Buổi tập xe bị huỷ, thời gian trước bữa cơm chiều cũng dài ra.
Ninh Diệc Duy nghiêng mặt hỏi Lương Sùng: “Giờ mình đi đâu?”
Lương Sùng chậm rãi cho xe chạy lại, hỏi ngược Ninh Diệc Duy: “Em muốn đi đâu?”
“Tuần sau sinh nhật Tử Duệ,” Ninh Diệc Duy nghĩ ngợi, nói, “Anh chở em đi đặt bánh đi.”
Kể từ lúc bắt đầu chơi với nhau, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ luôn luôn tuân thủ một hiệp định hai người lập ra về quà sinh nhật, cụ thể: Mỗi dịp sinh nhật Chu Tử Duệ, Ninh Diệc Duy sẽ tặng một chiếc bánh theo ý Chu Tử Duệ; mỗi dịp sinh nhật Ninh Diệc Duy, Chu Tử Duệ sẽ tặng một quyển sách theo ý Ninh Diệc Duy.
Cuối tháng trước, Chu Tử Duệ đã giao Ninh Diệc Duy cỡ bánh và địa chỉ tiệm bánh năm nay. Ninh Diệc Duy tính toán ngày, tầm này đặt là vừa.
Ninh Diệc Duy lấy di động ra, tìm tin nhắn ghi địa chỉ tiệm bánh của Chu Tử Duệ, đưa Lương Sùng xem: “Đến đây nè.”
Lương Sùng nhanh chóng nhìn lướt qua, vị trí hơi hẻo lánh. Hắn bảo Ninh Diệc Duy tra bản đồ rồi bắt đầu lên đường.
Khi xe ra khỏi cổng lớn trường học, Ninh Diệc Duy ngáp dài, theo thói quen giơ tay trái che miệng, mu bàn tay đau xót, ngáp một nửa phải dừng, cau mày “Ai” một tiếng. Cậu cúi đầu nhìn mu bàn tay, phát sầu nói: “Lại phải giữ gìn mấy ngày.”
Ban nãy đấm nhau hơi bị kích động, hiện tại xem mới thấy, có vẻ cậu dùng sức hơi quá mức.
Cậu trau chuốt lại quá trình, đem đầu đuôi sự việc kể Lương Sùng nghe, thắc mắc: “Khổng Tổng nhằm vào em thì thôi đi, vì cái gì muốn nhằm vào mẹ em.”
Ninh Diệc Duy vô tâm với nhiều điều, chỉ chuyện người nhà là cậu không thể nhường nhịn.
“Dù sao em cũng không sai. Giáo sư Khổng có bảo em xin lỗi Khổng Tổng, em cũng sẽ không xin lỗi.” Cậu bướng bỉnh nhấn mạnh.
Lương Sùng không khuyên nhủ Ninh Diệc Duy hay tỏ ý gì hoà giải. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói với cậu: “Em không cần xin lỗi bất cứ kẻ nào, anh đảm bảo.”
Lời ấy khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy thực an toàn.
Mà thật ra, chỉ cần ở bên cạnh Lương Sùng, Ninh Diệc Duy vẫn luôn được an toàn.
“Ngày em còn bé,” Ninh Diệc Duy đột nhiên rất muốn nói Lương Sùng nghe tất cả, vì thế cậu nói, “Mẹ em làm việc ở một nhà nghỉ nhỏ, làm nhân viên vệ sinh, đó là trước khi đến nhà anh, lúc em sáu tuổi.”
Cậu nhìn cây cối và người đi xẹt ngang cửa sổ, tạm dừng một lát, nói tiếp: “Vệ sinh nhà nghỉ và công xưởng của bố đều làm theo ca, hôm nào bố mẹ cùng làm ca đêm, mẹ sẽ đưa em theo, xếp mấy cái ghế sau tủ khăn trong phòng vải lanh*, cho em ngủ ở đó.
* Linen room (phòng vải lanh) phòng cất chăn màn khăn vải các thứ kiểu vậy.
“Nhà nghỉ do đồng hương của bố mẹ mở, nhân viên cũng toàn là đồng hương, rất nhiều người quen bố mẹ, biết chuyện của bố mẹ.”
“Có buổi tối nọ, em ngủ trong phòng vải, nghe ngoài tủ khăn có tiếng người nói chuyện. Em chưa tỉnh hẳn, tưởng là mẹ, đi ra ngoài xem, bắt gặp tổ tưởng tổ vệ sinh và một người phụ nữ đang ôm nhau, quần áo cởi một nửa. Người phụ nữ ấy ngẩng đầu thấy em, bắt đầu thét chói tai, inh ỏi khắp nơi, đáng sợ lắm, đến nỗi giám đốc tới nhìn.”
“Mẹ cho em ngủ trong phòng vải thì giám đốc biết rồi, nhưng ông tổ trưởng đó không biết, ổng chửi em dai dẳng, mẹ em ôm em, cãi nhau với ổng, mẹ còn bịt tai không cho em nghe.”
Tổ trưởng vệ sinh nói với Lục Giai Cầm, tiểu súc sinh cô nhận nuôi là con quỷ đòi nợ, toàn thân xui xẻo, cô bị nó lây xui xẻo, cả đời chỉ có chữ nghèo.
“Đó là lần đầu em biết mình được nhận nuôi, nhưng em không đau buồn mấy,” Ninh Diệc Duy nói, “Bố mẹ em sống cơ cực, chưa từng vào đại học, nhưng họ rất tốt; Khổng Tổng sống thảnh thơi, học trường điểm, nhưng nó rất kém cỏi. Dù bố nó có là giáo sư Khổng, em cũng không muốn trở thành nó, em muốn làm Ninh Diệc Duy.”
Lương Sùng nắm chặt tay Ninh Diệc Duy, nhìn con đường phía trước, lặng yên như đang suy tư điều gì.
“Đúng rồi,” Ninh Diệc Duy bỗng nhiên đổi đề tài, hứa hẹn với Lương Sùng, “Nếu có người mắng anh, em cũng sẽ giúp anh đánh họ.”
“Cảm ơn,” Tiếng cảm ơn này nghe không chân thành lắm. Hắn dừng một chút, lại nói, “Anh thấy mình nên tìm vệ sĩ cho em.”
“Để hỗ trợ em đánh người sao?” Ninh Diệc Duy hào hứng hỏi.
Lương Sùng liếc cậu, dội nước lã: “Để ngăn em không bị người đánh.”
“Vậy em thấy anh nên tìm tài xế cho mình trước.” Ninh Diệc Duy cùng hắn đấu võ mồm, “Để đỡ phải lạc đường.”
“Ninh Diệc Duy.” Lương Sùng gọi tên cậu.
Ninh Diệc Duy hỏi: “Làm sao?”
Lương Sùng nói: “Im miệng.”
Chẳng mấy chốc đã tới tiệm bánh. Tiệm bánh nằm trong hẻm nhỏ, chiếm ba phần đất ngay mặt tiền. Chủ tiệm bánh hơi quái tính, không cung cấp dịch vụ giao hàng và đặt bàn trước, vậy mà khách không ít chút nào, trước cửa đậu một dãy xe.
Lương Sùng dừng xe cách đó không xa, cùng Ninh Diệc Duy đi bộ sang; vừa lúc gặp một cặp đôi từ bên trong đi ra, hai người chắc đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, đi vài bước hôn hít một lần.
Ninh Diệc Duy thề, cậu vốn không định nhìn kỹ, nhưng Lương Sùng lại bịt kín hai mắt cậu.
Ai ngờ chưa đầy một giây, tay Lương Sùng lại che lên, còn dỗ cậu như dỗ em bé: “Đừng nhìn, trẻ con không nên.”
“Lương Sùng,” Mắt Ninh Diệc Duy nhột nhột, không nhịn được cười rộ rồi xụ mặt ra lệnh: “Ngay lập tức buông xuống cho em, em không phải trẻ con.”
Buổi tối ở đại học D, cặp đôi âu yếm nhau trong sân trường nhiều như lông trâu, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ đụng phải không biết bao lần.
Ninh Diệc Duy không hứng thú với ba cái này, nhưng thứ gì nên hiểu cũng hiểu. Nhờ từ năm nhất bạn ngồi cạnh môn lập trình thường xem AV trong lớp, Ninh Diệc Duy biết hơi bị nhiều.
Ninh Diệc Duy trước mắt tối đen không thấy đường, cậu xoay người lại, lắc lắc đầu muốn vẩy rớt hai bàn tay dán trên mặt mình.
“Em đã sớm trưởng thành rồi.” Cậu nói, ôm lấy eo Lương Sùng, dúi đầu vào ngực hắn, lúc này Lương Sùng mới chịu buông lỏng.
Ninh Diệc Duy ngẩng đầu lên, muốn trách móc Lương Sùng sao cứ đối xử với cậu như con nít. Nhưng khoảnh khắc nghênh diện ánh mắt hắn, cậu lại nghẹn lời.
Có một lực mới tác động vào quả cầu nhỏ trong chiếc hộp trái tim của Ninh Diệc Duy, mạnh mẽ hơn nhiều lực trước đó, hợp với trục hoành một góc 60°, gây cho quả cầu nhỏ gia tốc đột biến, va đập loạn xạ lên vách hộp.
Ninh Diệc Duy có thể tính toán đường đập của quả cầu nhỏ, nhưng không tìm được nguồn gốc sinh ra lực, thế nên cậu bối rối vô cùng, tư duy lâm vào bế tắc.
“Vậy à,” Lương Sùng thình lình cúi đầu, như thể dè chừng điều gì nên không ôm lại Ninh Diệc Duy. Hắn có chút bất đắc dĩ hỏi cậu, “Em nghĩ bản thân đã trưởng thành sao.”
Ninh Diệc Duy cảm thấy mình cần gấp một đối tượng tham chiếu, cậu nghi ngờ việc tim mình tăng tốc là một phản xạ tự nhiên của loài người, ai dựa gần Lương Sùng như cậu cũng bị. Giờ mà mở miệng sẽ lộ ngay mất. Cậu chần chờ buông tay, lùi một bước, nhanh chóng đi về phía tiệm bánh. Nhưng xúc cảm và đường cong cơ bắp ở lưng Lương Sùng, cùng nhiệt độ nơi lồng ngực hắn đều đã tạo ra phản ứng hoá học trong lồng kính bao quanh Ninh Diệc Duy mất rồi.
Ninh Diệc Duy ngưng thần nín thở, không cách nào dằn lòng.
Vấn đề lần này rất khẩn cấp, rất kỳ quái, không thể cho qua - Ninh Diệc Duy nghĩ - cậu nhất định phải nhanh nhanh thảo luận nó với Chu Tử Duệ mới được.
HẾT CHƯƠNG 18.
Cả nhà còn nhớ chiếc lồng sinh thái của Ninh Diệc Duy kooo?
Nghi vấn Chu Tử Duệ và Đô Tuấn Quả mê cùng một tiệm bánh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT