Thẩm Thư Dư gần như là chạy trối chết, cô cũng không biết tại sao mình muốn chạy trốn.
Sau khi trở về trường Phương Giác vẫn còn chưa thấy đã, cô nàng còn trách Thẩm Thư Dư sao về sớm thế, nói cách khác cô còn có thể nhân cơ hội ngắm sắc đẹp ngời ngời của đàn anh Phó Chước nhiều hơn.
Phương Giác nói: “Tại sao không ở lại xem đàn anh Phó Chước thêm một lúc nữa? Dù sao chúng ta cũng nhờ đàn anh Hiểu Phong đi cửa sau mới có thể vào trong hội trường.”
Thẩm Thư Dư không nói gì, cô đang lật xem sách giáo khoa, trên thực tế chẳng xem vào được chữ nào.
Phương Giác cũng đang lật trang sách nhưng vẫn dừng lại ở trang thứ nhất của quyển truyện tranh, ở đó có chữ ký của Tam Vô, cũng là chữ ký của đàn anh Phó Chước.
Phương Giác xem đi xem lại, cô không khỏi cảm thán: “Nét chữ đẹp quá chừng! Thời buổi này còn có người viết chữ đẹp vậy thật là hiếm thấy, đàn anh Phó Chước rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào?”
Thẩm Thư Dư rốt cuộc đầu hàng, cô bỏ sách của mình xuống, nói với Phương Giác: “Cậu thật sự cảm thấy Phó Chước tốt lắm à?”
“Cái này còn cần phải nói ra sao?” Phương Giác kéo ghế ngồi bên cạnh Thẩm Thư Dư, tiện tay vén lên phần tóc xõa xuống một bên của Thẩm Thư Dư, “Hôm nay có phải cậu cũng bị giật mình rồi không?”
Thẩm Thư Dư im lặng gật đầu.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới Tam Vô lại là Phó Chước.
Chuyện này đừng nói Thẩm Thư Dư, Phương Giác cũng rất sốc: “Cậu không biết đâu lúc nhìn thấy đàn anh Phó Chước trong lòng tớ đã kích động bao nhiêu.”
Thẩm Thư Dư vẫn im lặng.
Phương Giác nói: “Cậu còn nhớ hôm đàn anh Hiểu Phong mời ăn xin lỗi không, đến giờ tớ vẫn chưa quên được khi đàn anh Phó Chước nói chuyện giúp cậu ngầu bao nhiêu.”
Phương Giác vẫn rất cảm kích Phó Chước về chuyện này, nếu không nhờ anh thì cô còn có thể bị vu oan là kẻ trộm, ngẫm lại khiến người ta nghĩ tới mà sợ.
Thẩm Thư Dư đương nhiên vẫn nhớ việc đó.
Phương Giác nói một tràng, cuối cùng sực nhớ gì đó kích động vỗ vai Thẩm Thư Dư một cái: “Đúng rồi, hôm nay ở buổi ký tên đàn anh Phó Chước nói về đánh cược gì đó, có phải với cậu không?”
Thẩm Thư Dư nghe vậy trái tim chợt lỡ nhịp.
Phương Giác thấy được sắc mặt của Thẩm Thư Dư bèn tỏ vẻ hóng hớt: “Ồ, thì ra là thế.”
Phương Giác hô về phía Thẩm Thư Dư: “Cậu thẹn thùng đúng không?”
Thẩm Thư Dư kéo chăn qua đầu đậy mình kín mít.
Cách một bức màn, bên ngoài phòng ký túc là ánh nắng rạng rỡ. Hiếm khi có một ngày cuối tuần thời tiết đẹp vậy, Thẩm Thư Dư lại leo lên giường đi ngủ trưa, thật là hiếm thấy. Phương Giác hiểu rõ trong lòng cũng không trêu chọc nữa, cô bạn quả thật sợ Thẩm Thư Dư tức giận, nói đùa cũng phải có mức độ.
Buổi trưa ra ngoài rồi quay về phòng ký túc, Thẩm Thư Dư và Phương Giác ở trung tâm thành phố không bao lâu, gần như sau khi được Phó Chước ký tên cho xong thì hai người đã trở về.
Lúc này quyển truyện tranh của Thẩm Thư Dư được Phó Chước ký tên đã bị cô nhét vào ngăn tủ, cái này quả thực là củ khoai lang bỏng tay đối với cô.
Không bao lâu Phương Giác cũng trèo lên giường.
Còn có chuyện gì thoải mái hơn việc ngủ nướng vào ngày cuối tuần?
Khoảng thời gian sinh hoạt tại trường vô cùng đơn giản, nhưng cũng là thời gian khó quên nhất trong cuộc đời.
Hai cô gái làm tổ trên giường nói câu được câu không, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Bên này Thẩm Thư Dư ngủ trưa, bên kia Phó Chước bận đến tối mày tối mặt. Bởi vì một vụ đánh cược anh không chỉ tạo weibo cá nhân, còn tổ chức một buổi ký tên. Tuy rằng Phó Chước cũng đoán được người xếp hàng xin chữ ký rất nhiều, nhưng nó khiến anh chấn động hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Tin tức về buổi ký tên không rầm rộ của Tam Vô cũng lên hot search weibo, kèm theo một vài thông tin cá nhân của Phó Chước cũng bị dân mạng tìm ra.
Lúc này, Khương Diệu Đông thân là người quản lý phòng làm việc của Phó Chước, anh ta lập tức đặt ra phương án quan hệ xã hội có liên quan.
Hôm nay Khương Diệu Đông ăn mặc đơn giản, anh ta hai mươi chín tuổi, trên người tràn đầy sức sống. Con người anh ta thực ra nói rất nhiều cũng rất thích cười, ngày đầu tiên đến phòng làm việc còn mang quà cho mọi người. Một người như thế luôn khiến người ta có cảm giác rất thân thiết, có thiện cảm của anh trai hàng xóm.
Bởi vì đã có Khương Diệu Đông, hiện tại Phó Chước chỉ cần ngồi ngay ngắn trước bàn ký tên lên quyển truyện tranh của mình. Về phần hot search trên weibo, mặc kệ là phát tán thông tin hay là tin tức tiêu cực, tất cả đều có Khương Diệu Đông thay Phó Chước giải quyết.
Ngày đầu tiên Khương Diệu Đông đến phòng làm việc đã từng nói, trước mắt nguyên nhân sinh tồn của phòng làm việc này chính là “Phúc Tinh A Tài” của tác giả Tam Vô, phải xây dựng thương hiệu này thật tốt, cũng phải tạo dựng hình tượng của Tam Vô.
Khương Diệu Đông nói hy vọng hình tượng của Tam Vô là tích cực hướng về phía trước, điều này hợp với hệ thống giá trị chính của thời đại này. Cho nên kể cả cách ăn mặc của Phó Chước hôm nay đều do một tay Khương Diệu Đông sắp đặt. Mà hiện tại Khương Diệu Đông đang khoanh tay nhìn hàng người thật dài ở ngoài nhà sách.
Khương Diệu Đông cảm thấy mình thật có chút điên cuồng, sao lại đột nhiên tiếp nhận một phòng làm việc như vậy? Có lẽ anh ta phải suy nghĩ kỹ lại.
= = =
Mặt trời xuống núi, buổi ký tên truyện tranh “Phúc Tinh A Tài” của Tam Vô rốt cuộc chấm dứt.
Lúc đó cũng đã hơn bảy giờ tối.
Phó Chước cũng không quá mệt, dù sao thường ngày anh bỏ ăn bỏ ngủ vẽ tranh coi như đã quen. Chỉ là tay anh bởi vì hôm nay ký quá nhiều mà hơi phát run.
Khương Diệu Đông đi tới vặn mở nắp chai nước khoáng cho Phó Chước, hỏi: “Mệt không?”
“Nói thừa.” Phó Chước đứng dậy hoạt động gân cốt.
Đừng nhìn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng cũng mệt lắm.
“Sau khi kết thúc thì cùng nhau đến nhà hàng gần đây ăn một bữa, nhân viên cũng vất vả rồi.” Khương Diệu Đông nói.
Phó Chước vươn tay lấy qua chìa khóa xe từ Ngô Lỗi ở bên cạnh, anh quay đầu nói với Khương Diệu Đông: “Tất cả do anh sắp đặt là được, tôi còn có việc.”
Khương Diệu Đông tỏ vẻ hiểu rõ: “Biết rồi biết rồi.”
Phó Chước kéo cổ áo của mình, mấy nút áo phía trên của áo sơ mi bị anh tháo ra ngược lại loáng thoáng phơi bày cần cổ gợi cảm của anh, thoạt nhìn càng mê người hơn.
Phó Chước mặc âu phục trông chín chắn lại mạnh mẽ, nhưng bản thân anh lại không thích ăn mặc như vậy, thế là sau khi sang phòng vách ngăn anh liền thay ra bộ âu phục mặc vào bộ đồ đơn giản mà mình thích nhất.
Trước khi đi Phó Chước vẫn cúi đầu nói tiếng cảm ơn với toàn thể nhân viên.
Bây giờ anh muốn đi gặp Thẩm Thư Dư.
Dọc đường đi chiếc xe chạy như bay, suýt nữa còn vượt đèn đỏ.
Càng chạy gần về phía trường nhịp tim của Phó Chước càng nhanh, anh cũng không biết hiện tại mọi người còn chưa nhìn thấy anh khẩn trương tới mông.
Nhớ lại mọi chuyện hồi trưa ở buổi ký tên, Phó Chước khẳng định Thẩm Thư Dư không ghét mình. Anh nghĩ vậy nhưng không thể xác định, càng vậy trong lòng càng hoảng hốt.
Rốt cuộc cô nghĩ ra sao?
Tới trường, Phó Chước chạy thẳng tới chỗ cách dưới lầu phòng ký túc của Thẩm Thư Dư không xa. Anh ngồi trên xe sờ túi áo của mình, mới nhận ra mình đã cai thuốc rồi.
Qua Tết Dương lịch Phó Chước thật sự không chạm vào điếu thuốc, anh vốn cũng không nghiện lắm, chỉ là lúc này đột nhiên muốn hút một điếu. Nhưng nghĩ đến Thẩm Thư Dư không ngửi được mùi thuốc lá, anh liền mở cửa sổ xe hít vào thật sâu.
Một lúc lâu sau Phó Chước cầm di động gọi điện thoại.
Tiếng chuông di động vừa vang lên thì Thẩm Thư Dư để ý tới ngay, nhìn thấy biểu thị cuộc gọi, cô chợt nín thở.
Buổi trưa cô đã ngủ đủ giấc, vừa tỉnh lại cảm thấy áp lực tại buổi ký tên trưa nay của mình đã giảm đi rất nhiều. Nhưng lúc này nhận được điện thoại của Phó Chước, hồi ức này theo bốn phương tám hướng xông tới khiến nhịp tim tăng tốc.
Thẩm Thư Dư không biết mình mang tâm trạng gì để nhận cuộc điện thoại này, nhưng cô biết mình không hề bài xích nó. Thậm chí khi nhận cuộc gọi trong lòng cô hình như đang mong đợi điều gì đó.
Nhưng khi thật sự bấm nút trò chuyện cô lại trở nên rụt rè. Nghĩ đến Phó Chước vô lại bá đạo kia, cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Phương Giác ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Sao cậu không bắt máy?”
Hình như lời này của Phương Giác đã thúc đẩy cô, lúc này cô mới bấm nút trò chuyện.
Điện thoại nối máy, giọng nói đầy từ tính của Phó Chước ở bên kia vang lên: “Tôi ở dưới lầu ký túc xá của em.”
Âm thanh này dường như quen thuộc cũng xa lạ đối với Thẩm Thư Dư. Hồi trưa giọng anh thông qua chiếc loa vang vọng rơi vào lỗ tai cô, hình như chính là hiệu quả này. Cô cảm thấy lỗ tai mình ngưa ngứa, nhịn không được muốn gãi.
Thẩm Thư Dư nhận cuộc gọi này đã khiến Phó Chước mừng rỡ như điên, anh ngồi trên xe hết sức căng thẳng, anh không dám cử động cũng chẳng dám thở mạnh, đợi một lúc vẫn không đợi được cô nói chuyện, thế là anh lại nhẹ giọng nói: “Tôi có thể gặp mặt em không? Tôi ở đây chờ em.”
Những lời này gần như là lời dỗ dành, anh rất sợ lúc này mình hấp tấp, nhưng biết mình chẳng thể khống chế được trái tim rung động. Anh muốn gặp cô, cả buổi trưa chỉ có ý nghĩ từ buổi ký tên trực tiếp chạy đi đuổi theo cô.
Thẩm Thư Dư hé miệng, cô biết mình từ chối không được, nhưng cũng không biết mình nên dùng tâm trạng gì để xuống lầu đối mặt anh. Cô thở nhẹ, đứng ở một góc dùng đầu ngón tay vẽ loạn trên bức tường.
Phó Chước ở bên kia nói thêm: “Chỉ gặp một lần, được không? Xin em đấy.”
Thẩm Thư Dư lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe của anh đỗ ở dưới lầu ký túc xá cách không xa lắm.
Màn đêm đã buông xuống, cho nên giờ anh mới xong việc ư?
“Hửm?” Âm thanh của anh quả thật rất mê hoặc.
Thẩm Thư Dư cuối cùng vẫn ừ một tiếng, âm thanh rất khẽ khàng, e là Phó Chước không nghe được.
Nhưng anh nghe thấy rồi, anh đang nhếch môi cười vui vẻ, cười giống như một gã ngốc.
Không ai nhìn thấy được Thẩm Thư Dư vừa cúp máy cũng cong lên khóe môi.
Từ lầu bốn xuống lầu một, Thẩm Thư Dư đi rất chậm. Cuối cùng cô vẫn tới dưới lầu đứng ở trước mặt Phó Chước. Lần gặp mặt này, cô như là biết anh một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT