Nhìn thấy Phó Chước, trái tim Thẩm Thư Dư đột nhiên đập rất nhanh.

Xe cộ qua lại trên đường, thỉnh thoảng vang lên tiếng còi.

Cô biết rất rõ anh là thật, nhưng cô nằm mơ cũng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây. Thế là cô theo bản năng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Phó Chước cong khóe miệng cười xấu xa, anh sờ mái tóc ngắn củn của mình nói: “Biết em nhớ tôi cho nên tôi xuất hiện.”

Dáng vẻ cợt nhả lông bông này chẳng phải là dáng vẻ đáng ghét mà Thẩm Thư Dư quen thuộc nhất sao? Nhưng trong lòng cô không hiểu sao vui vẻ lên.

Thẩm Thư Dư tức giận trừng mắt liếc anh, sau đó xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Người đàn ông kia là ba em à?” Phó Chước hỏi.

Ban nãy anh nhìn thấy toàn bộ quá trình trao đổi giữa Thẩm Thư Dư và người đàn ông kia, nhìn ra được Thẩm Thư Dư hình như có chút bài xích đối phương.

Thẩm Thư Dư nhìn thấy Trương Quốc Hồng cách đó không xa đã quay đầu rời khỏi, cô gật đầu với Phó Chước. Nếu có thể, cô thật sự không muốn người kia là ba mình, cho dù hiện tại ông ta trở thành người đàn ông tốt bao nhiêu.

“Hai người trông rất giống nhau.” Phó Chước nói.

Thẩm Thư Dư nghe vậy lẩm bẩm một tiếng.

Phó Chước không nghe rõ, anh cúi đầu kề lỗ tai sát bên môi cô: “Em nói gì? Lặp lại lần nữa.”

Thế là Thẩm Thư Dư lớn tiếng nói: “Tôi chẳng muốn giống ông ta chút nào!”

Âm thanh này của cô cũng không phải lớn bình thường, Phó Chước bất ngờ không kịp đề phòng, anh vội vàng bịt lỗ tai xoa xoa: “Được được được, tôi biết rồi.”

Thẩm Thư Dư thấy dáng vẻ kia của anh, cô nhịn cười dưới đáy lòng.

Phó Chước nhìn Thẩm Thư Dư, anh biết cô còn không tính là đặc biệt bài xích mình, trong lòng có chút thoải mái.

Vừa rồi cô hỏi anh tại sao ở đây, thực ra mấy hôm nay anh luôn ở lại chỗ này. Đêm ba mươi sau khi cùng cô đón giao thừa anh trở về khách sạn trong thị trấn, mấy hôm nay ngoài việc ở trong khách sạn cập nhật truyện tranh thì anh thường xuyên lái xe tới thôn để nhìn cô một lúc.

Vào ngày mùng hai Phó Chước theo sau xe của nhóm người Thẩm Thư Dư tới chỗ bà cố, chỉ là cô không phát hiện ra anh thôi. Anh cũng muốn thử liên lạc với cô qua di động, nhưng anh biết lúc này cô cần một chút thời gian. Thế là mấy hôm nay anh nhẫn nhịn không liên lạc.

Nói tới hôm nay cũng là trùng hợp, Phó Chước vốn định quay về thành phố Phong Châu, nhưng trước khi đi anh muốn nhìn cô một cái, bởi vậy từ sáng sớm anh đã lái xe lên núi. Không ngờ anh vừa tới đầu thôn thì thấy cô và mẹ ngồi xe buýt đi thị trấn, vậy là anh đi theo sau.

Lúc này chiếc xe anh thuê đang còn đỗ ở ven đường, đoán chừng sẽ bị dán giấy phạt, nhưng anh không lo nhiều như vậy.

Sau đêm giao thừa nản lòng, ngày hôm sau Phó Chước lại không nhịn được nhớ đến cô.

Anh còn có cách gì nữa? Cũng không thể móc ra trái tim mình đem một nửa thuộc về cô bỏ đi. Cho nên anh chỉ đành thuận theo trái tim mình. Muốn gặp cô thì gặp một lần, giữa hai người cũng chẳng phải không qua lại với nhau.

Trên xe buýt không nhiều người lắm, Phó Chước cố tình ngồi bên cạnh Thẩm Thư Dư không nói mà anh còn chen chúc cô, vốn chỉ vì khiến cô để ý.

Nghĩ tới thái độ của Thẩm Thư Dư đối với ba mình, Phó Chước không khỏi tò mò, anh dè dặt hỏi: “Em không thích ba em hả?”

Thẩm Thư Dư đưa mắt nhìn Phó Chước rồi gật đầu.

Theo sự hiểu biết của Phó Chước, năm đó ba và mẹ Thẩm Thư Dư ly hôn nhưng nguyên nhân cụ thể tại sao ly hôn thì Phó Chước không biết.

“Không thích thì chúng ta không nói tới ông ấy, nói về việc em thích đi.” Phó Chước tươi cười, nâng niu giữ gìn chút thời gian hiếm có giữa hai người.

Thẩm Thư Dư không biết nên dùng tâm trạng thế nào đối diện Phó Chước, cô dứt khoát không nhìn anh.

Phó Chước vẫn sáp lại gần, bởi vì anh rốt cuộc nghĩ ra một lý do tiếp tục quấn lấy cô: “Em còn nợ tôi một điệu múa đơn.”

Anh nhắc tới chuyện này, Thẩm Thư Dư cũng nhớ tới.

Nhưng sự việc trôi qua lâu rồi, cô cũng có thể chơi xấu: “Đã quá thời hạn, tôi không nợ anh.”

Phó Chước cười rạng rỡ, hỏi Thẩm Thư Dư: “Là ai dạy em vô lại như vậy hả?”

Thẩm Thư Dư trợn mắt liếc anh.

Biết còn hỏi.

Trước đây cô chưa bao giờ là một người như vậy, là bị anh ảnh hưởng biết chơi xấu như thế nào. Chiêu này thật sự dùng rất tốt, cho dù là thân vô lại cũng hết cách.

Phó Chước cũng chẳng bực bội, ngược lại anh tỏ ra hưng phấn. Thực ra anh rất muốn sờ mặt cô, càng muốn hôn môi cô hơn. Nhưng quan hệ giữa đôi bên không thể tiếp tục gay go, anh chỉ đành nhịn xuống nỗi xung động trong lòng.

Từ phía Nam tới nhà Thẩm Thư Dư chặng đường ngồi xe buýt không ngắn, thừa dịp chút thời gian đó Phó Chước nói với Thẩm Thư Dư: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu về lời nói tối hôm đó của em, là tôi suy nghĩ không chu đáo.”

Thẩm Thư Dư mím môi im lặng.

Phó Chước nói tiếp: “Nhưng em nói giá trị quan không hợp, vòng bạn bè khác biệt, còn có khu vực khác nhau, những cái đó không phải là nhân tố tuyệt đối. Tôi thừa nhận có lẽ giá trị quan của chúng ta có điểm khác nhau, nhưng nếu chúng ta chưa ở bên nhau thì làm sao biết được có thể hiểu được giá trị quan của nhau không? Còn nữa, nói đến vòng bạn bè, con người của tôi rất đơn giản, nếu em không thích bạn bè của tôi, cùng lắm thì tôi không liên lạc với bọn họ nữa, bởi vì cho đến hôm nay tôi gần như không có người bạn có thể khiến mình nói ra tâm sự trong lòng.”

Thẩm Thư Dư không nhịn được nói xen vào: “Vậy Vu Hiểu Phong thì sao?”

Phó Chước đáp: “Chỉ là một đứa trẻ trâu mà thôi.”

Thẩm Thư Dư nghĩ phải ghi âm lại lời này để cho Vu Hiểu Phong nghe.

“Còn khu vực khác nhau mà em nói.” Phó Chước nói xong thì cười bất đắc dĩ, “Năm mươi sáu dòng tộc còn là một nhà đấy, chúng ta cách chuyến xe mấy tiếng, có thể xa lắm à? Huống hồ con người tôi thương vợ nhất, sau này kết hôn khẳng định sẽ mua mấy căn nhà ở chỗ em, em sợ gì chứ? Thậm chí chỉ cần em muốn sống ở đâu tôi cũng có thể đi theo em.”

Phó Chước nhìn chằm chằm Thẩm Thư Dư nói: “Thẩm Thư Dư, nếu tôi đã nhận định em thì sẽ không nghĩ đến việc chia tay, trừ phi là em đề ra.”

Thẩm Thư Dư thật sự cảm thấy anh đáng ghét không biết xấu hổ. Nhưng trong lòng cô lại vui vẻ giống như đẩy ra mây mù.

Sợ Thẩm Thư Dư còn mang băn khoăn, Phó Chước nói thêm: “Hoặc là chúng ta có thể thử ở bên nhau, em nhìn xem trái tim của tôi có phải toàn bộ đều là em không.”

Anh nói hết lời, có một bác gái ngồi phía sau bọn họ không nhịn được bật cười trước. Cười đến ngã trước ngã sau, không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thư Dư và Phó Chước đồng thời xoay đầu nhìn bác gái tóc ngắn không biết ngồi ở dãy ghế sau hồi nào, một người đỏ mặt, một người cau có tỏ vẻ không vui.

Bác gái này thực ra cũng không tinh mắt, bầu không khí mà anh không dễ gì nhuộm đẫm đã bị bác ấy hủy đi không còn một mảnh. Nếu không kính già yêu trẻ thì e rằng sẽ có lòng xách người lên ném xuống xe.

Bác gái tóc ngắn hơi xoăn, vui tươi hớn hở nói với Phó Chước đang tỏ ra khó chịu: “Thằng nhóc cậu rất biết nói lời đường mật.”

Lời đường mật này đều có ý nghĩa tốt xấu. Phó Chước không đoán được ý tứ của bác gái này là gì, anh hơi gật đầu với bà ấy.

Bác gái tự nhận rằng mình nếm muối còn nhiều hơn người ta nếm gạo, thế là không nhịn được nói xen vào: “Chàng trai, nói êm tai cũng vô dụng, cậu phải thật sự làm ra được. Tôi thấy cậu còn trẻ, nhất định không biết kiếm tiền chẳng dễ đâu nhỉ? Giá nhà ở huyện An Hồng cũng không rẻ, ở trung tâm thị trấn là một nghìn năm mươi sáu một mét vuông đó.”

“Một nghìn năm mươi sáu?” Phó Chước quả thực không tin được, giá nhà ở đây lại rẻ đến thế?

Nhưng nghĩ lại anh cũng chưa thấy hết cảnh đời, loại thị trấn nhỏ như huyện An Hồng, khu vực trung tâm một nghìn năm mươi sáu một mét vuông coi như đắt rồi.

Nói đến giá nhà, bác gái phiền não chồng chất: “Con trai tôi năm nay ngoài ba mươi, nó là tiến sĩ đó. Nó vừa trả tiền cọc nhận nhà năm nay. Cậu nói đi để nó cả đời đóng tiền nhà mệt nhọc bao nhiêu, người lớn chúng tôi chỉ có thể giúp đỡ một ít.”

“Vất vả quá rồi.” Phó Chước nói theo.

Bác gái gật đầu lia lịa, nói với Phó Chước: “Cho nên cậu đừng khoác lác nói cái gì mua mấy căn nhà, cậu phải có khả năng mới làm được.”

Phó Chước gật đầu trịnh trọng, cảm nhận sâu sắc lời bác gái rất có lý.

Thế là khi xe buýt chạy tới khu vực trung tâm, Phó Chước kéo Thẩm Thư Dư nói phải xuống xe.

Bây giờ anh muốn đi mua nhà.

Thẩm Thư Dư bị Phó Chước làm cho dở khóc dở cười, cô không nhịn được vươn tay đánh anh: “Anh đừng quậy nữa.”

“Tôi không có quậy, là thật đó. Em thích căn nào thì cứ nói, tôi lập tức mua ngay.” Phó Chước nói.

Huống hồ đối với anh việc mua nhà không có gì khó, hiện tại tìm được chỗ tốt là có thể quẹt thẻ ngay.

Bác gái ngồi ở phía sau chưa tới trạm tỏ vẻ kinh hoảng nhìn chàng trai này.

E là muốn quá điên rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play