Có con rồi trong nhà hình như cũng tràn trề sức sống.
Phó Chước có lẽ cả đời này sẽ không quên ngày Thẩm Thư Dư sinh con, đây là lần đầu tiên trong đời anh đón nhận một sinh mệnh mới, còn là kết tinh tình yêu của chính mình.
Bọn họ đến bệnh viện tư nhân, cho nên về mặt điều kiện và chăm sóc đều rất tốt. Trước ngày sinh theo dự tính Thẩm Thư Dư liền dọn vào bệnh viện ở chờ sinh con.
Dấu hiện trước khi sinh đến từ từ, Thẩm Thư Dư sợ đau nên đã tiêm thuốc gây tê, bởi vậy từ khi bắt đầu chuyển dạ cho đến cuối cùng sinh ra đứa bé, cô vẫn thấy ổn. Trước đó cô đã lo lắng một trận vì sinh con sẽ đau, nhưng khi thật sự sinh ra tất cả bình thường như mây bay.
Cuối cùng là Phó Chước cắt cuống rốn, anh đường đường là một người đàn ông, khoảnh khắc bắt đầu làm thậm chí quên mất hô hấp. Vẫn là Thẩm Thư Dư la lên bảo anh mau một chút, anh mới loáng thoáng nghe được tiếng khóc của con mình.
Thẩm Thư Dư sinh ra một bé trai bụ bẫm gần bốn kg, cả nhà đều vui mừng.
Vui vẻ nhất là ba của Phó Chước, Phó Chính Huy, vì đứa cháu trai của mình không nói tới việc ông đặc biệt tới sớm thăm mà còn vung tiền tặng một món quà lớn cho cháu trai.
Mẹ đứa nhỏ đương nhiên là công thần lớn nhất, Phó Chính Huy cũng không bạc đãi Thẩm Thư Dư, ông chuyển thẳng cổ phần công ty sang tên của Thẩm Thư Dư.
Chỉ chớp mắt Thẩm Thư Dư trở thành nhà giàu mới nổi.
Bé con kia vừa mới trở thành cục cưng trong nhà, cho nên có nhũ danh: Đoàn Đoàn.
Tên của cậu bé là do ông nội Phó Chính Huy đặt, gọi là Phó Hành.
Từ khi ở cữ đến lúc đứa nhỏ tròn ba tháng, trong khoảng thời gian này Thẩm Thư Dư khôi phục lại cân nặng trước khi sinh con. Cô có nỗi âu lo riêng, rất sợ bởi vì dáng người của mình biến dạng mà khiến Phó Chước ghét bỏ.
Mặt khác cũng bởi vì lời dặn dò của chị họ Thẩm Cửu Cửu. Chị ấy nói, một người phụ nữ cho dù vào lúc nào cũng phải giữ vóc dáng của mình, tôn trọng bản thân mới giành được sự tôn trọng của đối phương.
Lời này của Thẩm Cửu Cửu không khỏi có chút đứng nói chuyện không đau thắt lưng, chị ấy lấy được một người chồng tốt, không cần tự ra tay làm mọi việc, đứa con cũng có mấy bảo mẫu giúp đỡ chăm sóc. Mà bản thân chị ấy nhàn rỗi không có việc làm thì sẽ lập kế hoạch cho bản thân.
Nhưng mà lời nói của Thẩm Cửu Cửu khiến cho Thẩm Thư Dư sinh ra cảm giác khủng hoảng nhất định.
Nỗi lo âu này không phải không có nguyên nhân, bởi vì Thẩm Thư Dư phát hiện tình yêu của mình đối với Phó Chước không thể tách rời, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chút sầu lo. Ở trong mắt cô, Phó Chước gần như hoàn mỹ. Một người chồng hoàn hảo như vậy nên sánh đôi với một người vợ ưu tú. Thế nên cô phải cố gắng trở nên ưu tú, bước đầu tiên chính là giữ vóc dáng của mình.
Cô không biết Phó Chước ngược lại thích cảm giác cơ thể cô có chút da thịt.
Sau khi sinh con được bốn tháng, Thẩm Thư Dư trên cơ bản đã là một cô gái không nhìn ra tuổi tác.
Có một số lúc khi cô đang cho con bú sữa, Phó Chước chợt xuất thần. Bọn họ vẫn còn là sinh viên đại học, khoảng thời gian ấy theo đuổi dây dưa, rốt cuộc hai người đã đến được với nhau.
Thẩm Thư Dư rất kiên trì dùng sữa mẹ nuôi con, vì thế cũng chịu không ít giày vò.
Là một người mẹ mới, tháng đầu tiên luôn khá gian nan. Nhưng sau bốn tháng thì thành thạo lên, mặc dù một mình cô chăm sóc đứa nhỏ cũng không thành vấn đề.
Tối nay Thẩm Thư Dư cho con bú sữa xong thì giao cho bảo mẫu, cô đi tắm rồi lên giường chọn lựa ảnh chụp một trăm ngày cho Đoàn Đoàn.
Dạo trước khi Đoàn Đoàn được một trăm ngày, Thẩm Thư Dư và Phó Chước cùng nhau dẫn con đi chụp ảnh, coi như để lại làm kỷ niệm.
Hiện tại đã có ảnh chụp, cô vội vàng muốn chọn ra mấy tấm để phóng to treo trong nhà. Nhưng mà lựa ảnh cũng là một vấn đề khó khăn, mỗi tấm đều rất đáng yêu, hận không thể dán đầy ảnh của Đoàn Đoàn trong nhà.
Thế là khi Phó Chước từ phòng làm việc trở về, anh trông thấy Thẩm Thư Dư đang cầm iPad tỏ vẻ do dự.
“Sao vậy em?” Phó Chước hỏi.
Thẩm Thư Dư ngoắc anh qua: “Anh mau đến xem, rốt cuộc nên chọn tấm ảnh nào đây.”
Diện mạo của Đoàn Đoàn gần như thừa hưởng mọi ưu điểm của Thẩm Thư Dư và Phó Chước.
Mắt to, mũi cao, da trắng.
Người khác sinh con ra đều có một thời kỳ “không đành lòng nhìn thẳng”, nhưng Đoàn Đoàn thì không có, cậu bé vừa chào đời đã được các nhân viên y tế trầm trồ khen ngợi.
Mấy hôm nay Phó Chước bận rộn với dự án mới của phòng làm việc, cho nên hay đi sớm về trễ. Nhưng trên thực tế trước đây Phó Chước luôn lo đủ chuyện lớn nhỏ về Đoàn Đoàn.
Có một việc Phó Chước cảm thấy rất kiêu ngạo chính là chiếc tã giấy đầu tiên của con trai là do anh thay.
Thấy dáng vẻ khó xử của Thẩm Thư Dư, Phó Chước bèn đi qua giúp đưa ra quyết định. Nhưng anh vừa cầm iPad xem một lúc thì cũng rơi vào khó khăn. Quả thật con trai của anh nhìn thế nào cũng đẹp, tấm nào cũng ăn ảnh.
“Anh nói xem chọn tấm nào?” Thẩm Thư Dư tì cằm lên vai Phó Chước hỏi.
Xưa nay ở phòng làm việc phần lớn công việc của Phó Chước cũng là đưa ra quyết định kiểu như vậy. Nhưng hiện tại thật là khó khăn.
“Nếu không chọn hết đi.” Phó Chước nói.
Thẩm Thư Dư tức tối không có chỗ trút ra: “Anh nói như là chưa nói ấy.”
Cô giành lấy iPad trên tay anh dứt khoát tự chọn lựa.
Phó Chước cũng không tránh, ai bảo một nhà ba người anh là xấu nhất, anh chỉ im lặng không nói lời nào là tốt rồi. Nhưng không nói không có nghĩa là chẳng thể làm gì, bàn tay anh bắt đầu không thành thật.
“Sao em thơm thế?” Anh vùi mặt trên cổ Thẩm Thư Dư hỏi.
Thẩm Thư Dư nhìn iPad trên tay, cô chẳng để ý nói: “Em vừa tắm xong, là mùi sữa tắm đó.”
“Không phải.” Phó Chước thuận thế mút một ngụm trên cổ Thẩm Thư Dư, “Là mùi sữa.”
Thẩm Thư Dư “phì” một tiếng.
Hiện tại cô đang ở trong thời kỳ cho con bú, trên người quả thật có mùi sữa. Bởi vì có đủ sữa nên trong ba tháng đầu mỗi ngày cô đều phải vắt ra một phần sữa. Hiện tại mỗi lần cho con bú đều xảy ra trạng thái phụt ra, lần nào cũng khiến cả người ươn ướt.
Không thể không nói, phụ nữ đang ở trong thời kỳ cho con bú thật là gian nan.
Phó Chước thì lại cực kỳ yêu thích mùi hương trên người cô, lòng bàn tay to dời xuống, anh khàn giọng nói: “Gầy rồi.”
Thẩm Thư Dư gật đầu: “Hôm nay em vừa cân, đã trở về cân nặng hồi đại học của em.” Cô nói xong còn tỏ ra rất kiêu ngạo.
Bởi vì cô kết hợp chế độ ăn uống và tập luyện một cách hợp lý, cô có thể bảo đảm có đủ sữa đồng thời còn có thể giảm béo, thật là một việc tuyệt vời nhất.
Phó Chước không cho là vậy: “Em gầy quá. Như hồi mang thai mới tốt.”
Thẩm Thư Dư không tin: “Anh không cảm thấy lúc đó em rất béo sao?”
“Một trăm cân tính là béo gì chứ? Hơn nữa phần lớn trọng lượng tăng lên trong người em đều là do thai nhi và cuống rốn.” Phó Chước trả lời bài bản hẳn hoi.
Cơ mà đối với phụ nữ có thể gầy luôn là một chuyện vui vẻ. Thẩm Thư Dư vui lên bèn cho Phó Chước một nụ hôn mãnh liệt.
“Anh mau đi tắm rửa.” Cô nói.
Lông mày Phó Chước hơi nhướng lên, trên mặt mang theo vẻ gian xảo hỏi: “Tắm làm gì?”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng cắn vai anh một cái, cô thở hồng hộc đấm lồng ngực săn chắc của anh.
= = =
Mặc dù đã có con, nhưng Phó Chước và Thẩm Thư Dư đều nhất trí cho rằng đối phương luôn xếp hạng nhất trong lòng mình. Tuy bọn họ rất yêu con mình, nhưng càng yêu nhau hơn.
Khi Đoàn Đoàn tập tễnh học đi, cậu bé đã được mười một tháng. Cậu cũng biết nói rất sớm, tới tháng thứ mười một đã biết gọi bố mẹ ông bà. Mỗi lần Phó Chính Huy đến thăm đứa cháu trai này ông hận không thể bắt về nhà mình, đỡ phải ngày đêm mong nhớ.
Thường ngày hễ Phó Chước có thời gian rảnh, một nhà ba người đều sẽ ra ngoài dạo chơi.
Nếu gần thì ở vùng lân cận, xa thì đến tỉnh hay thành phố. Trong giai đoạn trưởng thành quý giá của con trẻ, Phó Chước và Thẩm Thư Dư vội vàng muốn dẫn cậu bé đi xem thế giới này, tuy rằng cậu chưa chắc có thể ghi nhớ.
Mỗi lần ra ngoài Đoàn Đoàn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Từ khi thằng bé biết đi hình như càng khiến người ta yêu thích hơn, cậu là một đứa nhỏ không nhút nhát, không sợ lạ, thấy ai cũng tươi cười hớn hở.
Mỗi lần nhìn thấy gia đình ba người này, âm thanh hâm mộ luôn không dứt bên tai.
Buổi tối đợi con ngủ rồi, thế giới riêng chỉ thuộc về Thẩm Thư Dư và Phó Chước.
Tuy việc có con là chuyện khiến người ta rất thỏa mãn, nhưng phải nói đứa nhỏ cũng chiếm lấy phần lớn thời gian của cả hai.
Buổi tối hai người nằm trên giường ân ái với nhau, Thẩm Thư Dư đột nhiên đè lại bàn tay Phó Chước định lấy áo mưa: “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm một đứa được không?”
Phó Chước nghe vậy ngẩn ra: “Sao em đột ngột nghĩ đến việc sinh thêm một đứa?”
Tính ra Thẩm Thư Dư sinh Đoàn Đoàn cũng được một năm rồi.
Là một người chồng Phó Chước không đồng ý để Thẩm Thư Dư nhanh như vậy mang thai lần nữa, cũng không tốt đối với cơ thể của cô.
Thẩm Thư Dư mỉm cười vươn tay vòng qua cổ Phó Chước nói: “Em nghĩ vầy, dù sao em không nỡ để Đoàn Đoàn trưởng thành một mình, cho nên sớm muộn gì em cũng sinh thêm một đứa nữa, đã vậy thì sớm hay muộn cũng cần, vậy bây giờ em chuẩn bị được rồi.”
Phó Chước: “Anh chưa từng nghe em nhắc tới.”
Thẩm Thư Dư: “Mẹ em chỉ sinh một mình em, bởi vậy hồi bé em luôn cảm thấy rất cô đơn, không người trò chuyện cùng. Giả như em có anh trai hay là em gái thì em nghĩ sẽ càng hạnh phúc hơn. Tương tự, nếu Đoàn Đoàn không có em trai em gái, đó cũng là một điều tiếc nuối.”
Phó Chước lắng nghe rất nghiêm túc, anh cũng không có ý kiến gì về đề nghị của cô.
“Có điều bây giờ sinh thì hơi sớm.” Phó Chước nói.
“Không sớm đâu, chẳng sớm chút nào. Anh nghĩ xem, đúng lúc hiện tại có thể mang thai thì thai thứ hai chỉ kém Đoàn Đoàn hai tuổi, như vậy đứa bé này sẽ có tiếng nói chung với Đoàn Đoàn. Anh chị em có tuổi tác quá chênh lệch thực ra không có tiếng nói chung đâu.”
Phó Chước lắng nghe hình như càng ngày càng thấy không vui. Anh cố ý giở trò khiến Thẩm Thư Dư thở hổn hển một phen.
“Cho nên bây giờ trong lòng em Đoàn Đoàn xếp thứ nhất, hay là chồng xếp thứ nhất đây?”
Thẩm Thư Dư mỉm cười ôm lấy khuôn mặt của Phó Chước, cô ngẩng đầu hôn lên môi anh: “Đương nhiên là chồng của em rồi. Chồng em mãi mãi đứng thứ nhất trong lòng em.”
Lúc này Phó Chước mới nhoẻn miệng cười: “Vậy thì được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT