay anh ôm nhiều xoài như vậy, trong lòng khó hiểu: "Mày làm gì mà mua nhiều thế?"
Ninh Tự Hàn thuận miệng trả lời: "Giảm giá."
"A." Linh Tu không tin, lại hỏi: "Bao nhiêu tiền một cân?"
Ninh Tự Hàn: "Mua một cân đưa 2 cân, bảy tệ."
"Có thật vậy khômg?" Linh Tu lập tức nói: "Vậy tao đưa mày tiền, mày mua giùm tao mấy trăm cân, tao xuống dưới lầu mở sạp bán."
Ninh Tự Hàn cười: "Mày nằm mơ à?"
Linh Tu luôn cảm thấy Ninh Tự Hàn kỳ lạ, nghĩ đến việc em gái thích ăn nhất xoài, khẳng định có chuyện gì tiềm ẩn.
Anh ta chần chừ, hỏi: "Nhiều như vậy mày cũng ăn?"
Ninh Tự Hàn chắc chắn không thể nói là mua cho Linh Vận, tùy tiện trả lời: "Dù sao cũng rẻ, từ từ ăn cũng được."
Linh Tu lập tức nói: "Nhiều như vậy đến lúc ăn sẽ bị hỏng, lãng phí không tốt, tao giúp mày xử lí." Anh ta nói xong, lấy hai trái đặt lên bàn rồi cầm túi xoài lớn đi ra ngoài. "Dù gì cũng rẻ, muốn ăn lại mua."
Ninh Tự Hàn im lặng nhìn cậu ta: "Này Linh Tu, mày còn mặt mũi không?"
Linh Tu xuống lầu gọi điện thoại cho Tôn Cẩn Nặc, nói cô đi xuống lấy xoài.
Tôn Cẩn Nặc nhanh chóng chạy xuống, nhìn thấy Linh Tu cho cô trái cây còn ngạc nhiên vui mừng, giọng điệu ngại ngùng hỏi: "Linh Tu, anh cho em cái này làm gì?"
Linh Tu có phần không kiên nhẫn, dùng sức đặt trong lòng cô: "Lấy về ăn đi."
Tôn Cẩn Nặc kiểu gì cũng thấy kì quái, gần đây Linh Tu thiếu tiền đặc biệt nghiêm trọng, hai người đi ăn đều là cô trả tiền, lấy tiền đâu mua trái cây đây?
Chỉ có điều cũng không có có ý tốt hỏi, hỏi vòng vo: "Không phải mua cho Linh Vận ạ?"
Linh Tu vội vã nhấn mạnh: "Tuyệt đối đừng để nó biết anh đưa cho em."
"Vâng." Anh nói như vậy khiến Tôn Cẩn Nặc vui mừng, xem ra là cố ý mua cho cô, không những cố ý mua cho cô còn đặc biệt mang tới, Linh Tu thật sự là quá thân thiết, cô cảm ơn rồi chạy nhanh như làn khói trở về.
Lúc này Linh Vận vừa rửa mặt xong, ngay tại bổ nước, thấy Tôn Cẩn Nặc nhận điện thoại rồi lập tức chạy đi, không bao lâu lại ôm một túi xoài trở về, vẻ mặt tràn đầy nét cười, cô không nhịn được, hỏi: "Nặc Nặc, ai mua xoài cho cậu thế, khiến cậu vui như thế?"
Nghĩ đến việc Linh Tu không cho cô nói, Tôn Cẩn Nặc giấu: "Còn có thể là ai, dĩ nhiên là tớ tự mua."
Linh Vận không tin: "Không phải anh tớ mua đưa cho cậu hả?"
"Cái này là quá mức, Linh Tu chưa từng cho tớ hoa quả."
Cô bước đến trước mặt Tôn Cẩn Nặc, khả nghi hỏi: "Hai người các cậu không phải... Xác định quan hệ rồi hả?"
Tôn Cẩn Nặc chết cũng không nhận, lùi về sau một bước nói: "Mới không phải, cậu đừng nói bậy, bây giờ anh ấy làm gì có tiền."
Nói như vậy cũng thế, Linh Vận không xoắn xuýt, duỗi tay với trái xoài: "Thế cho tớ ăn một trái đi?"
Cô thích ăn xoài, vừa nhìn thấy xoài đã chảy nước miếng.
Tôn Cẩn Nặc phản xạ có điều kiện, che túi xoài trong ngực, khẩn trương nói: "Không được, đây là trái cây tình yêu của tớ, không thể cho người khác ăn, chỉ có thể trưng bày."
"Hứ." Linh Vận khinh thường nói: "Đồ keo kiệt."
"Không ăn không phải rất lãng phí sao?"
"Không cho tớ ăn, chính cậu ăn cũng được à!"
Chủ yếu là Tôn Cẩn Nặc dị ứng xoài, không có cách nào để ăn, cô cũng không muốn ngày mai mọc thêm một bé mụn hồng hồng, ngứa chịu không nổi..
"Đã nói là trái cây hạnh phúc, không thể ăn. "
"A." Linh Vận leo lên giường, "Không ăn thì không ăn, cũng không phải thứ gì tốt.
Tôn Cẩn Nặc thấy Linh Vận không định cướp của cô, cẩn thận đem xoài bỏ vào trong hộp, cầm đồ dùng súc miệng vào nhà vệ sinh.
Linh Vận vẫn liếc nhìn cô ấy, nhìn cô ấy đóng cửa phòng vệ sinh thì lập tức nhảy xuống giường, mở ngăn tủ ở giữa của Tôn Cẩn Nặc, lấy trộm một trái rồi giấu dưới gối của mình.
He he he, trái cây hạnh phúc gì chứ, cô không phải không thể ăn vụng một trái.
Lúc Tôn Cẩn Nặc đi ra, Linh Vận đã ăn xong vỏ cũng ném đi, cô nhìn Tôn Cẩn Nặc, nở nụ cười quái dị, đi súc miệng rồi leo lên giường, thỏa mãn đi ngủ.
Rất nhanh đã đến lúc thi Hán phục, tổ chức từ 19 giờ đến 21 giờ.
Bởi vì trường học lần đầu tiên tổ chức cuộc thi như thế này nên không có kinh nghiệm gì, các phương diện chuẩn bị đều tương đối vội vàng.
Buổi trưa Linh Vận và Ninh Tự Hàn cùng ăn, đến bây giờ Ninh Tự Hàn cũng không có xác nhận, nói rõ rốt cuộc có đi hay không.
Linh Vận muốn trực tiếp hỏi, trước kia hỏi qua thì không có câu trả lời chắc chắn, cho nên lúc này lại hơi ngại ngùng: "Anh Ninh Tự, chuyện kia..."
Khụ khụ, Linh Vận hắng giọng.
Ninh Tự Hàn dừng đũa nhìn cô, hỏi: "Sao thế?"
Linh Vận uống một ngụm, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cắn răng hỏi: "Cuộc thi Hán phục buổi tối, rốt cuộc anh có thời gian không?"
Ninh Tự Hàn không có ý định nói thật cho cô, trả lời: "Còn một thí nghiệm, hoàn thành xong thì đi."
"A." Linh Vận thở dài, bĩu môi, hơi bất mãn: "Vậy anh vẫn nên học tập cho tốt đi."
Cô lại cố ý nhấn mạnh nói: "Đây là lần đầu tiên em mặc Hán phục trước mặt mọi người đó, sau này khi nào mặc lại thì không có biết đâu."
Cô nói bóng gió, lần này anh có thể nhìn cô mặc Hán phục, nhưng anh phải nắm lấy cơ hội.
Ninh Tự Hàn ý tứ sâu xa, khẽ gật đầu: "Anh biết."
Không đến thì không đến thôi, Linh Vận không yêu cầu xa vời, dù sao Ninh Tự Hàn không thể hiện thái độ cô cũng không thể bắt ép người ta đi, trong đầu suy nghĩ, đến lúc đó đừng hối hận.
Bởi vì muốn trang điểm, chưa đến năm giờ đã ăn tối, tất cả mọi người đều như thế, Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc hóa trang cho nhau.
Trong lúc đó có người cầm một cái thùng tới để mọi người rút thăm, quyết định thứ tự lên biểu diễn.
Tham gia cuộc thi Hán phục có tổng cộng hơn hai trăm người, chia làm mười tổ, Linh Vận xếp tổ thứ bảy, Tôn Cẩn Nặc là tổ thứ năm.
Ban giám khảo phân hai tổ, một tổ là chấm điểm trực tiếp, mời các giáo viên chuyên nghiên cứu Hán phục, và những sinh viên có thâm niên trong trường, tổng cộng 18 người.
Tổ còn lại là chấm điểm trực tuyến, sinh viên toàn trường đều có thể tham gia, tỉ lệ phần trăm tổng số điểm trong 12 giờ là điểm của mỗi tuyển thủ dự thi.
Chấm điểm trực tiếp chiếm bảy mươi phần trăm, chấm điểm trực tuyến chiếm ba mươi phần trăm.
Chấm điểm trực tiếp có thể biết tại chỗ, chấm điểm trực tiếp thì ngày hôm sau mới có kết quả, cho nên lễ trao giải chuẩn bị vào buổi tối ngày hôm sau.
Nhanh chóng tới chỗ thi, nhìn thấy Linh Tu đầu tiên, Linh Vận đi qua chào: "Anh hai, anh làm sao mà rảnh rỗi vậy?"
Cô biết rõ anh hai vì Tôn Cẩn Nặc tới, cô cố ý hỏi.
Sắc mặt Linh Tu một chút ngượng ngùng cũng không có, đặc biệt tự nhiên nói: "Anh của em lớn tuổi như thế này, không thể tới xem mỹ nữ được sao?"
Linh Vận ở trước mặt anh xoay một vòng: "Em không phải mỹ nữ sao?"
Lúc này Tôn Cẩn Nặc cũng đến, Linh Vận cố ý nắm lấy cánh tay Tôn Cẩn Nặc hỏi anh: "Hay là ánh mắt anh không giống người thường?"
Linh Tu đưa tay búng trán Linh Vận: "Nói bậy nữa đánh cái mông em!"
Linh Vận khoa trương che đầu: "Anh không biết em hóa trang cái này khó khăn thế nào sao?"
"Còn có những cái trâm cài tóc này, suýt nữa cài không lên, nếu anh làm rơi, anh thay em lên sân khấu à?"
Không thấy Ninh Tự Hàn, Linh Vận có phần thất vọng cúi đầu nhìn điện thoại, vừa rồi đã gửi cho anh một tin nhắn ngắn, người ta nếu có ý định đến thì đã sớm tới rồi.
Nhưng anh hai cũng không có việc, Ninh Tự Hàn có thể có chuyện gì?
Cô muốn hỏi anh hai, nhưng lại sợ anh nhạy cảm đoán được chuyện gì đó, nên do dự một chút, cô vòng vo: "Anh hai, chỉ có một mình anh, không buồn chán sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Tự Hàn không kịp ăn đào mật, Linh Vận không kịp ăn xoài hệ liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT