Công khai thì tạm thời chưa muốn công khai, thế nhưng trong nhà rõ ràng cần thông báo, chủ yếu là mẹ cô đều cằn nhằn nửa năm nay.

"Trong nhà thầy Vu vẫn chưa biết?" Chị Linh ở đầu bên kia điện thoại hỏi.

"Đúng vậy, ba mẹ anh ấy không bát quái như mẹ em, tin đồn còn biết nhiều hơn em ấy." Hơn nữa còn có thể từ tấm ảnh không rõ nét đó, liếc mắt liền nhìn ra Vu Đồ.

"Thầy Vu định khi nào nói chuyện với gia đình? Sẽ không trực tiếp mang em tới cửa dọa người đi!?"

"... Chị mới dọa người. Anh ấy bảo hôm nay trở về sẽ nói, mấy hôm nữa em sẽ đến nhà anh ấy. Anh ấy sáu tháng cuối năm vẫn có nhiệm vụ, mấy ngày trước mới từ sân phóng thử trở về, chị xem tin tức thì biết bọn họ bận thế nào mà. Dù sao cũng không có cơ hội nào để nói với bố mẹ anh ấy. Ây ya chị hỏi nhiều thế, rốt cuộc thì em mang quà gì đến nhà anh ấy đây?"

Trong phòng khách nhà ở Lục Gia Chủy, Kiều Tinh Tinh ngồi xổm trên thảm trải sàn, vừa cùng chị Linh gọi điện thoại, vừa nhìn chỗ quà xếp thành đống trên mặt đất rầu rĩ.

"Không phải đã sớm nói với em rồi sao? Hai bộ đồ ngủ tơ tằm, một cái khăn quàng cổ, hai bình rượu là được rồi, mỹ phẩm dưỡng da cao cấp này nọ củ em mau thu lại, quá đắt rồi."

"Ah... Mẹ em hay dùng cái này." Kiều Tinh Tinh đem hai bộ mỹ phẩm dưỡng da để sang một bên.

Đang nói, ở cửa có động tĩnh, chắc là Vu Đồ tan tầm trở về. Kiều Tinh Tinh nói: "Không thèm nghe chị nói nữa, Vu Đồ tới đón em."

"Để cho cậu ta cám ơn chị một câu, giúp em cản bao nhiêu công việc!"

"Thu thập xong chưa?" Vu Đồ treo xong áo khoác ngoài đi vào phòng khách.

Kiều Tinh Tinh mở chế độ rảnh tay, giơ điện thoại nói với anh: "Nhanh tới, chị Linh nói để cho anh cảm tạ chị ấy, tết Âm lịch không có giúp em sắp xếp công việc."

Vu Đồ đến gần, cúi người, lộ vẻ tươi cười nói với điện thoại: "Cảm tạ chị Linh năm nay chiếu cố Tinh Tinh."

Chị Linh: "..."

Có cần trầm ấm như vậy không?

Lúc đầu chỉ là muốn được cảm ơn, thế nào lại thấy một chậu cẩu lương*? Chị cạn lời liền cúp điện thoại.

* thức ăn cho chó, FA bên Trung còn được gọi là "cẩu độc thân", các đôi yêu nhau/ vợ chồng thể hiện tình yêu đều được coi là cẩu lương.

Kiều Tinh Tinh vẫy Vu Đồ: "Anh xem xem mẹ anh sẽ thích gì?"

Vu Đồ nhìn đồ đạc đầy sàn, kéo cô dậy: "Em mang bản thân là được rồi, mẹ anh thích nhất là con gái xinh đẹp."

Thầy Vu đây là đang đùa giỡn cô sao?

Kiều Tinh Tinh ánh mắt lưu chuyển, "Em có rất nhiều loại xinh đẹp, thanh thuần cũng có, thành thục cũng có, đoan trang cũng có thể, anh thích... Ah, mẹ anh thích dạng nào nha?"

Vu tiên sinh tốn một phen "sức lực" chứng minh mình loại nào cũng thích, thời gian xuất phát so chậm rất nhiều so với dự kiến.

Lần này trở về thành phố Kình đi một chiếc xe thông thường có rèm che mà Vu Đồ mới mua. Thực ra trước khi ở bên Kiều Tinh Tinh, trong thời gian ngắn Vu Đồ cũng không có dự định mua xe, dù sao phòng ở cùng gần đơn vị, còn có khoản vay hơn chục năm. Nhưng có bạn gái cuối cùng cũng khác.

Ngồi lên xe, Kiều Tinh Tinh trả lời vài tin nhắn, "Mẹ em hỏi chúng mình mấy giờ tới."

Vu Đồ nhìn thoáng qua thời gian, "Đại khái tầm 9h30."

Kiều Tinh Tinh nhìn dáng vẻ anh dường như vô cùng bình tĩnh, "Chốc nữa muốn gặp ba mẹ em, anh không khẩn trương chút nào ha?"

"Chuyện cầu còn không được thì khẩn trương gì chứ?"

Hừ, có vẻ bộ dáng cô chọn tới chọn lui lễ vật cũng không có hấp dẫn, Kiều Tinh Tinh cố ý nói, "Lần này vẫn muốn em chỉ đường sao?"

"Bản đồ nhỏ như vậy, liền không phiền đến... xinh đẹp của chúng ta." Kiều Tinh Tinh còn chưa kịp đắc ý, Vu Đồ liền chuyển đề tài, "Điện thoại hả"

Điện thoại của Kiều Tinh Tinh xác thực luôn lấp lánh, quả thực rất đẹp.

"Này!"

Vu Đồ cười, nghiêng người hôn một cái ở môi cô, "Thắt chặt đai an toàn."

Ngày mai đã tới giao thừa rồi, rất nhiều xe cộ ra khỏi thành phố, Kiều Tinh Tinh vẫn mở chỉ đường, không phải sợ anh lạc đường, chủ yếu nhìn xem có tắc đường trên cao tốc không.

Lái ra khỏi tiểu khu không bao lâu, điện thoại của mẹ Vu liền tới, Vu Đồ lái xe không tiện, mở chế độ rảnh tay.

Kiều Tinh Tinh lập tức nín thinh.

"Mẹ."

"Con mấy giờ về tới nhà?"

"Khoảng tầm 11 giờ." Vu Đồ tính cả thời gian ở lại nhà Kiều Tinh Tinh vào.

"Có cần phần cơm cho con không?"

"Không ạ, con ăn rồi."

Mẹ Vu "ah" một tiếng, sau đó bỗng nhiên thở dài, kêu tên anh, "Vu Đồ này."

Bà than thở nói: "Năm ngoái dì của con giúp con giới thiệu đối tượng, con nhất định không chịu gặp, năm nay người ta cũng đã kết hôn mang thai. Chuyện chung thân đại sự của chính con cũng cần suy tính đi, mẹ không phải thúc giục con, thế nhưng bố mẹ cũng mỗi năm một già đi, thân thể cũng yếu đi từng năm..."

Nói đến phần sau tiếng của bà bắt đầu khàn khàn, tâm tình cũng rất buồn bã. Trong lòng Vu Đồ thắt lại, không để ý tới giải thích chính mình đã có bạn gái, liền vội vàng hỏi: "Mẹ làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chính là chợt nhớ tới thì nói hai câu, con gần về đến thì gọi điện cho ba mẹ." Bà che giấu nói hai câu, vội vàng cúp điện thoại.

Vu Đồ trong lòng bất an, dừng xem ở ven đường, bấm gọi điện thoại cho ba, trực tiếp nói: "Mẹ sao vậy ạ? Gần đây thân thể thế nào?"

"Không có sao nha, vẫn khỏe, mỗi ngày xem ti vi." Ba Vu lớn tiếng nói.

Vu Đồ thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ vừa gọi điện thoại cho con, tâm tình không thoải mái."

"Không có việc gì. Bà ấy dở người, xem phim truyền hình, chính là ai diễn nhỉ, đại minh tinh Kiều Tinh Tinh chỗ chúng ta, gần nhất không phải chiếu phim truyền hình con bé diễn sao, mẹ con ngày nào cũng xem, hình như hôm qua ba của con bé trong phim mắc bệnh nan y rồi, mẹ con vừa xem vừa khóc, vừa xem chiếu lại lại khóc rồi, nói là cô gái này mệnh khổ, nói với bà ấy là giả bà ấy cũng không hiểu, kệ bà ấy thôi."

Vu Đồ: "..."

Ba Vu tuôn một hồi bất bình, cuối cùng còn chưa thỏa mãn mà cúp điện thoại.

Bên này điện thoại hai người rơi vào một hồi trầm mặc.

"... Bộ phim này, có chút cẩu huyết... Thế nhưng tỉ lệ người xem rất cao..."

"Nội dung bộ kịch của bọn em phát trong đợt năm mới, có phải có chút không tốt lắm?"

"Đài truyền hình sắp xếp nhé!" Kiều Tinh Tinh kêu oan.

Vu Đồ tiếp tục chạy xe, bất đắc dĩ nói: "Xem ra anh chỉ có thể mang nữ chính về cho bà ngắm một chút."

"Thực ra qua mấy tập nữa thì ba cô ấy được cứu rồi, chẳng qua mấy tập gần đây rất ngược..." Kiều Tinh Tinh lẩm bẩm, chẳng hay vì sao trong đầu có ý tưởng đột nhiên xuất hiện, liền vội vàng kêu: "Em biết rồi. Quay lại, quay lại, đi nhà chị Linh, em biết nên tặng quà gì cho mẹ anh rồi, tốt hơn so với quà đã chuẩn bị nhiều!"

Thành phố Kình.

Mẹ Vu ở nhà vừa xem ti vi, vừa chờ Vu Đồ, bỗng nhiên điện thoại reo lên, bà tiếp.

"Mẹ, con vừa ra khỏi cao tốc, khoảng hơn 20 phút nữa về đến nhà."

Mẹ Vu nhìn đồng hồ trên tường, mới có mười giờ, "Sao về sớm thế?"

Vu Đồ, "Vâng" một câu vừa nói: "Lúc đầu định đưa một người bạn về nhà, hiện tại đổi hành trình."

Mẹ Vu cũng không nghĩ nhiều, bà biết con trai vừa mới dùng tiền thưởng và tiền tiết kiệm mua xe, liền cho là đồng nghiệp hoặc bạn học... đi nhờ xe. Cúp điện thoại, bà cũng ngồi không yên, dứt khoát gọi ba Vu cùng nhau xuống lầu đợi.

Ở dưới lầu đợi hơn mười phút, một chiếc xe màu đen có rèm che xuất hiện ở lối ra vào, chính là biển số thành phố A. Bà nghĩ đây là xe của Vu Đồ. Quả nhiên, xe chạy đến trước mặt bà thì dừng lại. Cửa xe mở ra, con trai đã lâu không gặp mặc một chiếc áo khoác bà chưa từng thấy đẹp trai ngời ngời xuống xe.

"Mẹ, sao lại xuống dưới đây?"

Bà tiến lên một bước, đang định nói chuyện, khóe mắt thấy cửa xe ghế phụ lái cũng mở ra, một thân ảnh yểu điệu từ bên kia xe đi ra.

Bà không khỏi ngẩn người.

Con trai tiện đường đưa về lại không phải đồng nghiệp nam?

Bà vẫn chưa kịp từ trong sự kinh ngạc "con trai tiện đường đưa về là con gái" phục hồi lại tinh thần, thì hình dáng yểu điệu kia đã đi tới trước mặt bà, nhìn bà cười ngọt ngào.

"Bác gái, chào bác, cháu là bạn gái Vu Đồ."

"Nghe nói bác xem phim truyền hình không vui, cháu đã mang hết các phần sau đến cho bác, bác xem từ tập 30, phần sau không ngược chút nào, rất ngọt ạ."

Cô cười híp mắt đang cầm (không kịp lấy phim gốc từ nhà chị Linh) máy tính, con mắt đều cười thành vầng trăng khuyết, vô cùng ngọt ngào.

Mẹ Vu nhìn cô, lại nhìn máy tính trong tay cô, nhìn sang con trai ở một bên đang cười, cả người đều ngây ngốc.

Buổi chiều ngày hôm sau, trong phòng khách, mẹ Vu gọi cô bảy cô tám dì cả về cùng xem phim. Phim này gần nhất rất nổi, mọi người đều theo dõi.

Bác gái cả của Vu Đồ vô cùng bất ngờ: "Cô lấy ở đâu ra thế, phần sau còn rất nhiều tập chưa chiếu, trên TV mới chiếu đến tập 20, bản lậu này cũng quá nhanh rồi."

"Không phải bản lậu, bản chính!" Chính không thể chuẩn hơn, là nữ chính tự tay giao cho bà.

"Cái này tôi cần kiểm tra xem đúng không, tôi bảo Bân Bân nhà tôi tới kiểm tra."

"Không được, chỉ có thể xem ở nhà tôi, máy tính tôi còn phải trả cho người ta."

Bác gái cả xem một hồi, nhớ tới hỏi: " Vu Đồ đâu, không phải hôm qua về sao."

"Đi nhà bạn ăn cơm, giúp người ta quét tuyết rồi." Trên mặt mẹ Vu hiện lên tươi cười.

"Lúc này còn đi nhà người khác ăn cơm, đúng rồi, cô nói cho Vu Đồ chưa, chuyện coi mắt ấy."

"Còn chưa nói, không nói." Mẹ Vu vẻ mặt bình tĩnh chỉ vào nữ chính trên màn hình máy tính nói, "Em hiện tại chỉ muốn một cô con dâu giống như vậy."

Bác gái cả: "..."

- --------

Editor: khoảng 2-3 ngày nữa sẽ có chương tiếp nhé, mình còn cần chuẩn bị cho công việc mới nên ngại dịch.

Cuối cùng bias D.O. lên sân khấu, một bài mình rất thích luôn!

https://www.youtube.com/watch?v=57LbVkW5Gbw

- ---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play