Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Nghe thấy giọng nói sức lực mười phần này, giọng nói đã khắc sâu trong linh hồn, Lâm Lam thoáng cái đã nhận ra được thân phận của người này.

Người này là Lâm Mai!

Lâm Mai là ai?

Lâm Mai là nàng chị ba của cô, là chị gái song sinh.

Dựa theo ước đoán của Lâm Lam, hẳn là sinh đôi khác trứng, bởi vì diện mạo của chị ba tương đối bình thường, không đẹp như cô!

Nhưng mà nếu so sánh chị ba cô với cô thì chị ấy còn đanh đá và có năng lực hơn cả cô nữa, chẳng qua người ta là đi tai họa người khác, còn nguyên chủ lại đi tai họa chính mình.

Ở trong ấn tượng của nguyên chủ, chị ba chính là oan gia từ nhỏ đến lớn của cô ấy, luôn luôn hiếu thắng, đặc biệt hay gây sự với cô ấy.

Sau khi Lâm Lam tiến hành chỉnh hợp các tin tức thì phát hiện thật ra chị ba của cô rất tài giỏi.

Nói ví dụ như thời đại này, thời điểm nguyên chủ chỉ nghĩ làm sao lấy được tiền từ trong tay mẹ chồng thì chị ba của cô ấy đã sớm lén lút đi tiến hành đầu cơ trục lợi, buôn bán lời không ít tiền, chẳng những xuống nông thôn mà còn vào được thành phố, sau đó lại chạy khắp sơn nam hải bắc.

Mười phần là một nữ cường nhân.

Dĩ nhiên chẳng ai hoàn mỹ, khuyết điểm của chị ấy chính là cực độ dung túng chồng của mình, thế cho nên chồng của chị ấy vẫn luôn ăn cơm bao (để phụ nữ nuôi) mà còn gây cản trở, là một người không thể gánh vác.

Trong cuộc tranh đấu của nguyên chủ và chị ba của cô ấy nhiều năm nay thì, vũ khí sở trường nhất chính là chồng và tướng mạo của bản thân cô ấy!

Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, nếu đồ mà nguyên chủ mang về hơn được chị ba cô ấy thì sẽ rất đắc ý, bày ra bộ dáng tôi đẹp mắt hơn chị, chồng của tôi tài giỏi hơn chị, theo lý phải như thế.

Nếu như thua kém không thể thắng được thì sẽ hừ lạnh một tiếng, tôi đẹp hơn chị, chồng của tôi lại có năng lực hơn chồng chị, chút đồ này có là gì?

Năm đó nguyên chủ hễ có chút đồ thì sẽ đưa về nhà mẹ đẻ, mấy thứ màn, vải, tiền, chăn, phàm là còn ngay ngắn có thể giữ thể diện thì cô ấy sẽ cầm về cho mẹ ruột, chỉ để so sánh với chị ba xem ai đem đồ về cho mẹ nhiều hơn thì người đó có mặt mũi hơn, nếu không thì cô cũng sẽ không thiếu bông như vậy.

Cho nên, đây thật là một đám sổ sách rối mù tính toán không rõ được.

Bị chị ba hét lên như vậy, trong đầu Lâm Lam linh quang chợt lóe, đột nhiên có một ý.

Cô lập tức thả vải vóc lại trên xe, nói với chị Lưu: “Không sợ, là người mình.”

Nhưng lại thấy được chị Lưu đã đi qua đón Lâm Mai, ôm lấy tay của Lâm Mai kích động nói: “Em gái à, thật là bất ngờ, hai cuộn vải đều bán được rồi, chính là cô ấy! Chính là em gái kia mua!”

Lâm Lam:...... Không ngờ các người lại là cùng một bọn a.

Mẹ ơi, làm sao lại cảm thấy bà Hàn và Lâm Mai thật giống như chị em vậy, rất ăn khớp với nhau!

Lâm Mai cũng hừ lạnh một tiếng, “Thế nào, đây là phát tài sao, còn có tiền nữa à? Thôn Sơn Nhai không đủ làm cô thỏa mãn sao, còn chạy đến chỗ họp chợ này khoe khoang. Có phải là hận không thể để cho khắp thiên hạ đều biết cô vừa có một trăm đồng tiền hay không?”

“Như thế nào, chị đỏ mắt sao?” Lâm Lam cười híp mắt, “Chị ba à, em ở riêng rồi, chị không qua thiêu kháng (đốt giường) cho em sao?”

Thiêu kháng chính là hành động chúc mừng tân gia, mang theo lễ vật và tiền đến cửa tặng lễ.

Lâm Mai bĩu môi, “Thiêu kháng cái gì chứ, không phải là muốn mua đồ về nhà mẹ đẻ khoe khoang sao? Một trăm đồng tiêu được bao nhiêu? Còn dư lại có phải là sẽ mang về tranh công với mẹ hay không?”

“Chị ba chị cứ yên tâm, em sẽ không làm vậy đâu, chị lại không có nhiều tiền như vậy, em thắng cũng vô dụng a.” Lâm Lam cười hì hì.

Lâm Mai xì một tiếng khinh miệt, hù dọa cô, “Cô ít cợt nhả với tôi đi, cô gióng trống khua chiêng mua mua mua nhiều đồ như vậy, đoán chừng buổi tối bà ấy liền mang theo con trai và con dâu đi tìm cô đấy.”

Lâm Lam cả kinh trong bụng, mẹ ơi, cô còn chưa trở về làm tiền, bọn họ thế nào lại muốn đến cửa rồi?

“Chị ba chị không biết rồi, nhà chúng em rách rưới, đứng cũng không có chỗ đứng, ngồi thì không có chỗ ngồi, giường ngủ lớn cỡ bàn tay mà một đám người nằm đó.”

Lâm Mai liếc nhìn cô một cái, “Có tiền thì xây một căn nhà gạch mà ở, không phải là có thể thỏa mãn rồi sao”

“Nhà gạch là do gió lớn thổi đến sao? Không có gạch, không có gỗ a, lại không có tiền, chị cho em đi.” Lâm Lam tận lực nói theo cách nói của nguyên chủ.

“Không có tiền mua gạch, vậy cô có tiền mua những thứ đồ này sao? Không kết hôn cũng không có dịp lễ lộc, mua nhiều vải như vậy làm gì chứ?”

“Em dùng để trải sàn, còn dư lại thì đính lên tường làm vách ngăn.”

Lâm Mai trợn mắt trắng xem thường, nhận định em tư đây là muốn đem đồ về nhà mẹ đẻ khoe khoang.

Qua vài ngày chính là sinh nhật của mẹ rồi, con gái tất nhiên phải trở về chúc thọ, quà tặng cũng phải mang theo.

Dựa theo trình độ sinh hoạt bây giờ, bình thường thì mang chút bánh trái, mang theo một ít món ăn, tốt hơn thì có thể mang thịt đến, hoặc là mang đến đôi giày, những thứ khác căn bản cũng không cần.

Nhìn bộ dáng của em tư đây là muốn kiếm chút mặt mũi a.

Lâm Lam vì ổn định bọn họ, để cho người nhà mẹ đẻ không đến cửa, cô lớn tiếng nói: “Chị ba à, chị có về nhà thì thuận đường nói một tiếng với mẹ a, mấy ngày nữa sinh nhật của mẹ, em nhất định sẽ đến.Nhất định sẽ cho mẹ trải qua một sinh nhật khó quên.”

Lâm Mai đã nhận định là cô lại muốn tiêu nhiều tiền để đi khoe khoang đắc ý, giận đến mặt mũi biến sắc, hừ một tiếng.

Lâm Lam nhìn sắc mặt của chị ba cô, liền nói: “Chị ba, chị cho em mượn mười đồng được không?”

Lâm Mai bị dọa sợ đến lập tức lui về sau hai bước, nhìn cô một cách đề phòng, giống như là gặp quỷ.

Em tư này có phải bị bệnh thần kinh rồi hay không, trước kia có chết đói cũng không bao giờ há mồm mượn một xu tiền nào của cô, tại sao hôm nay vừa có được một trăm đồng tiền mua thật nhiều như vậy rồi mà còn mượn mười đồng của cô?

Đây nhất định là có tật xấu đi.

Xem xét biểu hiện trước kia của em tư, cô cũng không nghĩ đến Lâm Lam là đang cố ý vay tiền hù dọa cô.

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến trăm đồng tiền của em tư đâu rồi, bây giờ đã phải mượn tiền, sẽ không phải là đã tiêu hết sạch rồi chứ, “Đồ phá sản nhà cô, một trăm đồng tiền cả đời xài cũng không hết, cô thoáng cái đã xài hết rồi sao?”

Lâm Lam nhún nhún vai, “Chị có thể tìm hiểu xem, chị không nghe người ta nói là em đã mua cả chợ phiên này sao? Vẫn còn rất nhiều đồ chưa mua được đâu,bông chưa mua được, thực phẩm phụ phẩm cũng chưa mua được......”

“Dừng lại dừng lại, cô bị dở hơi rồi.” Lâm Mai không nói mình không có mười đồng tiền, chỉ nói: “Một trăm đồng tiền mà cô đãxài hết rồi, mười đồng tiền của tôi có thể làm gì, sớm đã xài hết rồi.”

Lâm Lam không nói nhảm với cô ấy nữa, “Chị ba à, chị đi qua nhà em ngồi một chút đi?”

Mặc dù tranh nhau từ nhỏ tới lớn, nhưng dù sao cũng là chị em song sinh, Lâm Lam nghĩ vẫn nên thân cận một chút.

Dù sao Lâm Mai ngoại trừ châm chọc cô, hay ganh đua so sánh với cô, thì chưa bao giờ từng chiếm lợi của cô.

A, là nguyên chủ và Lâm Mai thường xuyên ganh đua so sánh.

Lâm Mai xuy một tiếng, “Miễn đi, nhà của tôi còn có việc.”

Cô quay đầu lại hỏi chị Lưu đã bán cho Lâm Lam bao nhiêu tiền, chị Lưu ra dấu một chút.

Lâm Mai trợn mắt nhìn Lâm Lam một cái, “Lần này hào phóng thật đó.” Sau đó nói với chị Lưu: “Người một nhà,bán cho con bé rẻ một chút.”

Rồi bảo chị Lưu trả lạicho Lâm Lam một đồng tiền.

Chị Lưu bày ra vẻ mặt thịt đau, thật vất vả mới đụng phải một người hào phóng, nhưng chị ta vẫn nghe Lâm Mai, Lâm Mai là thủ lĩnh của bọn họ.

Lâm Lam lại nói: “Không cần trả lại cho tôi, các chị giúp tôi lưu ý một chút về bông vải là được rồi, tôi không mua được bông, áo bông chăn bông trong nhà cũng không làm được.”

“Được rồi, chờ đến ngày sinh nhật của mẹ thì chị sẽ đưa tin cho cô.” Nói xong liền trợn mắt nhìn Lâm Lam một cái, bày ta tư thế cô xem rồi làm đi.

Muốn để chị chuẩn bị bông cho cô sao, cô mà muốn đè chị xuống thì cô cũng đừng muốn bông nữa!

Lâm Lam hiểu ngay, “Chị ba a, chị nhìn chúng em vừa mới ra ở riêng thôi, trong nhà thật là không có gì cả, ngay cả lương thực cũng rất eo hẹp,thọ lễ cho mẹ có thể phải suy nghĩ một chút.”

“Vậy mà cô còn nói chúc thọ sẽ chúc thọ thật tốt, nghèo mà còn khoe khoang.” Lâm Mai xuy một tiếng.

“Để cho mẹ vui vẻ mà.” Lâm Lam cười cười, “Chị ba, chị giúp em suy nghĩ một chút a, có bông thì em sẽ mua, dựa theo giá thị trường, không ép giá của chị đâu.”

Vừa nói cô vừa tỏ vẻ còn phải đi đến lò giết mổ xem một chút, nên không nói chuyện nữa.

Đôi mắt của Lâm Mai trừng giống như thanh dao, Lâm Lam cảm thấy giống như có thể bị nhìn thấu cái gì đó, vẫn là trước tiên tiếp xúc một chút, còn nhiều thời gian mà.

Dường như Lâm Mai cũng không tính bỏ qua cho cô, quyết định muốn đi theo xem một chút, đã cầm lên một cuộn vải, để cho Lâm Lam cầm một cuộn khác.

“Chị ba, thật nặng a, để cho người ta đưa qua giúp đi.”

“Vừa rồi cô cầm đến hai cuộn còn sắp bay được, sao bây giờ có một cuộn thì không được nữa?”

Lâm Lam không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đi tới cầm với Lâm Mai rồi cùng đi Cung Tiêu Xã, “Chị ba, chị nói chúng ta cầm hai cuộn vải đầu cơ trục lợi này đi đến Cung Tiêu Xã, đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

“Chị còn hiểu biết hơn cô đó, chị đây là tự mình dệt vải, tặng cho em gái, ai mà quản được hả?”

“Ai nha, chị ba, vậy chị trả lại tiền cho em đi.”

“Đi qua một bên đi.” Lâm Mai liếc cô một cái.

Đến Cung Tiêu Xã, chỉnh sửa thu gom đồ lại một chỗ, ngồi ở dưới bóng cây mát ở bên ngoài chờ Hàn Thanh Tùng.

Lâm Mai nhìn thấy mấy dụng cụ ở trên mặt đất, bày ra vẻ mặt bĩu môi mắt trợn trắng, thật sự là có chút tiền thì lại đắc ý, còn tiêu xài như vậy nữa chứ?

“Chị ba, chị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

“Chị không mệt.”

“Em thấychị cứ đi tới đi lui, miệng thì đã trề đến bên tai rồi, em mệt thay cho chị đó.”

Lâm Mai dùng sức liếc mắt, ngồi xuống ở bên cạnh, chỉ trỏ, “Đây là đồ vật gì vậy? Cây nhóm lửa sao?”

“Cây sáo, chị ba, đây là cây sáo!”

Lâm Mai dùng sức cười lạnh một tiếng, “Làm cơm ăn sao? Hay là làm củi đốt?”

“Đây là lương thực tinh thần.” Lâm Lam cầm cây sáo qua, sợ bị chị ba ném mất.

Lâm Mai không nói đến cây sáo vô dụng kia nữa, lại chỉ vào mấy thứ đồ, “Sao cô lại mua nhiều chén như vậy hả? Chuẩn bị cho cha chồng, mẹ chồng, chú em và cô em chồng của cô luôn sao?”

“Nhà chúng em có bảy người cơ mà, một người một chén, còn phải......”

“Còn phải cọng lông!” Lâm Mai châm chọc nói: “Cô thật là có bệnh rồi, uống nước phải dùng tới một người một chén sao?”

“Vậy húp cháo thì sao?”

“Húp cháo thì cô và Tiểu Vượng dùng một cái, Nhị Vượng và Tam Vượng dùng một cái......”

“Sắp chịu không nổi rồi.” Lâm Lam cảm giác đây là va chạm trong tập quán sinh hoạt, không muốn tranh chấp.

Giống như có người cảm thấy cả nhà chỉ cần dùng một cái bồn, rửa mặt, rửa chân, rửa mông, thậm chí nhào bột mì, rửa rau thì đều dùng cái bồn đó cũng không có vấn đề gì vậy, cảm thấy người khác rửa mặt, rửa chân còn chia ra từng cái chính là già mồm cãi láo.

Chị ba của cô còn lợi hại hơn, ngay cả cái chén cũng so đo, “Một cái chén có năm xu tiền thôi, tại sao còn phải hai người dùng một cái? Hơn nữa, đây là đồ sứ thô, lỡ như đánh rơi thì......”

“Cô thật đúng là bàn tay lớn đó, cái chén như vậy thì ai dám rớt? Trở về phải dặn dò mấy đứa nhỏ cho kỹ, ai mà làm vỡ chén thì sẽ bị đánh một trận, không cho ăn cơm!”

Lâm Lam:!!! Thì ra là chị là chị ba bạo quân!

Không nói nữa, cô cũng không phải là em tư hay ganh đua so sánh trước kia nữa, nhưng chị ba vẫn là chị ba tinh anh trước kia, không thể trêu vào a, bại lui.

Lâm Mai thấy Lâm Lam không nói lời nào, cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cảm thấy, cảm thấy em tư đã không giống với lúc trước, trước kia hễ gặp mặt thì lại giống đốt pháo, không đợi chính mình nói chuyện thì đã ồn ào trước, hiện tại mình cằn nhằn lẩm bẩm thì nó cũng im lặng.

“Được rồi, cô chờ một mình đi, tôi phải trở về tìm hiểu chuyện bông vải cho cô.” Lâm Mai nói đi là đi, đi hai bước lại trở lại, “Cô mua những thứ đồ này, mẹ chồng của cô sẽ không nhịn được mà bắt cô chuyển qua nhà chứ?”

Lâm Lam sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cười nói: “Cảm ơn chị ba đã nhắc nhở em, không có chuyện gì, bà ấy không dám đâu, tiền cũng đã cho em rồi, lấy của em mấy cái chén thì có ý nghĩa gì chứ, lại nói bà ấy cũng sợ em đi khóc lóc om sòm.”

Lâm Mai quay đầu bước đi, sau lưng mang theo một cơn gió lốc nhỏ.

Lâm Lam:......

Không đợi đến trưa thì cô đã thấy Hàn Thanh Tùng lôi kéo một cái xe hàng đi đến, anh mặc quân trang của mình, vóc dáng cao lớn bước đi vững vàng, ở trong một đám xã viên quần màu xám tro thì rất dễ khiến người khác chú ý,cũng có rất nhiều người quay đầu nhìn xem.

“Ở chỗ này.” Lâm Lam đứng lên vẫy vẫy tay với anh.

Thật ra Hàn Thanh Tùng liếc mắt liền thấy cô.

Phía trước Cung Tiêu Xã là một quảng trường không lớn, hai bên trái phải thì có mấy cây hòe, cây ngô đồng lớn, Lâm Lam an vị ở trên tảng đá dưới tàng cây, bên chân là một đống đồ như là núi nhỏ, muốn nhìn không thấy cũng khó khăn.

Anh vội vàng kéo xe hàng bước đi qua.

Lâm Lam đứng lên khuân đồ.

Hàn Thanh Tùng: “Em để ở đó đi, để anh làm cho.”

Anh rút một chiếc khăn tay từ trong túi tiền ra đưa cho cô lau mồ hôi quạt gió, còn anh thì đi thu thập đồ, tay chân anh hoạt động một lát thì lập tức thu dọn gọn gàng.

Thấy cây sáo kia anh cũng sửng sốt một chút, lại không nói gì, lặng yên đặt lên xe.

Sắp xếp đồ lên xe xong, anh kéo xe lên rồi nhìn Lâm Lam một cái.

Lâm Lam cho là anh muốn mình giúp đẩy xe, lập tức đi ra sau giúp anh đẩy.

Hàn Thanh Tùng: “...... Em lên đi.”

“Ha ha, em không mệt, chúng ta cứ đi vậy là được.”

Hàn Thanh Tùng không nhúc nhích.

Lâm Lam: “...... Vậy, em lên nhé.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu.

Lâm Lam vui sướng hài lòng leo lên xe, người nào thể hiện thì người đó là cháu trai, đi đường xa như vậy mệt chết rồi.

Mặc dù không mang giày cao gót, nhưng mà đôi giày cỏ này...... Về nhà nhất định phải làm vài đôi giày.

Chính cô không có tính nhẫn nại để làm đế giày a, xem một chút có thể mua hai cặp đế giày hay không. Có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ, có cái gì mà mua không được, cứ định như vậy.

Trong lòng cô vui vẻ, cho nên cũng vui sướng hài lòng mà hát một khúc nhỏ, quá đắc ý nên cũng mặc kệ đây có phải là bài hát của thời đại này hay không, có cái gì thì hát cái đó.

Hàn Thanh Tùng đi ở đằng trước không nói không rằng, chỉ lặng yên đi tới.

“Hai ngày nữa là sinh nhật của bà ngoại mấy đứa nhỏ, em phải trở về một chuyến.” Lâm Lam nhớ tới, cho nên nói choHàn Thanh Tùng nghe chuyện gặp đượcLâm Mai.

Hàn Thanh Tùng ừ một tiếng, “Anh đi cùng em sao?”

“Không cần, đừng để chậm trễ công việc, em mang theo Tiểu Vượng đi là được rồi.” Đầu năm nay trừ mùa đông không có công việc thì mới có thể đi thăm người thân, những khoảng thời gian khác căn bản không đi được, phải kiếm điểm công đấy.

Mấy đứa nhỏ còn lại cũng phải đi làm kiếm điểm công, không thể làm trễ nãi. Hơn nữa chúng nó cũng không muốn đi, bởi vì nguyên chủ yêu thích cháu trai của em mình nên đối xử với cháu trai còn tốt hơn sovới con mình, bọn nhỏ rất ghen tỵ.

Hàn Thanh Tùng cũng không nói gì.

Lâm Lam lại nói với anh quá trình mua đồ của mình, nhất là ở Cung Tiêu Xã, cô còn sợ Hàn Thanh Tùng sẽ cảm thấy mình khóc lóc om sòm làm mất mặt, dò xét nhìn anh một cái, phát hiện anh không có gì vẻ mặt gì thì an tâm.

Cô cũng chỉ muốn tiêm một mũi dự phòng, tránh cho khi anh nghe được người khác nói chuyện lời ong tiếng ve, đến lúc đó có ý kiến với cô.

Dù sao thì ở trong chợ phiên cũng có nhiều người trong thôn mà.

Cô còn nói đến chuyện mua hai cuộn vải, “Đồ của nhà làm nên rất rẻ, em liền mua hết, có hơi nhiều...... nhưng quả thật rất rẻ đó!”

Cô cũng sợ Hàn Thanh Tùng cảm thấy cô tiêu tiền bậy bạ rồi có ý kiến.

Kết quả Hàn Thanh Tùng nói: “Rất tốt.”

Đây chính là không phản đối sao?

Nhưng nếu muốn để cho anh nói thêm mấy câu, giống như không có khả năng, xem ra không thể cộng minh cảm giác thoải mái khi bỏ ra ít tiền nhưng lại mua được hàng hóa hút hàng nhất với anh rồi.

Bước chân của Hàn Thanh Tùng rất rộng, lại đi rất ổn, trên đường không cần ngừng, cho nên đã nhanh chóng về đến nhà.

Vừa vào thôn, đã đụng phải mọi người tan tầm trở lạ, bọn họ thấy Hàn Thanh Tùng đang kéo xe hàng, vợ của anh ta thì ngồi ở trên xe.

Tất cả mọi người đều phát ra tiếng cười vang thiện ý, người trẻ tuổi lại càng nháy mắt ra hiệu, “Xem Thanh Tùng nhà người ta kìa, thật biết yêu thương vợ.”

“Đúng vậy đó, xem người ta đi, đã có năm đứa con rồi mà vẫn còn giống như lúc còn trẻ.”

“Học tập một chút đi.”

Lâm Lam ngược lại hơi xấu hổ, còn sợ Hàn Thanh Tùng cũng cảm thấy xấu hổ, lúc về đến nhà, xe còn chưa dừng hẳn thì cô đã vội vàng nhảy xuống, “Sau này cứ để em tự đi là được rồi.”

“Không có chuyện gì.” Hàn Thanh Tùng để xexuống.

Nhị Vượng, Mạch Tuệ và Tiểu Vượng ở trong nhà nghe thấy động tĩnh đều cao hứng đất chạy nhanh ra, “Mẹ trở về rồi, mẹ trở về rồi!”

Lâm Lam đã lấy mấy thứ nho nhỏ đựng trong túi vải của mình ra, lấy ra mấy viên kẹorồi chia cho mỗi đứa một viên.

Kẹo này cũng không phải do cô mua, là Hàn Thanh Tùng mang về, cô chỉ cất đi thôi.

Vừa bước qua cửa cô đã thấy trong viện bày đầy vạc, bồn, lu lớn lớn nhỏ nhỏ, nhất thời cảm thấy mình thật có thể mua a.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Bà nội có tới hay không?”

Tiểu Vượng nói: “Bà nội của con bị bệnh rồi.”

“Bị bệnh?”

“Gan đau.” Tiểu Vượng che ngực, học theo bộ dáng của bà Hàn, xoa xoa, “Gan...... đau!”

Lâm Lam không nhịn được bật cười một tiếng rồi vội vàng che miệng lại.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ một người một câu nói đến mặt mày hớn hở.

Thì ra là ông chủ bán lu vạc thấy đồ của mình đã bán sạch rồi, nên không đợi thêm nữa…, thu thập một chút rồi giao đồ đến nhà Lâm Lam.

Ban đầu thì người trong thôn cho là ông ta xuống nông thôn bán lu vạc, còn muốn đến mua, kết quả ông nói là do nhà Lâm Lam mua, các xã viên đều sợ ngây người.

Nhiều như vậy hả?

Bà Hàn nghe thấy lại càng hưng phấn mà chạy đến, còn muốn lựa chọn đồ Lâm Lam đã mua mang về nhà mình.

Ông chủ bán lu vạc tất nhiên không chịu, Lâm Lam liên tục nhấn mạnh, nhất định phải mang vào trong sân nhà mình, làm sai thì đến lúc đó sẽ tìm bọn họ tính sổ.

Ông chủ bán lu vạc cũng không nể mặt, bà Hàn đành phải đi tìm Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng nhận được tin tức liền trở lại, mặc dù anh không nhìn ra mấy cái vạc lớn nhỏ này có tác dụng gì khác nhau, còn có những chậu sành hũ kia mua nhiều như vậy thì có tác dụng gì. Nhưng cảm giác nói cho anh biết, Lâm Lam bị kích động, bị kích động mà mua về, nhất định là hữu dụng.

Nếu anh dám cho xử trí, chỉ sợ cả đời này sẽ phải ngủ ở trên giường của mấy thằng nhóc thúi.

Cho nên, anh không nhả ra, chỉ nói Lâm Lam mua thì chờ Lâm Lam trở lại xử trí.

Bà Hàn làm sao chịu được chuyện này!

Cho nên đành phải đứng ở chỗ đó che ngực nói tức giận đến đau gan, nói là vạc, chậu, ấm đun nước nhà mình đã hỏng rồi, con trai mới mua đồ mới, bà muốn đổi thì làm sao?

Vậy mà không nỡ!

Mới phân nhà ra riêng mà đã như vậy, còn trông cậy vào nó dưỡng lão hay sao?

Bà lại mắng một trận, Hàn Thanh Tùng cứ mặc cho bà mắng.

Cũng là Tam Vượng nhịn không được, nói với bà Hàn: “Bà nội ơi, bà có nhiều tiền như vậy tại sao không đi mua cái vạc tốt hơn đi, sao còn chờ mẹ của con mua về lại đến lấy vậy?Có phải bà nội muốn lấy một trăm đồng tiền về hay không?”

Mặt mũi của bà Hàn làm sao mà chịu được, đuổi theo Tam Vượng đòi đánh.

Tam Vượng bỏ chạy mất, giống như một con cá chạch nhảy vào trong sông rồi không thấy tăm hơi nữa.

Tiểu Vượng lại khóc lóc la lên: “Bà nội khiến anh ba rơi xuống sông rồi!”

Bà Hàn giận đến tim gan phèo phổi đều đau đớn, che ngực về nhà tức giận.

Nghe ba đứa nhỏ nói xong, Lâm Lam nhìn cười đến cực khổ, cuối cùng mượn việc sửa sang lại mấy cái vạc mà gục ở trong vạc cười mấy tiếng, ong ong, mấy đứa nhỏ cảm thấy chơi rất vui, đều đưa đầu vào trong vạc kêu lên.

Lâm Lam kiểm kê một chút, rồi nói với Hàn Thanh Tùng: “Mẹ muốn vạc, nếu không thì đưa cho bà ấy cái này đi.”

Cô chỉ vào một cái vạc ngói, vạc bằng men sứ cô đều có chỗ dùng, dùng để chứ lương thực, cất vào đó thì sẽ không bị ẩm ướt.

Hàn Thanh Tùng nói: “Không cần.”

Lâm Lam nhìn không ra anh giận nói hay là cái gì, chẳng qua cô rất kinh ngạc khi bà Hàn đến muốn lấy vạc mà Hàn Thanh Tùng lại không cho, cô vốn cũng mua nhiều chuẩn bị để bà ấytới cửa khóc lóc om sòm, Hàn Thanh Tùng lại khó xử thì làm gì cũng sẽ đưa bà ấy một cái.

Nếu anh đã nói không cần, vậy coi như xong rồi, cô cũng không nuông chiều cái bệnh đó của bà Hàn.

Buổi tối tan tầm trở lại, Lâm Lam chỉ huy Nhị Vượng và Mạch Tuệ nấu cơm, rồi chỉ huy Hàn Thanh Tùng và Đại vượng, Tam Vượng sắp xếp dụng cụ.

Vạc lớn chứa lương thực thì phải đặt ở trong nhà, vạc nước cũng đặt một cái trong nhà, ở bên ngoài đặt một cái nhỏ, bình dưa muối thì để ở bên ngoài một cái, đậy nắp lại nên cũng không sợ mưa.

Chỉ như vậy đã khiến trong nhà tràn đầy đồ dùng, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ

Thời điểm Hàn Thanh Tùng đưa vạc vào trong nhà, có cái vạc lớn miệng quá lớn mà cửa phòng lại nhỏ, thiếu chút nữa là không vào được. May mà nhờ anh khá mạnh, khung cửa thì đều là gỗ có thể co dãn, cố gắng cũng chen vào được.

Chẳng qua đến lúc muốn đưa ra ngoài thì chỉ sợ sẽ phiền toái, có thể phải hủy đi khung cửa.

Lâm Lam suy nghĩ đến lúc đó rồi hãy nói.

Nồi chén gáo chậu cùng các loại đồ dùng nhà bếp đều được sắp xếp tốt, căn nhà vốn đã chật chội càng thêm chật hẹp, nhưng cũng tràn đầy hơi thở lửa khói.

Hàn Thanh Tùng nói: “Trước tiên cứ ở tạm đã, qua vài ngày nữa thì xây một căn nhà nhỏ ở bên cạnh.”

Lâm Lam tỏ vẻ cần phải như vậy!

Mấy ngày kế tiếp thừa dịp trời nóng, Lâm Lam lại rút bớt thời gian rảnh để tháo chăn bông và áo bông trong nhà ra giặt sạch.

Cũng may có Nhị Vượng và Mạch Tuệ hỗ trợ, khiến cho một người không am hiểu may vá như cô cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Chính là thời điểm giặt quần áo gặp phải chút phiền toái.

Lúc này còn không có bột giặt, chỉ có xà phòng, mà quan trọng là, nó cũng phải mua bằng phiếu.

Lần này Lâm Lam không mua, trong nhà chỉ còn một khối do Hàn Thanh Tùng mang về.

Hiện tại các xã viên giặt quần áo đều không nỡ dùng xà phòng, trong thôn cũng không có bao nhiêu nhà mua xà phòng, căn bản đều là dùng chất kiềm, thậm chí ngay cả kiềm cũng không nỡ dùng, mà là dùng phân tro để ngâm, sau đó cầm gậy gỗ đập đập trên tảng đá, như vậy là có thể giặt sạch đồ không sai biệt lắm.

Lâm Lam lại sợ đập hỏng mất vải, những món quần áo kia đã mặc nhiều năm rồi, đều đã rất mỏng, dùng sức lớn cũng không được, nếu là đập tới đập lui, khẳng định sẽ bị hỏng nhanh hơn.

Cô lại nhịn đau trước dùng khối xà phòng kia, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp mua thêm mấy khối.

Giặt quần áo hằng ngày có thể không cần, nhưng mà chăn bông này đã dùng một năm rồi, không giặt thì có chút không ổn.

Lúc này quần áo rất ít, điều kiện tốt một chút thì có áo đơn và áo bông, điều kiện kém thì lúc trời lạnh áo đơn lót bông bên trong chính là áo bông, đến khi trời nóng rồi, áo bông gỡ bông bên trong đi chính là áo đơn.

Cho nên bên trong áo bông cũng trống không, càng không phân chia quần áo xuân thu hay có gì đó bao lại chống bụi, cộng thêm mùa đông không tắm rửa, thật đúng là...... Mà chăn bông cũng như vậy, lúc này cũng không có ga giường vỏ chăn gì, nên không sạch sẽ được đi đâu.

Vừa nghĩ như vậy thì cô cảm thấy vải bông vẫn là không đủ, phải làm vỏ chăn ga giường, như vậy thì chăn bông cũng không cần tháo giặt hàng năm.

Mặt khác còn phải làm nhiều quần áo cho mấy đứa nhỏ nữa, phải để cho chúng mặc áo lót bên trong áo bông.

Còn phải nghĩ biện pháp đến mùa đông cũng phải cho mấy đứa nhỏ tắm rửa, không thể bốn năm tháng không tắm được.

Giặt sạch rồi phơi khô, cất giữ lại, chờ bông khô lại thì có thể may vào.

Đảo mắt đã đến ngày làm tiền —— đêm trước sinh nhật bà Lâm.

Lâm Lam lại sắp xếp mọi thứ trong nhà một lần, ngày hôm sau đã dẫn Tiểu Vượng đi Lâm Gia Truân.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô vác lấy cái túi vải rách, bên trong có hai cái bánh bột ngô, mấy viên kẹo, rồi không còn gì khác nữa. Một lát sau, cô lại vác lấy mộtcái sọt mới mua,anh nghĩ chẳng lẻ muốn lấy cái này làm quà đưa cho mẹ vợ sao, vừa nhìn là biết không tốt lắm.

Lâm Lam lại bỏ vào mấy trái dưa leo, mấy quả cà chua.

Thu thập xong, Lâm Lam nói với Hàn Thanh Tùng: “Buổi trưa có lẽ em không về được, Mạch Tuệ và Nhị Vượng cứ hâm nóng cơm là được, mọi ngươi cố ăn đỡ đi.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu, “Được rồi, em đi đi.”

Anh nghĩ có thể cô có mang theo tiền, cho mẹ vợ tiền cũng rất tốt.

Lâm Gia Truân cách thôn Sơn Nhai cũng không phải quá xa, không tới mười dặm đường,tính ra thì đi đường hơn nửa giờ là đến.

Nhưng vì dẫn theo một đứa trẻ, nên sẽ chậm rất nhiều.

Vừa mới bắt đầu Lâm Lam dẫn cậu bé đi, trên đường còn nói một chút chuyện xưa, đi được mười phút thì bước chân của cậu bé cũng chậm lại.

Lâm Lam tìm một gốc cây để cho Tiểu Vượng ngồi ở trên sọt, cầm lấy dưa leo đã được rửa sạch, bẻ thành hai nửa, đưa cho bé phần mọng nước nhất, “Tiểu Vượng, ăn dưa leo nào.”

Tiểu Vượng do dự nói, “Mẹ ơi, không để cho bà ngoại sao?”

Lâm Lam cười nói: “Không cần đâu, đây là đồ ăn chúng ta đem theo để ăn trên đường.”

“Vậy còn anh Tiểu Tân thì sao ạ?”

“Cũng không cho, chỉ cho Tiểu Vượng của mẹ thôi.” Lâm Lam vuốt ve đầu nhỏ của cậu bé, Tiểu Vượng không có cảm giác an toàn, rất thích xác nhận từng chút một với cô.

Cô biết thằng bé cần một câu trả lời kiên định của mình, cô rất yêu thương thằng bé.

Tiểu Vượng quả nhiên mỉm cười ngọt ngào, giòn giòn giã giã bắt đầu gặm dưa leo.

Lâm Lam cũng ăn hết một khúc.

Nghỉ ngơi mấy phút, Lâm Lam lại cõng cậu bé tiếp tục lên đường, đi một lát thì nghỉ ngơi một chút, Tiểu Vượng cũng muốn tự mình đi.

Chờ đến khi đến bên ngoài Lâm Gia Truân, cà chua, dưa leo, bánh bột ngô đều đã ăn xong.

“Tiểu Vượng a, nếu buổi trưa không ăn cơm thì có đói hay không?”

Tiểu Vượng sờ sờ bụng của mình, “Mẹ, một ngày không ăn cơm cũng không đói.”

“Con trai ngoan.” Lâm Lam sờ sờ đầu nhỏ mềm mại của cậu bé, dẫn bé đi thẳng đến nhà mẹ đẻ.

Lâm Gia Truân cũng không tính lớn, so với thôn Sơn nhai thì nhỏ hơn một chút, có không đến hai trăm gia đình.

Lâm Gia Truân dựa vào sông, nguồn nước phong phú, đá tảng cũng nhiều. Người chịu khó thì đều nhặt đá tảng để làm tường làm móng nhà, phía trên thì đắp tường đất,mặc dù cũng là mái nhà từ rơm rạ, nhưng so với thôn Sơn Nhai thì chỉnh tề hơn rất nhiều.

Thôn Sơn Nhai nói là dựa vào núi, nhưng cũng không phải là loại núi như là Đông Bắc hoặc là Giang Nam, mà là một ngọn núi thấp không quá dài, không có cách nào trồng trọt cũng không có cây để chặt.

Nhà của ông Lâm ở phía nam của thôn, xây dọc theo sông, rất nhanh đã đến.

Lâm Lam có một anh trai cả, ba chị gái, còn có một em trai út, coi như là một gia đình lớn.

Cửa nhà của ông Lâm không hướng về phía nam, mà là nhắm về hướng đông, mặt tiền hướng về đường lớn.

Cửa viện mở ra, bên trong truyền đến giọng nói sang sảng của phụ nữ.

Lâm Lam dẫn Tiểu Vượng vừa muốn đi vào, ở sau đống cỏ khô có một người lao ra, một tay lôi kéo Lâm Lam đi vào trong một con hẻm nhỏ khác.

“Ai......” Lâm Lam vừa muốn la lên.

Người nọ quát khẽ: “Đừng có gào thét, là chị.”

“Chị ba, chị làm gì mà lén lén lút lút như trộm thế.”

“Chịđang chờ cô đó.” Lâm Mai lôi kéo côđi vào một con hẻmkhác, trốn ở sau đống cỏ khô nói chuyện.

Cô ấy nhìn Tiểu vượng một cái, “Đây là...... Tiểu Vượng sao?”

Lâm Lam sờ sờ đầu của Tiểu Vượng, “Gọi dì ba nào.”

Nguyên chủ ghét bỏ Tiểu Vượng, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ dẫn cậu bé ra cửa, mọi người chỉ biết đến tên chứ không biết người.

Tiểu Vượng nhu thuận kêu lên.

Lâm Mai lục lọi trong người, “Ai nha, cô cũng không nói sẽ dẫn con theo, chị không mang kẹo theo rồi.”

Lâm Lam biết tính tình này của cô ấy, không chuẩn bị hoặc là không có cũng không thừa nhận, sợ mất mặt.

Cô cười nói: “Người nhà thì chuẩn bị gì chứ?”Cô lấy ra một viên kẹo kín đáo đưa cho Lâm Mai, “Cho chị này.”

Lâm Mai:......

Cô ấy lại kín đáo đưa kẹo cho Tiểu Vượng, “Ăn đi.”

Tiểu Vượng cười cười nói cảm ơn, sau đó cất vào trong túi quần.

Lâm Mai:...... Mẹ ơi, gặp quỷ rồi sao, không phải nói đây là đứa ngốc sao, sao có thể lễ phép như vậy? Thật nho nhã, giống như là con cái nhà cán bộ vậy.

Lâm Lam nhìn sọt củaLâm Mai một chút, “Chị mang cái gì đến chúc thọ vậy.”

Nhưng Lâm Mai lại muốn nhìn sọt của Lâm Lam trước.

Lâm Lam cho cô ấy nhìn.

Lâm Mai mở to hai mắt nhìn, “Em tư a, chị nói cô lại động kinh nữa à, sinh nhật mẹ mà cũng không mang gì đến cả sao?”

Lâm Lam nhún nhún vai, “Nhà của em cũng chỉ có vạc và chén là nhiều, cũng không thể khiêng vạc đến đây được.”

Để chính nhà cô dùng còn chưa đủ đâu, “A, không phải là đi tay không đến, đây không phải là có một cái sọt sao, mới mua đó.”

Lâm Mai ha một tiếng, vội vàng che miệng, dùng ngón tay đâm đâm đầu của Lâm Lam, cười nhẹ nói: “Cô đến để khiến người khác tức giận sao, cha biết đan mấy thứ sọt, rổ này mà, khắp bờ sông đều là cành mận gai, cần cô đưa sao?”

Lâm Lam bĩu môi, “Vậy nếu cha đã đan sọt, rổ, thì tại sao nhà em cũng không có sọt, rổ để dùng vậy?”

Lâm Mai hừ một tiếng, “Còn không phải là do cô hào phóng lại thích khoe khoang sao, trách ai được hả? Nhà chị cả, chị hai đều có sọt, rổ để dùng.”Còn chính cô thì có mẹ chồng biết đan rồi, không cần lấy.

Lâm Lam lại muốn nhìn xem Lâm Mai mang thứ gì, Lâm Mai dùng một gói đồ che sọt của mình lại, “Không mang.”

Em tư cũng không mang theo, cô còn mang gì a.

Lâm Lam cười nói: “Chị mang cái gì, nếu không chia cho em phân nửa đi có được không?”

Lâm Mai liếc nhìn cô một cái, vén gói đồ lên, lộ ra bốn cái bánh bột mì trắng bên trong, còn có mấy quả cà một cây đậu đũa dài.

Lâm Lam khoa trương nói: “Chị ba, chị thật bỏ được  a. Dù sao cũng đã mang đến rồi, lấy bánh ra cho chúng em ăn một cái đi.”

Hiện tại nhà cô cũng có bột mì trắng, nhưng chính cô không nỡ ăn, bọn nhỏ thì ăn cũng không đủ, cho nên cô không mang đến.

Lâm Mai đập tay cô một cái, đem lấy bốn cái bánh bột mì ra, dùng bao vải bọc lại, sau đó đi qua một bên, tìm một đống cỏ khô còn hoàn chỉnh chưa có người động rồi giấu bánh vào đó.

Lâm Lam:......

Còn có thể như vậy sao?

Giấu kỹ rồi, Lâm Mai hừ một tiếng, “Còn muốn bông thì mau giữ chặt miệng cho chị, chị đã thu được rồi, lát nữa gặp nhau sẽ đưa cho cô.”

Lúc này Lâm Lam chỉ có một cái sọt không, còn cô là sọt với chút đồ ăn bên trong, kiểu gì cũng đã hơn em tư rồi!

“Vậy được, vậy em đi vào với chị?”

Lâm Mai cũng nắm tay của Tiểu Vượng, “Đi thôi!”

Ba người vừa vào trong  sân, sân nhỏ vốn đang ồn ào như là chợ bán thức ăn thoáng cái đã yên tĩnh như gà.

Tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ, Tiểu Vượng thì bọn họ không nhận ra, nhưng Lâm Lam và Lâm Mai giống như cũng không nhận ra.

Hai người họ còn có thể dắt tay nhau đi vào chung sao, đây tuyệt đối là chuyện mùa hè có tuyết rơi mùa đông có sấm đánh đó.

“Cô ba, cô tư, hai cô rốt cục tới rồi!” Mấy đứa nhỏ đã chạy tới, nhất là Tiểu Tân nhà em hai, là đứa cháu mà nguyên chủ thương yêu nhất.

Đứa nhỏ này xông lại đã phải đẩy Tiểu vượngra, “Mày là ai vậy? Tránh ra!”

Tiểu Vượng bị dọa đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gắt gao ôm lấy bắp đùi của Lâm Lam.

Lâm Lam đút vào miệng Tiểu Vượng một viên kẹo, nói với Tiểu Tân: “Con là anh, đừng dọa Tiểu Vượng nhà cô.”

“Kẹo, kẹo, tao muốn ăn!” Tiểu Tân đưa tay muốn móc viên kẹo ở trong miệng Tiểu Vượng ra.

“Bốp”, Lâm Lam đánh một cái đẩy tay của Tiểu Tân ra, “Con làm cái gì vậy?”

Tiểu Tân thấy cô tư thương nó nhất lại đánh nó, lập tức không quan tâm điều gì, nằm úp sấp dưới đất bắt đầu lăn lộn.

“Có chuyện gì? Có chuyện gì?”Bà Lâm lao ra từ trong nhà.

Chị cả và chị hai Lâm cũng đi đến, mẹ của Tiểu Tân, con dâu thứ của Lâm gia là Đường Hà Hoa cũng xông lại.

Đường Hà Hoa ôm lấy con của mình, “Cô tư của đứa nhỏ, chị làm sao vậy? Vừa vào nhà mẹ đẻ đã muốn thể hiện uy phong sao? Nghe nói chị ở riêng rồi, chia được bao nhiêu bảo bối mang về cho mẹ vậy?”

Lâm Mai: “Mợ hai bọn nhỏ, cô nói chuyện kiểu gì vậy,đứa nhỏ Tiểu Tân này mới một chút không được như ý đã lăn lộn như vậy, cũng nên quản cho tốt đi.”

Bà Lâm nhìn Tiểu vượng một chút, “Mau vào phòng đi, có khát hay không, vào uống miếng nước.”

Bà vừa nói rồi vừa nhìn vào sọt của hai con gái.

Hai đứa con gái này thích đấu với nhau, ganh đua so sánh, mỗi lần đều phải nghĩ biện pháp mang một ít thứ tốt cho bà.

Kết quả lần này bà vừa thấy liền ngây dại.

Ngày Đại Hạ mà lại mang mấy quả cà làm gì vậy?

Trong nhà mình tự trồng còn chưa ăn hết đây này.

Còn con gái tư...... trống không?

Tay không tới nhà mẹ đẻ hả?

Đây là tới ăn chùa a!

Lâm Lam nhìn sắc mặt của mẹ đã thay đổi, có đem sọt, nên nhanh chóng cầm sọt của mình nhét vào trong tay bà, “Mẹ à, chúng còn vừa mới ra ở riêng, chỉ được chia ra mấy cân lương thực theo khẩu phần, ăn bữa nay thì không có bữa sau, con cũng sắp chết đói. Còn chia được mấy đồng tiền, con phải đi mua vạc,lu, còn mua chút dụng cụ trong nhà, cũng thuận tiện mua cho mẹ cái sọt....”

Bà Lâm nhẹ buông tay, cái sọt kia liền rơi trên mặt đất, nhảy lên, sau đó nhanh chóng lăn sang một bên.

Chị cả và chị hai Lâm vội vàng tiến lên: “Em ba em tư à, các em nói cái gì vậy? Cũng đừng làm mẹ tức giận.”

Hai người họ đỡ bà Lâm đi vào trong nhà.

Lâm Lam oan uổng nói: “Mẹ à, không thể cầm đồ của con rồi vào nhà uống nước được, không mang quà đến không phải là người sao, ngay cả nhà cũng không cho vào à? Chúng con một đường đi tới, sắp chết khát rồi. Lại nói con còn đeo cái sọt này nữa, cũng không rảnh tay.”

Lâm Mai muốn chết cười rồi, nha đầu chết tiệt này, đây là phát bệnh gì vậy?

Cô cầm cái sọt của mình nhét vào trong tay Lâm Lam, “Cô mới ra ở riêng, mẹ chồng của cô không chia cho nhà cô vườn rau hay đất đai gì sao? Sao cô không mang cho mẹ chút dưa leo hay cà chua? Cũng nên mang đến chút bánh trái a, hôm nay nhiều người như vậy, không được ăn cơm a.” Nói xong đắc ý nhìn qua Lâm Lam, nếu dám nói ra chuyện mấy cái bánh, mình sẽ khiến cô em gái này không lấy được bông.

Lâm Lam: “Chị ba à, em là sao mà vượt được các chị a, các chị đã sớm làm chủ nhà, trong nhà thế nào cũng có chút của cải. Em vừa ra ở riêng, trừ hai gian phòng lụp xụp thì cũng chỉ có một trăm đồng tiền......”

Cái gì?

Bà Lâm lập tức quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt bốc lửa.

Một trăm đồng tiền?

Bà Lâm còn chưa bao giờ được thấy một trăm đồng tiền đâu, hiện tại trong nhà cũng chỉ có không tới hai mươi đồng tiền thôi.

Lâm Lam thở dài, “Lúc phân nhà ra riêng thì nói là sẽ cho, kết quả lại nói là thiếu nợ lại, đến bây giờ chỉ cho mười đồng thôi, con đi đến chợ phiên, mua chút đồ dùng trong nhà còn không đủ. Như vậy, con liền suy nghĩ, mẹ có phải hay không......”

“Cô nghĩ cái gì vậy? Hỏi tiền tôi sao? Tôi không có đâu!” Bà Lâm bày ra bàn tay trống không rồi lắc lắc.

Lâm Mai thấy em tư như vậy, chuyện về một trăm đồng tiền, cô cũng biết đến, một phen mua sắm ở phiên chợ của Lâm Lam, tất cả phụ nữ của thôn Sơn Nhai đều biết.

Chẳng qua đoán chừng là còn chưa truyền đến đây.

“Nếu không mượn lương thực không mượn tiền, vậy thì cho con hai cân bông cũng được a, mẹ à, con mới ra ở riêng lại không được chia chăn và vải, hiện tại Đại Vượng không có áo bông mà mặc, áo của Nhị Vượng và TamVượng đều nhỏ rồi, mẹ nói......”

“Cô...... đồ con gái yếu đuối nhà cô, sao tôi lại sinh ra một đứa con gái yếu đuối như cô chứ, không phải là cô rất biết làm ầm ĩ sao, sao cô không đi làm loạn đi? Sao cô không nói gì hả? Cô cứ cầm sợi dây thừng đi đến trước cửa nhà họ rồi treo lên đó, nếu không thì cô cứ đi đến chỗ đại đội đòi thắt cổ đi......”

Lâm Lam:...... Bây giờ đã biết tại sao nguyên chủ lại thích tìm chết hù dọa người như vậy rồi.

Tiểu Vượng bị bà ấy làm giật mình đến nỗi khóc lên.

Chị cả Lâm và chị dâu lớn Vương Liên Anh cùng đi đến, Vương Liên Anh kín đáo đưa cho Tiểu Vượng một cái bánh ngọt, “Bé ngoan không khóc a.”

Vương Liên Anh nói với bà Lâm: “Mẹ, cũng không còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm sớm một chút đi.”

Bà Lâm không vui, “Đều chỉ mang đến mười củ cà rốt mà lại đòi dùng cơm, sao mà tôi quản được hả?”Bà là mẹ ruột còn có thể nhịn, làm anh trai em trai cũng không có ý kiến gì, nhưng mà đám con dâu làm sao không có ý kiến được chứ?

Chị cả Lâm cười nói: “Mẹ à, xem mẹ nói kìa,con gái gả đi rồi về nhà ăn bữa cơm cũng không được sao? Thật đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi rồi hả mẹ?”

Chị hai Lâm cũng đi ồn ào theo, “Đúng vậy đó, nếu là như vậy, vậy chúng con cũng không có mặt mũi nào ở lại rồi, đành phải đi cùng với em tư thôi. Chị dâu, chúng em đi đây!”

Vương Liên Anh vội vàng cười nói: “Mọi người đều ở lại đi, đừng có đùa quá như vậy, nhanh chóng thu dọn một chút rồi chúng ta đi ăn cơm.”

Đường Hà Hoa còn ở bên cạnh tức giận, hung hăng đạp cái sọt trên mặt đất một cái.

Bà Lâm nhìn thấy, “Cái sọt tốt như vậy, con đạp nó làm gì, đạp hỏng rồi không phải là mẹ sẽ bị lỗ sao? Nhanh chóng cầm đến chỗ chân tường để chứa cỏ đi.”

Bởi vì còn chưa đến trưa, nên mấy người đàn ông còn đang làm việc chưa trở lại, Đường Hà Hoa không có thể tìm chồng mình để tố cáo, chỉ có thể lôi kéo mấy đứa nhỏ lầm bầm hờn dỗi.

Bà Lâm nhìn bốn người con gái còn đứng ở đó không biết làm cái gì, nhất thời tức giận, “Các cô làm cái gì đấy, mẹ ruột cũng không phải là mẹ chồng, còn có thể thật không cho các cô ăn cơm sao?”

Lâm Lam nhìn mặt mà nói chuyện, cảm giác mẹ mình cũng không cực phẩm như vậy, mà mình lại còn đang suy nghĩ phải làm sao náo loạn để cho bà ấy phải tuyệt giao vớ imình đây.

Cô nhìn xem mọi người, thật ra thì tương đối mà nói Lâm gia coi như bình thường, chị cả chị hai đều lớn hơn chị em sinh đôi bọn họ, đã lấy chồng từ rất sớm, cô và chị ba ở nhà thời gian dài.

Cha mẹ là loại hình trọng nam khinh nữ bình thường, từ khi còn nhỏ thì lương thực tinh trong nhà cũng đều cho đàn ông ăn, đàn ông về nhà cũng không cần làm việc nhà, nhưng đối xử với con gái cũng không hà khắc, nên ăn no cũng vẫn cho ăn no.

Tính tình của anh cả không tệ, đối với các em gái đều rất hiền hòa, thật ra thì chính là làm người thiện lương có chút hèn yếu. Còn chị dâu cả thì từng đi học mấy năm nên biết chuyện, mặc dù có đôi khi cũng oán trách cha mẹ chồng trọng nam khinh nữ nên không nghe lời họ, nhưng vì họ cũng không thiên vị cô em chồng hay khi dễ con dâu, cho nên chung đụng coi như hòa hợp.

Còn em trai út thì được nuông chìu một chút, trong nhà để cho nó đi học, nhưng nó lại không chịu học tập cho tốt, lên trung học rồi mà còn như chưa thoát khỏi tiểu học, làm cái gì cũng không được, có đi làm người ghi điểm cũng không làm được, chỉ có thể về nhà tiếp tục trồng trọt.

Mà em dâu thứ Đường Hà Hoa thì có chút đanh đá, thích chiếm lợi, điều kiện nhà mẹ đẻ không tệ, ở nhà cũng xem trọng chính mình.

Bởi vì tính tình của em trai Lâm yếu đuối một chút nên vẫn bị cô ấy trông coi.

Lâm Lam cũng là muốn thử dò xét tình huống, nếu như nhà mẹ đẻ có thể chứa chấp cô, sau này cứ tiếp tục lui tới bình thường, nếu như không chịu được cô, vậy bái bai thôi.

Cô bẹp bẹp miệng, “Mẹ à, mẹ cả ngày cứ bảo con không phải là cầm dây thừng thì chính là đi nhảy sông tự vẫn, rốt cuộc là thật hay giả vậy?Mẹ không biết là con cũng dễ dàng tin là thật say sao?”

Chẳng lẽ mấy người không biết chuyện mấy ngày hôm trước tôi uống thuốc trừ sâu tự tử hay sao? Còn kích thích tôi như vậy?

Bà Lâm nói: “Hôm nay là của ngày vui của mẹ, cô ít nói mấy lời xúi quẩy đó đi. Chút tâm tư nhỏ này của cô có thể giấu diếm được ai trongchúng ta hả? Lại mắc mấy tật xấu lặt vặt.”

Lâm Lam cũng không nói gì nữa, nhấc chân bước vào nhà.

Nhà ở họ Lâm gia so sánh với nhà ở của họ Hàn thì không lớn lắm, nhà bà Hàn rất sâu, đặt giường ở phía nam còn đặt thêm giường phía bắc, còn có thể đặt tủ treo quần áo và hai cái vạc lớn, nhà bà Lâm cũng chỉ có giường ở phía nam, trước giường đặt một cái tủ treo quần áo, một cái vạc, không sai biệt lắm đã đầy nhà rồi.

Cho nên trên nhà chính cũng đặt nhiều vạc, lu nước, đặt đến tràn đầy, không khác với căn nhà nhỏ của Lâm Lam lắm.

Mặc dù là buổi trưa, nhưng phòng chỉ có cửa gỗ nhỏ, còn thêm hai thanh chắn cho nên bên trong không quá sáng.

Lâm Lam lấy mấy viên kẹo ra, chia cho mỗi đứa nhỏ một viên.

Có thể tức giận người lớn nhưng trẻ con thì vẫn phải dỗ dành cho tốt.

Vương Liên Anh lặng lẽ nói: “Nghe nói dượng của mấy đứa nhỏ trở lại, không có việc gì chứ?”

Chuyện Lâm Lam uống thuốc trừ sâu, trong nhà cũng có nghe nói, chẳng qua là không biết rõ ràng lắm, nếu theo như cũ, sau khi nguyên chủ tìm chết hù dọa người thì bình thường sẽ đắc ý vì có được một ít đồ, nhất định sẽ mang về nhà mẹ đẻ khoe khoang, sau mấy lần, tất nhiên cũng không ai đi xem cô ấy thế nào, chỉ chờ cô về nhà mẹ đẻ rồi tự mình biểu diễn.

Lâm Lam cười cười, “Trước đó vài ngày đã trở lại, không phải là đã phân nhà ra riêng rồi sao, một người một ngày được phân nửa cân lương thực......”

“Ai nha, nửa cân cũng không đủ ăn a, mấy đứa nhỏ sẽ ăn nghèo người lớn mất.” Vương Liên Anh tính toán một chút rồi nói: “Đất đai và vườn rau em nhất định phải trồng thêm chút đồ, trồng nhiều cây khoai tây hay củ cải trắng, còn có thể ăn thay cơm đấy. Trong nhà còn có chút khoai lang và hạt cao lương, lát nữa chị sẽ thương lượng với cha mẹ một chút, em cũng đừng lo lắng quá.....”

“Chị dâu, có lời này của chị em đã rất cảm kích rồi, nhưng lương thực thì không cần đâu, cha mấy đứa nhỏ sẽ nghĩ biện pháp.” Lâm Lam từ chối nhã nhặn, lương thực nhà ai cũng không dư dả.

“Xem em nói kìa, đều là người trong nhà, có chỗ khó khăn sao có thể để cho cháu trai đói bụng được chứ?”

Mấy người chị cả và chị hai Lâm chị một lời tôi một câu hỏi Lâm Lam chuyện ở riêng, được phân chia thứ gì, thiếu thứ gì, đều nói đã bắt đầu làm việc rồi nên cũng không có thời gian đi thiêu kháng, nếu không thì mỗi người cứ giúp đỡ ít đồ, lát nữa về nhà lại đưa đến nhà mẹ đẻ, để cho Lâm Lam tới đây cầm.

Bọn họ rõ ràng cảm thấy em tư đã thay đổi, xem ra cha của mấy đứa nhỏ trở về nó đã bình thường lại rồi, là chuyện tốt.

Bà Lâm hừ một tiếng, trợn mắt nhìn Lâm Lam một cái, “Không nghe nói là nó đã tự mua vạc, sọt, rổ rồi sao, tự mình dùng không hết còn tới đưa cho tôi đây này. Trong nhà không có bông, mấy đứa nhỏ kia, đoán chừng mùa đông này không thể ra cửa được. Là chị em với nhau thì xem tình hình rồi gom góp cho nó hai cân bông vải trảo tử đi.”

Bông vải trảo tử chính là bông vải đã được dùng trong thời gian rất lâu rồi, không còn ấm áp. Nhưng bây giờ bông vải khan hiếm, đây cũng là thứ tốt, lại gỡ ra cũng có thể dùng tiếp.

Chị cả và chị hai Lâm kết hôn đã lâu rồi, cũng đã làm chủ nhà, có khó khăn thế nào thì cũng có thể cắn răng góp được một chút.

Chị cả Lâm còn đưa trước cho Lâm Lam phiếu bông vốn dùng để cho con gái lớn chuẩn bị đồ cưới, chờ năm sau lại để Lâm Lam trả lại, Lâm Lam từ chối nhã nhặn, chỉ cần chút bông vải cũ là được.

Chị hai nói trong nhà có áo bông đã cũ, lúc về sẽ tháo ra giặt sạch, rồi sẽ mang bông đến để cho Lâm Lam cầm về may chăn.

Đường Hà Hoa không tham gia náo nhiệt, cho dù cô ta có cũng không đành lòng cho.

Vương Liên Anh có thể lấy ra nửa cân bông mới, là phần của lễ mừng năm mới, chị ấy vẫn không nỡ sử dụng, nói để dành để may áo mới cho chồng mình.

“Cô tư vừa mới ra ở riêng, khẳng định là thiếu thốn, lấy về thêm vào để may áo cho Tiểu Vượng.”

Bà Lâm thấy con dâu tỏ thái độ, cũng lấy ra ba cân bông cũ, để lên giường gạch, “Đây là bông trong số chăn mền trước kia con cho mẹ, mẹ đã tháo ra giặt rồi gom hai cái thành một cái, còn dư lại những thứ này.”

Lâm Lam vốn định đến để hả giận, không nghĩ tới hành động của mọi người lại nằm ngoài dự liệu của cô, không khỏi khiến ánh mắt của cô có chút ướt át.

Bà Lâm lại bảo con dâu lớn tìm một sợi thắt lưng cũ để buộc bông lại, “Để cho nó cõng về là được, sọt thì để lại, so với sọt mà cha con đan thì đẹp hơn.”

Lâm Mai không nhịn được nói: “Con nói mẹ nhé, tại sao em tư không cầm đồ trở về mà mẹ lại không nói ngược lại còn cho nó nhiều đồ thế này, đây là mặt trời mọc ở hướng tây......”

Cô ấy vừa dùng tay che mắt lại rồi nhìn về hướng tây.

Bà Lâm cầm lấy một cây chổi trên giường khẽ đánh cô ấy một cái, “Đừng có bày ra bộ dáng để chị dâu cô chê cười. Lâm gia chúng tôi chỉ có thể sống dựa vào chút đồ của các cô hay sao?”

Lâm Mai lập tức khoa trương nói: “Ai nha, không trông cậy vào a, chị cả, chị hai này, sau này không cần mang đồ về a......”

“Được rồi, cha và mấy người khác cũng sắp trở về rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”Chị dâu lớn đến hòa giải, “Cô ba cô tư cũng đừng nói nữa, khiến mẹ tức giận thì hai cô sẽ biết tay.”

Tuổi của chị ấy và chị cả chị hai gần bằng nhau, xử sự cũng không tệ, mặc dù hai cô em chồng này từ nhỏ vẫn hay đấu nhau, nhưng đối xử với chị ấy cũng tôn kính, cho nên chị đối xử với hai người họ hiền hoà một chút.

Chờ mấy người đàn ông trở về thì lại nói chuyện thêm một lút, ăn cơm xong, đàn ông còn phải đi làm công.

Lâm Lam vác bông vải và hai cái bánh bột về nhà, Lâm Mai đi cùng với cô ba dặm đường, giúp cô cõng Tiểu Vượng một lát.

Bông vải là nhà mẹ đẻ cho, bánh bột là là chị ba cho, còn hai cái bánh còn lại tất nhiên là đưa cho bà Lâm rồi.

Trước khi đi bà Lâm lại không nhịn được mà mắng cô, “Đừng có cả ngày gây sự nữa, cha của mấy đứa nhỏ đã trở về rồi, phải sống với nhau cho tốt.” Thật ra thì trước kia bà Lâm cũng đã nói lời này, chẳng qua là nguyên chủ không xem ra gì.

Lâm Lam gật đầu, “Con biết rồi, một thời gian nữa con lại đến thăm cha mẹ.”

Đến đường lớn, Lâm Mai còn cõng Tiểu Vượng, Lâm Lam bảo cô ấy cứ để cậu bé xuống.

Lâm Mai lại cõng đi thêm một dặm đường mới để Tiểu xuống, “Thật giống như là tôi muốn đi cùng cô vậy đó, tôi là muốn đi với Tiểu Vượng.”

Cô ấy lại móc ra một xấp tiền từ trong túi quần, “Đây là mẹ kín đáo đưa cho em, chị cũng để chung vào đưa cho em luôn......”

Lâm Lam thoáng cái giật mình, “Em không lấy tiền đâu, em có tiền mà.”

Cô còn có rất nhiều tiền, còn có nhiều tiền hơn bọn họ nữa.

“Đừng nói mấy lời vô dụng đó, từ lúc còn nhỏ thì em đã không nghe lời chị rồi,đã ra ở riêng thì phải sống cho tốt, nên mua cái gì thì bây giờ cứ mua luôn đi, đợi thêm một thời gian nữa thì lại không nỡ.”Cô kín đáo đưa tiền cho Lâm Lam, rồi lại sờ sờ Tiểu Vượng, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Lam cầm lấy số tiền kia, đột nhiên cảm thấy đôi mắt và mũi trở nên chua xót vô cùng, tầm mắt lại mơ hồ, chùi chùi mắt rồi cất tiền vào.

“Tiểu Vượng, đừng thấy bà ngoại và dì ba của con trông hung dữ nhưng bọn họ đều rất tốt.”

Tiểu Vượng gật đầu, “Vậy chúng ta cũng phải đối xử tốt với bọn họ.”

Lâm Lam muốn cõng Tiểu Vượng, nhưng cậu bé lại không chịu, nên cô đành vác bông vải và bánh bột rồi dẫn cậu bé đi về nhà.

Về đến nhà phát hiện cửa đã đóng, trong nhà không có ai, đoán chừng đều đã đi làm việc cả rồi.

Cô mở cửa vào nhà, Tiểu Vượng lại cầm cây sáo đi tìm con vịt nhỏ chơi đùa, Lâm Lam thì thu thập bông vào một chút, lại phát hiện trên bàn đặt một tờ điện báo.

Là bộ đội gửi cho Hàn Thanh Tùng: Mau trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play