Phó Chước cao lớn đứng trong đám đông, anh là một chàng trai cường tráng cánh tay đầy hình xăm, trên tay lại cầm một bó hoa nhỏ, đứng ở lối ra càng thu hút sự chú ý của người khác.

Thẩm Thư Dư lén lút đi tới bên cạnh anh, cố ý không để anh nhìn thấy mình, cô lén đi vòng qua cướp lấy bó hoa anh đặt ở sau lưng. Phó Chước thình lình xoay người lại, thấy được là Thẩm Thư Dư, anh chẳng nói chẳng rằng một tay bế lấy người lên hai chân nhẹ bẫng.

Tại lối ra người đến người đi, cặp người yêu này càng nổi bật hơn. Chàng trai cao lớn, cô gái nhỏ xinh, nhìn thế nào cũng khiến người ta hâm mộ.

Thẩm Thư Dư cười vui vẻ, cô cầm bó hoa trong tay hạnh phúc từ đáy lòng. Cô rất thích loại hoa này.

Phó Chước hôn chụt mấy cái trên môi cô, anh bình tĩnh hỏi: “Em đói không?”

“Đói.” Cô trả lời thành thật.

Hai tay Phó Chước vuốt ve trên người Thẩm Thư Dư, nếu không phải ở đây nhiều người, anh thực sự hận không thể muốn cô ngay: “Em muốn ăn gì? Món Trung hay là món Tây?”

“Gì cũng được.” Cô nhìn bó hoa trong tay cực kỳ yêu thích.

Phó Chước còn ôm cô chưa chịu buông tay, Thẩm Thư Dư uốn éo: “Mau buông em ra.”

“Không muốn buông.”

Cả hai tuần không gặp mặt, có trời mới biết anh nhớ nhung mùi vị trên người cô biết bao.

Thẩm Thư Dư để anh ôm thêm một lúc nữa, rốt cuộc cô không nhịn được nói: “Em đói bụng.”

Hai người dùng bữa trưa ở một quán ăn Nhật, Thẩm Thư Dư đột nhiên nhìn thấy quảng cáo món Nhật ở cổng nhà ga, thế là đề xuất muốn ăn sushi. Phó Chước đương nhiên thỏa mãn cô, anh ước gì cô ăn nhiều một chút.

“Về nhà hai tuần sao không thấy em béo lên chút nào?” Phó Chước vươn tay véo nhẹ má Thẩm Thư Dư, vân vê một hồi lại không nhịn được cúi đầu hôn lên.

Thẩm Thư Dư ăn sushi, thẹn thùng đẩy Phó Chước ra: “Anh đừng quậy, mau ăn đi.”

Cô không phản cảm với sự tiếp xúc của anh, nhưng ý nghĩ thẹn thùng lại không thể dừng được. Tuy rằng hai người dùng cơm trong phòng riêng, nhưng trước mặt còn có một đầu bếp đặc biệt làm sushi cho bọn họ.

Đầu bếp trái lại rất bình tĩnh, tập trung tinh thần làm sushi, coi mình là một người máy.

Thẩm Thư Dư đỏ mặt, lén lấy tay véo anh một cái, nào ngờ ngược lại bị anh giữ chặt tay, mười ngón đan xen.

Thực ra Phó Chước vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng quả thật không nhịn được.

Ban nãy ở nhà ga anh cũng chưa hôn cô đàng hoàng, lên xe rồi vốn định thân mật một lát, nhưng lo cho cô nhóc này đến giờ còn chưa ăn cơm đói bụng rồi, thế nên anh lái xe chạy thẳng tới quán ăn Nhật.

Sau khi tới nơi vào trong phòng riêng, Phó Chước nghĩ thầm cuối cùng có thể thân mật một lúc, nhưng anh đã đặt phòng hạng sang nên có đầu bếp đặc biệt đến làm sushi tại chỗ.

Chờ đầu bếp đi rồi, Thẩm Thư Dư cũng ăn no căng, cô còn vươn tay sờ bụng mình, than phiền với Phó Chước nói ăn no quá. Lúc này Phó Chước mới giữ lấy cằm Thẩm Thư Dư, cúi người hôn lên môi cô.

Thẩm Thư Dư kêu ưm ưm, mơ hồ nghe được Phó Chước nói: “Em ăn no rồi, tới phiên anh khai vị.”

Sau khi ra khỏi quán ăn Nhật, hai người thuận đường đến một chuỗi siêu thị lớn gần đó.

Trong hai tuần Thẩm Thư Dư không ở thành phố Phong Châu, Phó Chước cũng dứt khoát không về nhà, mỗi ngày anh đều ngủ lại phòng làm việc. Lại nói, phòng làm việc hiện tại của Phó Chước chuyển sang gần vùng ngoại thành, phong cảnh đẹp tiền thuê rẻ, không gian cũng rộng rãi hơn. Thế là anh làm một phòng ngủ nhỏ bên trong văn phòng của mình, tiện cho việc nghỉ ngơi thường ngày. Thực ra anh cũng suy nghĩ, nếu hôm nào đó Thẩm Thư Dư tới đây, nếu cô buồn chán thì có thể nghỉ ngơi trong phòng ngủ nhỏ của anh.

Giờ Thẩm Thư Dư đã trở lại, có lẽ anh sẽ không muốn đến phòng làm việc mỗi ngày.

Mùa hè trên phố nóng như lửa, sau khi ra khỏi quán ăn Thẩm Thư Dư đã đổ mồ hôi, cô ăn uống no đủ lúc này có hơi lười biếng, muốn trở về ngủ trưa một giấc.

Ngày mai Thẩm Thư Dư sẽ tiến vào đợt tập luyện hai tuần liền không ngừng nghỉ, đầu tháng tám cô và các bạn tập luyện cùng sẽ đại diện trường đi tham gia cuộc thi vũ đạo toàn quốc.

Sau khi tới siêu thị cảm giác mát mẻ ập tới. Thẩm Thư Dư nắm tay Phó Chước, Phó Chước thì đẩy xe đẩy. Đây hình như là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, quả thật có cảm giác ấm áp không nói nên lời.

“Trong nhà còn sữa tắm không anh?” Thẩm Thư Dư hỏi.

Cô nhớ lại lần trước rời khỏi sữa tắm hình như sắp hết rồi.

Phó Chước bình thường mặc kệ những việc vụn vặt này, đồ cần dùng hằng ngày trong nhà đều có dì giúp việc lo liệu. Có điều Thẩm Thư Dư hỏi vậy, anh theo bản năng đẩy xe tới kệ hàng sữa tắm.

Đối diện với hàng sữa tắm trên kệ, Thẩm Thư Dư nhất thời không thể quyết định, cô quay đầu hỏi Phó Chước: “Anh thích nhãn hiệu gì?”

“Anh sao cũng được.” Phó Chước đâu có biết nhãn hiệu gì, có thể chà ra bọt là được.

“Chúng ta mua loại thơm một chút đi.” Thẩm Thư Dư nói xong thì mở ra một chai ngửi thử.

Phó Chước lắc đầu: “Đừng mua loại thơm quá, bằng không chẳng ngửi được mùi hương trên người em.”

“Trên người em có mùi gì hả?” Thẩm Thư Dư tỏ vẻ khó hiểu.

Phó Chước tiến lại gần hôn lên cổ Thẩm Thư Dư: “Thì là mùi hương chỉ thuộc về em, là mùi hương mà bất cứ ai cũng không có.”

Cũng là mùi hương mà anh yêu nhất.

Thẩm Thư Dư sợ ngứa đẩy anh ra, cô cười nói: “Sao anh giống như chó con thế.”

Dạo này rất thịnh hành từ chó con, nói về hầu hết chàng trai sau khi yêu đương thì giống như chó con. Điểm ấy Thẩm Thư Dư có quyền lên tiếng nhất, trước khi tiếp xúc sâu với Phó Chước, nếu dùng một loại chó để hình dung anh thì Thẩm Thư Dư nghĩ đến chó ngao trước tiên. Nhưng với sự hiểu biết không ngừng về anh, từ hình dung tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến chính là Teddy.

Teddy có lẽ là loại chó biết động dục nhất nhỉ?

Phó Chước phối hợp “gâu” một tiếng bên tai Thẩm Thư Dư.

Thẩm Thư Dư hết cách với anh, cô vươn tay sờ đầu anh: “Ngoan đi, lát nữa mua xương cho ăn.”

Hai người vừa đi dạo vừa mua sắm, không để ý tới vấn đề thời gian và tiền bạc.

Siêu thị lớn này có tổng cộng bốn tầng, diện tích không nhỏ. Chỉ đi dạo từ từ, ít nhất có thể đi tới mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi ở bên Phó Chước, về mặt chi tiêu Thẩm Thư Dư hình như ngày càng tiêu tiền như nước, cũng đều do Phó Chước tập thành thói quen. Con người anh cái gì cũng phải muốn tốt, giá cả chưa bao giờ là vấn đề. Thẩm Thư Dư biết gia đình anh có tiền, nhưng dù sao cũng không phải tiền của cô, cho nên luôn đề xướng chia nhau trả tiền. Phó Chước ngoài miệng nói đồng ý, thực ra anh làm sao chịu lấy một phân tiền của cô.

Sau khi mua sữa tắm xong thì lần lượt mua thêm một số đồ cần dùng hằng ngày.

Trong lúc đi dạo, Thẩm Thư Dư nhìn thấy một lọ hoa tinh xảo, cô lập tức nhớ tới bó hoa ban nãy Phó Chước tặng mình.

“Mua lọ hoa đi anh.” Thẩm Thư Dư đề nghị.

Phó Chước gật đầu: “Mua mấy cái.”

Anh là đàn ông không có thói quen mua hoa, nhưng anh nhìn ra được Thẩm Thư Dư thích. Nếu cô thích, vậy sau này anh sẽ mua hoa tặng cô mỗi ngày.

Nhưng vừa thấy giá cả của lọ hoa thì Thẩm Thư Dư chùn bước. Đừng nhìn một lọ hoa nho nhỏ, giá cả bằng chi tiêu nửa tháng trong gia đình bình thường.

“Hay là thôi đi.” Thẩm Thư Dư nói.

Phó Chước làm sao không nhìn ra cô thích, anh cẩn thận đặt vào xe đẩy, còn tỏ vẻ đương nhiên: “Người con gái của anh thích gì lại do dự như vậy thì anh thành cái gì chứ?”

Thẩm Thư Dư không nhịn được trách anh: “Tiền của anh cũng là của ba anh, không được xài lung tung.”

Phó Chước nghe vậy mỉm cười: “Ý em là anh ăn bám ông già?”

Thẩm Thư Dư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại không phải chứ.”

Phó Chước nghĩ nghĩ rồi nói: “Nói thế này, tuy rằng ba anh có tiền, nhưng anh cũng không phải không có tiền. Trước khi mẹ anh qua đời bà đã đem tất cả tài sản dưới tên mình chuyển sang hết cho anh, cho nên từ sau năm mười tám tuổi anh không còn chìa tay xin ba anh đồng nào nữa. Vả lại anh có cổ phần trong công ty của ba anh, hằng năm cũng có không ít tiền chia lợi nhuận. Bây giờ tuy rằng phòng làm việc của anh phần lớn thời gian đều đang đốt tiền, nhưng suy cho cùng không thiếu người đầu tư bao gồm cả Phó Úy Tư. Cho nên nói tổng thể anh rất giàu.”

Thẩm Thư Dư cau mày nhất thời chẳng biết nói gì. Tuy rằng Phó Chước nói không sai, nhưng cô cứ luôn cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Phó Chước thừa dịp Thẩm Thư Dư ngẩn ngơ đưa cô tiếp tục dạo siêu thị.

Chuyến đi này mua không ít đồ linh tinh, cuối cùng lúc sắp đi tính tiền Phó Chước lại kéo Thẩm Thư Dư quay đầu.

“Anh còn muốn mua gì nữa?” Thẩm Thư Dư hỏi.

Phó Chước nhìn Thẩm Thư Dư một cái rồi cười nói: “Nhu cầu hằng ngày.”

Sau đó hai người đứng trước khu vực đồ dùng người lớn. Thẩm Thư Dư vừa nhìn thấy đồ vật đặt trên kệ thì chợt đỏ mặt, nói gì cũng muốn đi.

Phó Chước ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô trấn an cô: “Xem đi, em thích kiểu nào.”

“Cái này có gì cần lựa chọn chứ?” Thẩm Thư Dư thẹn thùng muốn chết, “Trong nhà anh hết rồi sao?”

“Chỉ còn một cái.” Phó Chước nói.

Một hộp năm cái, dùng bốn cái chỉ còn lại một cái.

Phó Chước ngẫm lại cảm thấy mình rất đáng thương, thế mà còn lại một cái. Thẩm Thư Dư vốn đang mắc cỡ, nhưng thấy dáng vẻ ấm ức của Phó Chước, cô không khỏi nghiêng đầu liếc anh một cái.

“Hầy, anh mua đại đi…”

Ai ngờ Phó Chước hận không thể mua hết từng loại khác nhau trên kệ hàng về nhà thử một lần.

Thẩm Thư Dư tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn mấy hộp áo mưa trong xe đẩy, cô tò mò hỏi Phó Chước: “Những cái này có gì khác nhau sao?”

Cô hình như nhìn thấy 0.01 mm gì đó. Ý là rất mỏng ư?

Phó Chước lắc đầu, hiếm khi hơi ngượng ngùng, nói: “Anh cũng không biết, cho nên mới mua từng cái thử xem.”

Thứ lỗi cho anh bề ngoài thoạt nhìn giống như người từng trải, thực ra anh cũng mới “ăn mặn” vào nửa tháng trước.

“Vậy cái kia dùng vào lần đầu tiên, anh mua ở đâu?” Thẩm Thư Dư hỏi.

Giọng nói của Phó Chước hình như càng mất tự nhiên hơn: “Cái đó à, người khác giới thiệu.”

“Hả?” Thẩm Thư Dư mất bình tĩnh, “Loại chuyện này anh cũng nói với người khác ư?”

“Sao có thể nói với người khác?” Phó Chước đáp, “Cái đó từ anh họ của anh, Phó Úy Tư. Ổng có kinh nghiệm hơn, nói là loại đó dùng khá tốt.”

Thẩm Thư Dư: “…”

“Anh họ của anh biến thái quá đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play