Phó Chước bị cho là gay cũng không phải không có đạo lý.
Theo lý thuyết trung học phổ thông là thời điểm học sinh yêu sớm, nhưng trong ấn tượng của Phó Chính Huy, vào thời điểm đó mỗi ngày Phó Chước ngoại trừ ở phòng vẽ thì là phòng vẽ. Hơn nữa ngoài vẽ tranh ra thì Phó Chước thường hay ở cùng với mấy cậu bạn, bên cạnh căn bản không có bóng dáng của cô gái nào.
Ban đầu Phó Chính Huy trêu chọc Phó Chước tuổi này rồi có phải ở bên ngoài lén có bạn gái không dám mang về nhà, nhưng lần nào trên mặt Phó Chước cũng mang vẻ khinh thường. Dần dà Phó Chính Huy không lấy chuyện này ra nói đùa nữa. Bởi vì dựa theo tính tình của Phó Chước, anh làm gì sợ dẫn bạn gái về nhà. Từ hồi trung học phổ thông thậm chí mấy năm học đại học, Phó Chính Huy chưa bao giờ nghe nói Phó Chước quen một người bạn gái nào. Không có bạn gái thì thôi, hình như rất ít qua lại với người khác phái.
Mấy năm gần đây bởi vì chuyện này mà trong lòng Phó Chính Huy luôn lo lắng. Nhớ lại mối tình đầu của ông cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ông là một người đàn ông đương nhiên biết chàng trai ở tuổi này đã tới lúc trong lòng có một người con gái. Nhưng Phó Chước thì trái lại, hình như chẳng có chút ý nghĩ về phương diện này.
Phó Chính Huy liên tưởng đến việc Phó Chính là đồng tính luyến ái cũng là vô tình phát hiện ở trên mạng, ai cũng nói xã hội hiện tại theo đuổi tình yêu, tự do và bình đẳng. Phó Chính Huy lập tức nghĩ tới Phó Chước con trai mình, ông cảm thấy bối rối không thôi.
Trong thời gian dài hai ba năm điều đó vẫn luẩn quẩn trong lòng Phó Chính Huy, ông đoán con trai Phó Chước không nói được với mình, ông cố gắng chấp nhận vấn đề xu hướng giới tính của con trai.
Nhưng từ năm ngoái Phó Chước nói với Phó Chính Huy muốn theo đuổi vợ không trở về thành phố Nam Châu ăn Tết, Phó Chính Huy mừng rỡ không thôi, mỗi phút mỗi giây đều là năm mới, ông hận không thể đốt pháo chúc mừng.
Có việc gì khiến ông vui vẻ hơn so với việc con trai thích phụ nữ chứ? Bấy giờ Phó Chính Huy bèn nói với Phó Chước trong điện thoại: “Con cứ việc theo đuổi, có khó khăn gì cứ tới hỏi ba.”
Hôm ấy tâm trạng Phó Chước rất tốt, anh cùng Phó Chính Huy trò chuyện một lúc về Thẩm Thư Dư, thuận tiện còn gửi ảnh chụp của cô cho ba mình xem.
Hiện nay Phó Chính Huy gần như đã nhận định trong lòng đứa con dâu Thẩm Thư Dư này. Ngoại hình xinh đẹp lại trang nhã, nhìn là biết áo bông nhỏ tri kỷ.
Lại nói tiếp, tiếc nuối lớn nhất trong đời này của Phó Chính Huy chính là không thể sinh một đứa con gái.
Thang máy vừa vang lên tiếng, Phó Chính Huy hớn hở chạy đến thang máy chuẩn bị nghênh đón, với vóc dáng cường tráng căn bản không giống người hơn năm mươi tuổi.
Ông nghĩ thầm lần đầu con dâu gặp mình, ông cũng không thể dọa người ta, thế là ông soi gương luyện tập mỉm cười. Đừng nói, khi ông cười rộ lên còn rất giống ông già KFC, chỉ là tóc không bạc như người ta.
Tương tự, Thẩm Thư Dư ở trong thang máy cũng rất khẩn trương.
Gần như cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Thư Dư liền trông thấy Phó Chính Huy đứng ngoài cửa.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được người thành công trong truyền thuyết, không có vẻ khó gần gũi như trong tưởng tượng, ngược lại cô hình như thấy được trên khuôn mặt Phó Chính Huy một loại biểu cảm giống như trên khuôn mặt Phó Chước: lấy lòng.
Phó Chính Huy không dám quá thân thiết, lại sợ Thẩm Thư Dư không cảm nhận được sự nhiệt tình của mình, nụ cười của ông cứng đờ.
Phó Chước không nhìn được nữa, anh nhỏ giọng nói: “Ông già, bình thường một chút được không.”
Nghĩ tới Phó Chính Huy là một nhân vật kêu mưa gọi gió ở giới kinh doanh, lần họp nào không ngồi tại vị trí chủ tịch, còn cần xem sắc mặt người khác sao? Nhưng khi đối mặt với con dâu, thái độ của ông hoàn toàn khác biệt.
Phó Chính Huy mời Thẩm Thư Dư ngồi, nói một tràng hỗn loạn. Cuối cùng vẫn là Thẩm Thư Dư cười nhẹ với ông, nói: “Con cảm ơn bác.”
Lúc này sợi dây căng thẳng trong lòng Phó Chính Huy được thả lỏng.
Buổi trưa ba người cùng dùng cơm, trên bàn ăn đều là những món Thẩm Thư Dư thích, là do Phó Chính Huy căn dặn.
Phó Chính Huy đã điều tra bối cảnh của con dâu, gần như không có điểm không hài lòng. Huống hồ sau khi gặp mặt, Phó Chính Huy phát hiện con dâu còn xinh đẹp hơn trong ảnh, nhìn là biết rất tri kỷ.
Lúc ăn cơm Phó Chính Huy nhịn nỗi xung động muốn gắp đồ ăn cho Thẩm Thư Dư, cũng có vài lần ông không nhịn được nói: “Con ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút.”
Thấy con dâu gầy như vậy, ông cảm thấy trong lòng khó chịu.
Phó Chước liếc nhìn Phó Chính Huy, anh nói: “Ông già, ba tự lo cho mình là được, sức ăn của cô ấy vốn đã ít.”
Thẩm Thư Dư dùng ánh mắt dạy bảo Phó Chước, cô quay đầu nói với Phó Chính Huy: “Bác ơi, cảm ơn bác tiếp đãi nhiệt tình ạ.”
Thực ra Thẩm Thư Dư cũng lúng túng ăn bữa cơm này, nhưng đối mặt với biểu cảm nhiệt tình của Phó Chính Huy, cô lại cảm thấy mình quá nhỏ nhen.
Theo kế hoạch ban đầu chiều nay Phó Chước dẫn Thẩm Thư Dư đi dạo khắp nơi, nhưng lúc ăn cơm Phó Chính Huy đề nghị đi tảo mộ, còn đặc biệt mời Thẩm Thư Dư đi cùng. Phó Chính Huy nói đây là lần đầu tiên Phó Chước quen bạn gái, muốn cho mẹ anh nhìn xem.
“Ba!” Phó Chước hiếm khi ngượng ngùng, anh lại sợ Thẩm Thư Dư không vui trong lòng, thế là cứng rắn nói với Phó Chính Huy, “Ba nói cái này làm gì.”
Thẩm Thư Dư mang theo ý cười nhìn Phó Chước, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Em có thể đi không?”
Phó Chước chẳng hề nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên có thể, chỉ cần em muốn.”
Vì thế sau khi ăn xong Thẩm Thư Dư theo Phó Chước và Phó Chính Huy cùng đi tảo mộ.
Mẹ Phó Chước được mai táng tại khu nghĩa địa công cộng rất nổi tiếng ở thành phố Nam Châu, nơi đó hoàn cảnh tuyệt đẹp, hằng năm đều có chim hót hương hoa.
Hồi bé Thẩm Thư Dư cũng thường xuyên theo ông ngoại bà ngoại đi tảo mộ, nhưng phần lớn mồ mả của cụ ông cụ bà đều là mô đất nhỏ, xung quanh đều là bụi cây, mỗi lần đi tảo mộ ông ngoại luôn mất thời gian dài để dọn sạch nhánh cây và cỏ dại bên cạnh ngôi mộ.
Nghĩa địa công cộng nơi của mẹ Phó Chước hiển nhiên không phiền toái như vậy.
Bọn họ mang theo hoa tươi đủ màu sắc đến nơi, nghe nói khi mẹ Phó Chước còn sống bà rất thích ngắm hoa.
Hoa tươi phủ kín hai bên mộ bia, Phó Chính Huy mỉm cười nói với mộ bia: “Em xem, con trai đã dẫn bạn gái trở về.”
Thẩm Thư Dư hơi thẹn thùng.
Ban nãy trên đường đi cô suy nghĩ kỹ càng, phát hiện mình lần đầu tới đây lại gặp ngay ba mẹ của Phó Chước, cứ cảm thấy tiến triển quá nhanh. Nhưng mà khiến Thẩm Thư Dư không ngờ là tình tiết tiếp theo vượt xa tưởng tượng của cô.
Phó Chính Huy đầu tiên tự nói vài câu với mộ bia, sau đó không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì ông xoay người lại nói với Phó Chước: “Nếu không nhân dịp lần này trực tiếp đính hôn luôn đi, sau này Tiểu Thư tốt nghiệp hai đứa có thể kết hôn ngay. Không đúng, đủ tuổi kết hôn hợp pháp là có thể kết hôn.”
Thẩm Thư Dư đờ đẫn.
Phó Chước la Phó Chính Huy một câu: “Ông già, trong đầu ba suy nghĩ gì hả?”
Phó Chính Huy thấy sắc mặt Phó Chước không tốt, ông cười xấu hổ đưa mắt nhìn Thẩm Thư Dư, vội vàng sửa miệng: “Qua hai năm nữa cũng được, ba cũng phải đích thân gặp mặt mẹ của Tiểu Thư một lần.”
Sau lần tảo mộ này Thẩm Thư Dư gần như muốn trốn chạy, Phó Chính Huy nhấn mạnh nói: “Buổi tối hai đứa nhất định phải trở về, nhất thiết không thể ở khách sạn bên ngoài. Khách sạn bây giờ vệ sinh tệ lắm, khách sạn năm sao bác cũng không dám ở.”
Thẩm Thư Dư căn bản không thể từ chối, cô chỉ có thể gật đầu.
Tuy rằng trong lòng cô bối rối lại lúng túng, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh giả vờ như không có chuyện gì. Mãi đến khi ngồi trên xe cùng Phó Chước, Thẩm Thư Dư mới thở phào một hơi.
“Có phải em bị sự nhiệt tình của ông già dọa rồi không?” Phó Chước làm như trấn an nắm tay Thẩm Thư Dư đặt trong lòng vuốt ve.
Thẩm Thư Dư thở phào nhẹ nhõm nói: “Em tưởng rằng ba anh khẳng định là người rất nghiêm túc, loại người không nói cười tùy tiện ấy. Không ngờ bác ấy nhiệt tình như vậy, quả thực khiến em vừa mừng lại lo.”
Phó Chước nhớ lại dáng vẻ ban nãy của ba mình, anh cũng không nhịn được bật cười: “Hôm nay chắc là ông ấy mừng đến điên rồi.”
“Thực sự vui mừng đến thế sao?” Thẩm Thư Dư hỏi.
“Ừ.” Phó Chước gật đầu, “Hồi anh còn nhỏ ba anh và mẹ anh hận không thể mỗi ngày diện anh thành con gái, hiện tại album ảnh trong nhà còn có rất nhiều ảnh hồi bé anh mặc đồ con gái.”
Thẩm Thư Dư nghe vậy cười ha ha, nói gì cũng muốn xem ảnh thơ ấu “vô cùng thê thảm” của Phó Chước.
Trước đây cô có nghe nói có rất nhiều chàng trai hồi bé bị ba mẹ cho ăn mặc như con gái, khiến người ta không ngờ là Phó Chước cũng là một người trong đó. Chỉ nhìn Phó Chước hiện tại thôi anh thật sự chẳng có gì liên quan đến từ cô gái.
Phó Chước còn nói: “Thực ra nhiều năm rồi ba anh cho rằng anh là đồng tính luyến ái, ông ấy không dám hỏi thẳng, anh cũng không trực tiếp đáp lại ông ấy.”
“Cho nên ba anh luôn cho rằng anh thích con trai sao?”
Phó Chước gật đầu: “Có một khoảng thời gian quan hệ giữa anh và ông già rất tệ, anh mặc kệ ông ấy, ông ấy muốn nói chuyện với anh cũng không tìm được cớ gì. Thế là hai người cãi nhau mỗi ngày, vừa gặp mặt là làm ầm lên. Mấy năm nay anh trưởng thành rồi mới phát hiện ông già cũng không dễ dàng gì.”
Phó Chính Huy một mình dựng nên đế quốc thương nghiệp lớn như vậy, mấy năm trước Phó Chước không thể hiểu được. Nhưng hiện tại anh tự mình mở phòng làm việc, phòng làm việc của anh có bao nhiêu người thôi anh cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, khỏi nói tới một tập đoàn lớn hàng chục nghìn người.
“Con người ba anh đặc biệt ngốc nghếch, rất thích kể truyện cười nhạt. Tự mình nói xong thì cười ngây ngô hồi lâu, vừa thấy người khác là sắc mặt kéo dài.”
Sau đó dọc đường đi Thẩm Thư Dư nghe Phó Chước kể lại những việc thú vị hồi nhỏ, nụ cười trên mặt dường như chưa từng dập tắt.
Nói chuyện một hồi lâu, Phó Chước bỗng nhiên hỏi Thẩm Thư Dư: “Nếu không chúng ta tìm một thời điểm đính hôn cũng tốt, như vậy em có thể dọn thẳng tới nhà anh ở, đỡ phải mùa đông ở trong phòng ký túc lạnh.”
“Nghiêm túc mà.” Phó Chước tỏ vẻ nghiêm nghị, “Không thể không nói con người ba anh có tầm mắt nhìn xa, anh còn chưa nghĩ tới chuyện đính hôn.”
Thẩm Thư Dư không biết nói gì lại bất đắc dĩ, cô xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ rồi nói với Phó Chước: “Ai muốn đính hôn với anh.”
Phó Chước sáp lại gần kề sát mặt cô nói: “Em nói đính hôn với ai? Hửm?” Anh hôn chụt môi cô một cái, lại dỗ dành, “Đính hôn đi, anh đỡ phải cứ đêm dài lắm mộng.”
“Đính hôn còn có thể hủy hôn đó, anh đêm dài lắm mộng cái gì?” Thẩm Thư Dư hỏi.
“Anh có thể không lo lắng ư? Vợ anh xinh đẹp đáng yêu như vậy, anh chỉ sợ bị người khác giành mất.”
Thẩm Thư Dư mỉm cười véo má Phó Chước: “Vậy anh không có lòng tự tin đối với chính mình rồi.”
Khuôn mặt cương nghị của Phó Chước hơi xụ xuống, giọng điệu mang theo chút oán trách: “Ai bảo anh theo đuổi em lâu như vậy, lòng tự tin đã bị hao mòn hết từ lâu rồi.”
Thẩm Thư Dư không cười nữa, cô tiến đến gần ôm lấy khuôn mặt Phó Chước, nhẹ nhàng nói với anh: “Em thích anh mà. Là cái loại rất thích rất thích ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT