Thẩm Thư Dư biết nói chuyện không hợp với Phó Chước, sau đó cô không trả lời tin nhắn của anh nữa.

Lịch học buổi chiều ngược lại khá thoải mái, là lớp “Giới thiệu về tư tưởng Mao Trạch Đông và hệ thống lý luận về chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”, các sinh viên gọi tắt là lớp “Mao hệ”.

Đây là môn học chung bắt buộc, cho nên được dạy trong phòng học rất lớn, hơn nữa là hai lớp cùng học. Đi học ở lớp học chung không có chỗ ngồi cố định, nhưng mọi người đều rất ăn ý chọn mấy dãy ghế cuối cùng.

Khi Thẩm Thư Dư và Phương Giác đến nơi thì đã có bạn học chiếm chỗ ngồi của hai cô, cũng là vị trí ở gần cuối.

Tiết học này đối với các lớp khác mà nói cũng không cần lắng nghe nghiêm túc, không tập trung cũng là chuyện thường. Ban đầu Thẩm Thư Dư còn có thể ngồi vị trí đằng trước, nhưng sau khi bị thầy giáo kêu đứng dậy trả lời mấy câu hỏi thì cô vẫn lựa chọn ngồi phía sau.

Mỗi lần đến lớp này, Thẩm Thư Dư cũng không tính là đặc biệt tự tại, bởi vì lớp học cùng là sản xuất hoạt hình, gần như đều là nam sinh.

Nam sinh lớp hoạt hình gặp được nữ sinh lớp vũ đạo, cả đám như là con cóc gặp được thiên nga, mỗi lần đi học đều mang theo đôi mắt sáng ngời đánh giá. Không phải khoa tay múa chân với nữ sinh này thì là ghét nữ sinh kia trang điểm quá đậm.

Thẩm Thư Dư bị đeo vương miện hoa khôi đương nhiên bị quan sát không ít. Mặc dù học kỳ này đã qua một nửa, vẫn còn có vài nam sinh khi nhìn thấy cô liền trở nên “xao động”. Sự xao động này đại khái là có một nam sinh thích Thẩm Thư Dư, sau đó bị nam sinh khác trêu ghẹo đi tỏ tình.

Học kỳ này Thẩm Thư Dư nhận được không ít tin nhắn tỏ tình, trực tiếp đưa thư tình tặng hoa cũng có, nhưng hai tháng trôi qua, có lẽ vì biết cô là đóa hoa lạnh lùng xa cách, hoặc là không dám tiếp cận, cho nên người theo đuổi dần dần ít đi. Dù sao có rất nhiều cô gái đẹp, giống như Thẩm Thư Dư, phần lớn thời điểm đều được xưng là vậy qua cái nhìn đầu tiên nhưng nhìn lâu cũng thấy thế thôi, dần dà thật sự hơi “nhạt nhẽo”.

Buổi trưa Thẩm Thư Dư vội vàng làm bài tập môn toán cho nên không ngủ trưa, lúc này cô ngồi cạnh cửa sổ được ánh nắng chiếu rọi dần dần buồn ngủ. Thầy giáo môn “Mao hệ” này lúc dạy học phần lớn đều đọc theo PPT, sau khi đọc xong một đoạn dài bấm sang trang tiếp theo vẫn đọc nữa, các sinh viên đều nói đùa đây là lớp niệm kinh.

Thẩm Thư Dư vốn buồn ngủ, hơn nữa lớp học không thú vị, cô cảm thấy âm thanh của thầy giáo giống như đang hát ru. Cô véo mình ép mình tỉnh táo một tí, nhưng mí mắt thật sự không mở ra được, cuối cùng cô bảo Phương Giác ở bên cạnh véo mình.

Phương pháp xua tan cơn buồn ngủ của Phương Giác là ăn gì đó, cô bạn đưa qua một viên kẹo cao su cho Thẩm Thư Dư, nói: “Nhai một chút sẽ không buồn ngủ.”

Cái này cũng miễn cưỡng là một phương pháp để Thẩm Thư Dư gắng gượng chống đỡ tiết học này.

Bởi vì là hai tiết liên tục, cho nên vào lúc nghỉ ngơi giữa giờ Thẩm Thư Dư liền nằm sấp ngủ trên bàn. Trước khi ngủ cô còn dặn Phương Giác sau khi vào học thì đánh thức cô.

Nhưng sau khi vào học, Phương Giác thấy Thẩm Thư Dư ngủ ngon như vậy đột nhiên có chút không đành lòng gọi cô dậy. Dù sao Phương Giác cũng cảm thấy tiết học này không phải đặc biệt quan trọng, cũng có rất nhiều bạn học nằm ngủ lộ liễu, thế là cô không gọi Thẩm Thư Dư.

Nhưng chuyện này lại không đúng lúc.

Thầy giáo tiết này cũng không biết tại sao dạy được một nửa thì cầm microphone đi xuống. Lúc ấy Phương Giác đang lơ đãng, đợi khi nhìn thấy thầy giáo đến gần chuẩn bị gọi tỉnh Thẩm Thư Dư thì đã muộn rồi.

Thầy giáo mỉm cười đến bên cạnh Thẩm Thư Dư gõ bàn của cô, cầm microphone nói: “Bạn học này, nếu em không muốn học lớp của tôi thì đừng tới đây nữa, tới rồi lại nằm ngủ, tôi thấy mà bực bội thay cho ba mẹ của em.”

Thẩm Thư Dư bị người ta gọi tỉnh trong lúc ngủ mơ, cả người hơi hỗn độn. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thầy giáo cô chợt nhận ra xảy ra chuyện gì. Lúc này mọi người trong lớp nhìn Thẩm Thư Dư, cô nhẹ giọng nói xin lỗi thầy giáo.

Nào ngờ thầy giáo này vẫn không bỏ qua mà nói: “Không, em không cần xin lỗi tôi, em cần xin lỗi bản thân mình, xin lỗi ba mẹ em. Ba mẹ em cực khổ kiếm tiền cho em học đại học, không phải tới đây để ngủ.”

Xưa nay Thẩm Thư Dư luôn là một người ngoan ngoãn, huống hồ chính cô đi học lại ngủ thiếp đi, bị thầy giáo dạy dỗ cũng phải thôi. Cô ngẩng đầu nhìn hai mắt thầy giáo, thành khẩn nói: “Thưa thầy, em biết mình sai rồi, sẽ không có lần sau ạ.”

Thầy giáo này thấy thái độ cô sinh viên này coi như được nên không định tiếp tục làm khó nữa. Nhưng ai ngờ có một nam sinh của lớp hoạt hình ngồi phía sau lớn tiếng nói: “Thầy ơi, thầy dạy học giống như niệm kinh ấy, ai không muốn ngủ chứ.”

Vừa dứt lời, phòng học vốn im lặng chợt vang lên tiếng cười.

Thầy giáo theo tiếng nhìn qua, trông thấy một nam sinh có vẻ nghiêm chỉnh. Sự chú ý của mọi người nhanh chóng dời đi bởi nam sinh này, thầy giáo cũng hướng sang anh ta.

“Em nói tôi dạy học như niệm kinh?” Thầy giáo híp mắt nhìn nam sinh này hỏi, “Em tên gì?”

Nam sinh ngồi tại chỗ tỏ vẻ bất cần không sợ trời không sợ đất, nói: “Trần Gia Hào.”

Lúc Trần Gia Hào nói ra tên mình, Thẩm Thư Dư nghiêng đầu nhìn anh ta một cái. Không ngờ anh ta cũng đang nhìn về phía Thẩm Thư Dư, còn nhướn lông mày với cô.

Thẩm Thư Dư vội vàng cúi đầu, không muốn dính líu tới bất cứ ai.

Kết quả của việc Trần Gia Hào ra mặt chính là bị thầy giáo nhớ tên, e rằng từ giờ cho đến cuối kỳ anh ta thi không đủ điểm tí xíu thôi cũng sẽ thi lại lần nữa.

Sau khi tiết học kết thúc Trần Gia Hào quả nhiên cản đường Thẩm Thư Dư. Lúc đó Phương Giác còn theo sát Thẩm Thư Dư giải thích chuyện vào học không đánh thức cô, Thẩm Thư Dư ngược lại không để ý.

Hai người đang nói chuyện thì Trần Gia Hào đứng ở trước mặt Thẩm Thư Dư.

Ở ngành Nhân văn Nghệ thuật này Trần Gia Hào coi như là nhân vật có chút tiếng tăm, hai lớp cùng nhau học tiết “Mao hệ” lâu như vậy, Phương Giác đã nhắc tới người này mấy lần bên tai Thẩm Thư Dư.

Ngay cả vừa rồi ở trong lớp, Phương Giác cũng kéo Thẩm Thư Dư nói: “Trần Gia Hào nói giúp cậu, anh ta có phải có ý với cậu không?”

Phương Giác ở bên cạnh nhìn Thẩm Thư Dư, rồi lại nhìn Trần Gia Hào ở trước mặt, biết đây lại là một nợ đào hoa, nhìn thấy nhưng không trách được.

Trần Gia Hào một tay cầm di động, một tay đút trong túi quần, anh ta cản đường Thẩm Thư Dư nói: “Có thể thêm bạn không?”

Thẩm Thư Dư lắc đầu.

“Em thật là lạnh lùng xa cách.” Trần Gia Hào cười, “Chúng ta làm bạn đi.”

Trên khuôn mặt Thẩm Thư Dư loáng thoáng vẻ mất kiên nhẫn, cũng chẳng biết tại sao lúc này cô đột nhiên nghĩ tới tên vô lại Phó Chước.

Thấy Thẩm Thư Dư thờ ơ, Trần Gia Hào còn nói: “Lạnh lùng thật hay là giả vờ lạnh lùng hả, thêm bạn đi tôi cũng không làm gì em, có cần thiết như vậy sao? Huống hồ ban nãy tôi còn giúp em, bởi vì em mà bị thầy tính điểm.”

Ngay sau đó Thẩm Thư Dư phát hiện, người này hình như còn khiến người ta ghét hơn cả Phó Chước.

Người này nham hiểm, trên khuôn mặt luôn mang theo ý cười giống như vô ý, nhưng nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy không hề chân thành. Ít ra Thẩm Thư Dư cảm thấy khi Phó Chước cười tươi làm người ta cảm nhận được ánh sáng mặt trời.

Thẩm Thư Dư nghĩ đến Phó Chước nhiều lần, trong lòng bản thân cô cũng hơi ngạc nhiên. Cô hít sâu một hơi đuổi đi người kia trong đầu mình, sau đó nói với Trần Gia Hào: “Anh quan tâm tôi lạnh lùng thật hay giả vờ làm gì, dù sao tôi cũng không muốn add anh làm bạn.”

Nói xong, Thẩm Thư Dư kéo tay Phương Giác rời khỏi.

Người vừa đi, có nam sinh bên cạnh Trần Gia Hào cười nói: “Ơ kìa, anh Hào nhà chúng ta cũng bị bóp xẹp rồi.”

Trần Gia Hào cười khẩy một tiếng: “Loại con gái này biết giả vờ nhất, ngoài mặt thánh thiện, ai biết ban đêm là loại phóng đãng gì.”

Người bên cạnh cũng cười theo: “Anh cũng biết người ta ban đêm phóng đãng thế nào sao?”

“Bằng không chúng ta cá cược đi, xem sau khi tôi theo đuổi được thì cô ta có phóng đãng hay không.”

“Wow, anh Hào nhà chúng ta thật sự muốn theo đuổi hoa khôi đó, chờ mong chờ mong! Vậy bọn em chờ tin tốt của anh đấy!”

……

Thẩm Thư Dư và Phương Giác đi thật xa vẫn nghe được tiếng cười ở đằng sau.

Phương Giác không nhịn được nói với Thẩm Thư Dư: “Cái tên Trần Gia Hào này đẹp trai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.” Nói xong cô còn đặc biệt thêm một câu, “Vẫn là Phó gia có vẻ tốt hơn.”

Thẩm Thư Dư bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô bạn: “Đều là tám lạng nửa cân.”

Mà người tám lạng nửa cân kia lúc này lại gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư lười xem, trực tiếp không nhìn di động. Đợi đến khi học xong tiết thứ tư vào buổi chiều trở lại phòng ký túc thì cô mới lấy ra di động, nhìn thấy tin nhắn có hình ảnh đến từ Phó Chước.

Cô bấm mở, là một tấm ảnh chụp bầu trời màu xanh, trong ảnh còn có một đám mây trắng.

FZ: [Cho em xem bầu trời Thâm Quyến này.]

Thẩm Thư Dư theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời thành phố Phong Châu ngoài phòng ký túc. Hôm nay thời tiết cũng tốt lắm, bầu trời quang đãng.

Thành phố Phong Châu luôn có mưa dầm, trời nắng luôn khiến người ta yêu thích.

Thẩm Thư Dư nghĩ ngợi, thời tiết tại Thâm Quyến và Phong Châu cũng không khác bao nhiêu.

Không lâu sau đó Phó Chước lại gửi sang một tin nhắn.

FZ: [29°C.]

Thẩm Thư Dư hiếm khi tò mò, trả lời một dấu chấm hỏi.

FZ: [Nhiệt độ hôm nay tại Thâm Quyến, em nói có biến thái hay không.]

FZ: [Nóng đến mức quần lót của ông ướt rồi.]

Thâm Quyến giữa tháng mười hai lại còn có 29°C, Thẩm Thư Dư cũng cảm thấy rất kỳ lạ, phải biết rằng thành phố Phong Châu lúc này mới bảy tám độ. Cô chưa từng đến Thâm Quyến, cho nên không hiểu biết về thời tiết bên đó. Nhiệt độ cao vậy chắc cũng là hiện tượng hiếm thấy nhỉ?

Thẩm Thư Dư vốn đang muốn trả lời anh, nhưng khi nhìn thấy câu dưới cô liền ghét bỏ. Quả nhiên chẳng hề đứng đắn.

Cô không trả lời, không có nghĩa anh sẽ ngừng gửi tin nhắn.

Chưa đến một lúc Phó Chước lại gửi qua.

FZ: [Hôm nay thế nào?]

Thẩm Thư Dư nghĩ thầm thì cũng vậy thôi, nhưng trong đầu lại nghĩ tới tên Trần Gia Hào kia, cô muốn nói mình gặp phải một người còn đáng ghét hơn cả anh, nhưng cô vẫn nhịn không nói với anh.

Phó Chước lại gửi tiếp.

FZ: [Em có nhớ tôi không?]

Thẩm Thư Dư gửi một đống phân trả lời Phó Chước.

Phó Chước ở bên kia vui tươi hớn hở cầm di động nhìn thấy cô gửi sang biểu tượng cảm xúc này.

Sao lại không tự trọng như vậy, thấy cô gửi qua một đống phân cũng có thể vui vẻ.

FZ: [Ông đây rất nhớ em.]

FZ: [Có phải em sợ lạnh lắm không?]

Thẩm Thư Dư đưa mắt nhìn túi chườm nóng trong lòng mình.

FZ: [Tôi muốn đưa em tới Thâm Quyến cảm nhận một chút ấm áp ở nơi này, cái chỗ Phong Châu quỷ quái kia không phải để người ở.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play