Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Henry không sợ chết đoán chừng là nghe hiểu ý của Lâm Lam, còn muốn sửa đúng, “Ngài Hàn rất đẹp trai, nhưng ý tôi là muốn dẫn cô đến Mỹ, tất nhiên, nếu như cô chưa kết hôn thì. . . . . .”

Sau đó anh ta chỉ nghe thấy Hàn Thanh Tùng gằn từng chữ nói: “Ngài Henry, có biết đánh nhau không?”

Henry lập tức khoát tay, kiêu ngạo mới đi quyết đấu, anh mới không quyết đấu với Hàn Thanh Tùng đâu. Anh ta đã nghe Tam Vượng nói rồi, Hàn Thanh Tùng đánh nhau rất giỏi, lại là tay súng thiện xạ, mình không có một chút phần thắng nào.

Lâm Lam cười đến không nhịn được, vội vàng nói chuyện chính với bọn họ.

Tỷ như chuyện đá quý, cô có nói cũng không dùng được, chủ nhiệm Phương khả năng cũng không có cách, nhưng Henry là một nhà báo có tiếng nói nói quốc tế nên nói chuyện có thể có chút tác dụng. Mặc dù bây giờ bọn họ có đá quý, nhưng không nhìn thấy được ích lợi, cấp trên dĩ nhiên là không có hứng thú. Chủ nhiệm Phương có thể nói chuyện với quản lý của địa khu, nhưng thêm nữa thì lại không được, vậy thì lại càng không tư cách câu thông với người châu Âu.

Nhưng Henry có thể.

Cho nên Henry có thể cho liên hệ với các đồng nghiệp Châu Âu —— lần này còn có mấy tổ chuyên gia của các quốc gia Châu Âu đến thăm hỏi, cùng đi cũng có khá nhiều ký giả, Henry cũng quen biết không ít trong số đó.

Muốn mời mấy ký giả đến chụp hình sau đó trở về nước tuyên truyền, rồi lại liên lạc thương nhân châu báu của Châu Âu, muốn mời bọn họ đến thăm, chỉ đạo, đề cao tài nghệ gia công đá quý trong nước, thuận tiện tiến cử mấy loại máy móc tiên tiến, lại ký kết hiệp ước lâu dài với thương nhân nước ngoài, vì tổ quốc kiếm lấy ngoại hối.

Đây là lộ tuyến hợp tác thường quy.

Chẳng qua là thường quy này cũng không dễ dàng như vậy, bởi vì thương nhân nước ngoài biết tranh luận, tìm cách ép giá, dùng giá tiền cực thấp mua đá quý thô để gia công, mà không chịu mua thành phẩm với giá cao. Mà quốc nội lại không coi trọng vấn đề này, trung ương lại đang tiến hành vận động chính trị kịch liệt, cơ hồ không ai quan tâm đến, cho nên đàm phán lâu dài giằng co cũng là chuyện chắn chắn.

Lâm Lam cũng không phải gấp, hiện tại cô chỉ muốn để cho Henry hỗ trợ tuyên truyền chuyện này ra ngoài, để cho thương nhân Châu Âu thích đá quý thấy được mấu chốt buôn bán, ôm lấy bọn họ để cho bọn họ nhớ thương, thì chuyện này có thể thành công.

Chờ thế cục quốc nội vừa ổn định, bắt đầu cải cách, buôn bán đá quý sẽ khởi động một cách tự nhiên.

Lâm Lam xin thành lập một phòng làm việc thiết kế đá quý, có thể xin nhà thiết kế châu báu nước ngoài đến huấn luyện nhà thiết kế của mình. Kết quả chính là nhà thiết kế châu báu của Ý vốn muốn đến đã thay đổi chú ý, yêu cầu Trung Quốc cung cấp nguyên vật liệu thì bọn họ mới có thể tiến hành hợp tác.

Bởi vì bọn họ nhìn ra được Trung Quốc có nhu cầu cấp bách gia tăng ngoại hối kiếm tiền, một khi có đường đi, cho dù giá tiền có thấp thì bọn họ cũng sẽ đáp ứng.

Nhưng khiến cho bọn họ thất vọng chính là, chính phủ Trung quốc cũng không như bọn họ mong muốn! Lúc này không ai thèm quan tâm đá quý cái gì đó, nên để nó ở đó mát mẻ.

Cho nên chuyện này tạm thời gác lại, nhưng cũng thành công gợi lên hứng thú của đám thương gia kinh doanh đá quý ở Châu Âu, để cho bọn họ mơ ước có thể đến Trung Quốc làm giàu với giá thấp.

Chuyện này để nói sau.

Lại nói nhà Lâm Lam trừ Hàn Thanh Tùng, bọn nhỏ thay phiên phụng bồi Henry đi chung quanh rồi xuống nông thôn sưu tầm dân ca, mấy đứa nhỏ bao gồm Đại Vượng và cả Thẩm Ngộ, khẩu ngữ nhanh chóng đề cao. Bọn họ và Henry hằng ngày dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhau hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí Mạch Tuệ và Nhị Vượng còn có thể đơn giản thảo luận một chút vấn đề thời thượng, lịch sử và chính trị phương Tây với anh ta.

Lâm Lam nhìn ở trong mắt, tấm lòng mẹ già đều bay bổng lên, cô còn trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Cẩm Tú, nhờ cậu ta mua giúp một chiếc máy ghi âm có thể nghe đĩa.

Lục Cẩm Tú nhận được điện thoại của cô thì còn vui vẻ hơn là nhận được điện thoại của Hàn Thanh Tùng, động tác của cậu ta cũng nhanh, không đến hai ngày đã có nhân viên tàu hỏa mang đến, còn tặng kèm một vài cuộn băng tiếng Anh.

Có cái này hỗ trợ, trình độ tiếng Anh của mọi người trong nhà Lâm Lam đã tăng lên một bậc—— bao gồm cả Hàn Thanh Tùng chưa bao giờ nói, ngày ngày nghe trong tai, ước chừng có thể nghe rõ đối thoại hằng ngày.

Henry đi một chuyến này, Lâm Lam chiếu cố anh ta rất chu đáo, dĩ nhiên cũng không thiếu nghiền ép anh.

Chỗ đột phá của đá quý là do anh ta hỗ trợ, đồng thời còn giới thiệu tổ chuyên gia động đất nước ngoài để cô liên lạc, hơn nữa bởi vậy còn liên hệ được với nhân viên của Cục phân tích địa chấn, có thể có được một chút số liệu chi tiết hơn chuyên nghiệp hơn lại có tác dụng trong thời gian nhất định. Chuyện này đã cung cấp trợ giúp rất lớn để cô tối ưu hoá nội dung chuyên nghiệp trong quyển sách kia.

Tam Vượng ở nhà đợi gần nửa tháng lẻ tám thiên, ngày sáu tháng bảy đã cùng Henry quay về thủ đô.

Tam Vượng đến đến đi đi đã quen, ngược lại Henry lại không nỡ đi, muốn lần lượt ôm bọn họ.

Anh ta đưa tay ra với Mạch Tuệ, Mạch Tuệ cười cười, chủ động giang hai tay cánh tay ra ôm anh ta.

“Henry, hoan nghênh anh sau này đến thăm.”

Henry kích động muốn ôm cô bé nhấc lên, “Tiểu thư Hàn Mạch Tuệ, nếu như tôi đang ở tuổi 18, nhất định sẽ liều mạng theo đuổi cô!”

Mạch Tuệ cười nói: “Cảm ơn Henry khen tặng.”

Nhị Vượng vỗ vỗ Henry, ý bảo anh ta đã đến giờ rồi.

Henry một tay ôm lấy Nhị Vượng, “Nhị Vượng, không bằng đi theo tôi đi, đến Mỹ rồi tôi sẽ giúp cậu tìm vợ!”

Nhị Vượng: “. . . . . .”

Henry nói xong thì rất kích động: “Tôi hi vọng cậu và Mạch Tuệ có thể được đi đến Mỹ du học, Harvard và Stanford của quốc gia chúng tôi là những trường đại học tốt nhất, không kém các trường đại học cổ xưa như Oxford và Cambridge ở Anh một chút nào, rất với giống Bắc Đại và Thanh Hoa ở nước các bạn. Tôi đại biểu cho đại học ở Mỹ, hoan nghênh các bạn!”

Rồi anh ta dùng sức ôm lấy Nhị Vượng.

Nhị Vượng buông tha giãy dụa, tùy ý đển Henry ôm cậu dài dòng lưu luyến không rời.

Hẻnyr buông cậu ra thì muốn đến ôm Đại Vượng.

Đại Vượng nhanh chóng cầm tay của anh ta, nói, “Henry, hoan nghênh anh lần sau lại đến.”

Henry còn muốn giãy dụa một chút, dùng một cánh tay khác ôm Đại Vượng.

Đại Vượng thấy anh ta muốn được ôm lên cao như vậy, cho nên dứt khoát ôm Henry lên.

Henry hưng phấn gào khóc gọi: “! ! Oh, my God! ! Bạn học Đại Vượng, sức lực của cậu thật lớn đó, nếu như tôi là nữ, tôi nhất định sẽ liều mạng gả cho cậu. . . . . .”

Đại Vượng mặt không thay đổi để anh ta xuống, cậu đã quen tên người Mỹ này ăn nói lung tung rồi.

Henry xoay người ôm lấy Tiểu Vượng, “Tiểu Vượng, cậu theo tôi đến Mỹ, tôi sẽ tìm cho cậu một học viện âm nhạc thật tốt, cậu có thể đi học piano hoặc violin. Tôi rất thích cậu đó.”

Tiểu Vượng hắc hắc cười không ngừng, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, “Ngài Henry, anh phải kết hôn sớm một chút, hi vọng lần gặp mặt tiếp theo, anh có thể mang theo vợ và con của anh đi cùng.”

Henry buông cậu bé xuống chủ động bắt tay với Hàn Thanh Tùng, quy củ, “Ngài Hàn, cám ơn anh đã tha thứ rộng lượng.”

Hàn Thanh Tùng nhìn thấy anh ta hiểu chuyện như vậy, liền nói: “Ngài Henry, hoan nghênh anh trở lại.”

Henry lập tức vui mừng ra mặt, “Ngài Hàn, trước khi đi tôi muốn thỉnh cầu anh một chuyện có được không?”

Hàn Thanh Tùng nhìn anh ta một cái, Henry cười đến cả người lẫn vật vô hại, tóc vàng mắt xanh, đặc biệt ấm áp vô tội, anh gật đầu, “Anh nói đi.”

“Tôi muốn ôm Lâm Lam một chút, tôi rất thích cô ấy!”

Hàn Thanh Tùng mặt không chút thay đổi, dùng sức ôm lấy Henry, “Cám ơn anh đã thưởng thức, tôi ôm thay cô ấy.”

Henry bị anh xiết đến ánh mắt đều trợn tròn, Thượng Đế a, con có tội, sức lực của người đàn ông này thật lớn, con muốn gả cho anh ta!

Hàn Thanh Tùng buông anh ta ra, để cho anh ta và Lâm Lam bắt tay.

Lâm Lam ở một bên tựa vào Mạch Tuệ, đã cười đến không chịu nổi, tại sao Henry này lại có thể đáng yêu chọc cười như thế chứ, anh ta thật sự là do khỉ phái đến chọc cười đó.

Henry bắt tay với Lâm Lam, nói với Mạch Tuệ: “tiểu thư Hàn, có thể nhờ cô chụp hình giúp tôi không?”

Mạch Tuệ cười nói: “Được.” Cô bé nhận lấy camera từ trong tay Tam Vượng, trong khoảng thời gian này cô bé đã học được cách chụp hình, còn giúp Henry chụp không ít hình đẹp.

Thời điểm Mạch Tuệ đếm đến ba, Henry đột nhiên phát lực, thoáng cái đã cho Lâm Lam một cái ôm công chúa, “A! !”

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . . . . . . . .”

Henry thấy Hàn Thanh Tùng dùng ánh mắt bất thiện dõi theo mình, cười cười, lập tức trả Lâm Lam cho Hàn Thanh Tùng, để cho anh ôm lấy.

Chiếm hết hai tay của nam nhân cường tránh này, anh ta cũng không có tay đánh mình, ha ha, Henry, mày thật quá cơ trí rồi.

Henry tự khen bản thân.

Hàn Thanh Tùng tiếp được Lâm Lam, ôm cô không để xuống, một bộ dạng thật sợ cô đi theo Henry đến Mỹ.

Lâm Lam bảo anh để mình xuống.

Tam Vượng: “Henry, đi mau thôi, anh mà còn ở lại nữa thì sẽ thay thế vị trí của em trong nhà mất.”

Henry: “Tát Vương, cậu không nên ghen tỵ với tôi, tôi vẫn thích cậu nhất đó. Năm đến cậu có thể đến Mỹ được không? Đội bơi lội của chúng tôi có thể mời cậu đi tham gia thi đấu hữu nghị. Tôi sẽ giúp cậu tìm một người vợ người Mỹ…”

Tam Vượng: “Henry, anh quá keo kiệt rồi! Một người vợ ở Mỹ thì làm sao đủ, có thế nào thì anh cũng phải mỗi quốc gia tìm cho em một người!”

Mọi người nhà họ Hàn: “. . . . . . . . . . . .”

Lâm Lam: Hai tên chọc cười này nhanh chóng đi đi. Con trai của tôi đã không phải là con trai của tôi nữa rồi.

Tam Vượng giang hai tay cánh tay ôm lấy Lâm Lam, không nỡ, nói: “Mẹ, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”

Lâm Lam: “Không nên vọng tưởng không cần viết thư. Lúc không huấn luyện thì không được chậm trễ việc học văn hóa!”

Tam Vượng: “Con biết rồi!” Có làm hay không thì để nói sau.

Henry lưu luyến không rời, “Lần sau phải cùng nhau khiêu vũ đó!”

Lúc Henry đi, đám người Cao Lăng Cao Vũ cũng đến tiễn đưa anh ta, chẳng qua là không được hưởng thụ cái ôm của Henry.

Tam Vượng dẫn anh ta lên tàu đến tỉnh thành rồi ngồi xe tải giải phóng đến Địa Ủy, sau đó mới từ đó ngồi xe jeep đi tỉnh thành, lại tiếp tục ngồi tàu hỏa đi thủ đô.

Lúc này, Vân Nam Long Lăng xảy ra động đất 7.3 độ, bởi vì có một đoạn thời gian dự báo và chuẩn bị, chính phủ địa phương đã thực hiện một loạt biện pháp phòng động đất trước khi nó xảy ra, cho nên số lượng thương vong không lớn, phía chính phủ báo cáo chỉ có 98 người.

Lâm Lam thấy được tin tức trên báo tỉnh, nhưng là nói không rõ ràng, chỉ có mấy câu, không thể thỏa mãn nhu cầu của cô. Cô liền viết một phong thư cho Đài địa chấn tỉnh, thỉnh cầu hiểu rõ nội dung cụ thể, cô muốn thêm những thông tin này vào trong quyển sách mà mình biên soạn.

Hiện tại đã là đầu tháng 6, cách vụ động đất T Sơn còn không tới hai tháng. Thời gian cấp bách, cũng may cô đã đón đầu các cơ quan và Cục địa chấn thủ đô trước, có thể bắt được một chút chi tiết.

Điều này cũng làm cho cô hiểu được thế cục khẩn trương của vùng Kinh Tân Đường, vận động chính trị vô cùng kịch liệt, các lãnh đạo Cục địa chấn bị bỏ cũ thay mới, hôm nay căn bản không có người nào quản nghiệp vụ, chỉ có đám người tổ trưởng Uông mang theo nhân viên làm việc bận rộn ở tuyến đầu.

Cho nên cô phải nhanh chóng xuất bản quyển sách này!

Cô dùng đến quan hệ của Chủ nhiệm Phương, nhờ ông xin xin nhân viên chuyên nghiệp của Cục địa chấn Tỉnh viết tựa cho quyển sách này, đề cao độ nổi tiếng, chuyên nghiệp và tin cậy của sách.

Kế tiếp còn có một loạt xin phép, báo cáo các loại, chờ có được lời tựa thì cũng chuẩn bị xong tất cả thủ tục, thời điểm xuất bản đã là cuối tháng 6.

Quyển sách này định giá 0.35 Nguyên, 32 trang sách, bên trong văn hay tranh đẹp, tỉ mỉ xác thực sinh động. Vì có thể làm cho bọn nhỏ cũng thích xem, Lâm Lam thêu dệt một chút chuyện xưa có ý tứ lại liên quan đến động đất. Đồng thời nghiêm cẩn chú ý đến chuyên nghiệp, hơn nữa sau đó lại nói đến chuyện trước mắt dải địa chấn quốc nội đã trải qua thời kỳ có tỷ lệ động đất cao, vô cùng chuyên nghiệp, nghiêm cẩn.

Cuốn sách vừa xuất bản đã lập tức dẫn phát chú ý rộng khắp, được các nhân sĩ chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp hoan nghênh.

Bọn nhỏ cũng đặc biệt thích, bởi vì tranh vẽ bên trong vô cùng sinh động, trong đó có một em bé đầu to thân hình nhỏ, vẫn luôn là hình tượng giảng giải kiến thức chuyên nghiệp cho mọi người, sinh động thú vị, không khô khan chút nào.

Giữa tháng 7 quyển sách này cũng đã chảy về các nơi trong cả nước, đặc biệt là khu vực thường xảy ra động đất, cơ hồ mỗi nhà có một quyển, không có cũng đi mượn xem, có vài trường học thậm chí coi quyển sách này là sách báo trong lớp học để khuyến khích mọi người cùng đọc, học tập kiến thức phòng động đất.

Ở trong không khí sách giáo khoa đều tràn đầy ý tứ thuyết giáo chính trị hàm xúc như bây giờ, quyển sách nhỏ có tiếng nói gần như là khẩu ngữ hóa, thật thà thú vị, thông tục dễ hiểu, không có bất kỳ ý tứ thuyết giáo chính trị hàm xúc nào, thật sự là quá đặc biệt, thoáng cái đã hấp dẫn tầm mắt và hảo cảm của bọn họ.

Cùng lúc đó, các loại thư trao đổi, thư cảm tạ, giống như tuyết rơi bay đến phòng làm việc của Lâm Lam.

Có bức tranh của các bạn nhỏ, có dân chúng ở vùng động đất có khả năng xảy ra cao, nhân viên công tác chia sẻ tin tức cho cô, có độc giả vì sách của cô mà được lợi ích không nhỏ nên muốn viết thư cảm ơn vân vân, thậm chí còn có người từng trải qua động đất, đã từng thương tâm vì động đất khiến họ mất đi người thân viết thư thổ lộ cho cô.

Bởi vì trong phần cuối của quyển sách “Chúng ta cùng nhau đối mặt: Động đất đáng sợ” do Lâm Lam biên soạn, cô từ góc độ quan tâm nhân văn và khai thông trong lòng phát ra lời kêu gọi, hi vọng những người may mắn còn sống sót sau động đất và những người đã mất đi người thân vì động đất, có thể vượt qua ác mộng, lấy kiên cường làm trụ cột, chiến thắng di chứng tai nạn. Cũng hi vọng người chung quanh bọn họ cùng với chính phủ địa phương, có thể cấp cho bọn họ càng nhiều quan tâm và khai thông, giúp bọn họ khôi phục.

Đau đớn sẽ không biến mất, mà sẽ trở thành làm một cái đinh vĩnh viễn đâm vào lòng. Việc cần làm không phải là quên lãng cũng không mạnh mẽ rút ra, mà là lấy đau đớn làm điểm xuất phát, rèn giũa đi về phía trước để tránh khỏi càng nhiều đau đớn.

T Sơn, Nam Lâm Bột Hải, tiếp giáp Kinh Tân, là thành thị trong căn cứ công nghiệp Kinh Tân Đường. Bên trong có một mỏ than, là mỏ than quan trọng nhất ở Kinh Tân Đường đời trước, quan hệ đến sự vận chuyển bình thường của mạch sống kinh tế thủ đô.

Đồng thời, cũng là vị trí quan trọng được Cục địa chấn quốc gia, Đội địa chấn Bắc Kinh và Cục địa chấn Hà Bắc chú ý đến trong mấy năm gần đây.

Trong khu tập thể của khu vực khai thác mỏ, đêm khuya người tĩnh, trong phòng đèn điện bao trùm bóng tối, chiếu vào một gian phòng nho nhỏ. Trong phòng phun thuốc diệt mỗi DDT, lúc này mùi vị đã tan đi không còn nhiều, nhưng là cũng không dễ ngửi.

Đỗ Xuân Nhi bị tiếng khóc của em trai đánh thức. Công việc của ba mẹ bận rộn, buổi tối bị đồng nghiệp gọi đi bây giờ còn chưa trở lại, em trai tỉnh lại nhớ mẹ nên khóc không ngừng, cô bé có dụ dỗ thế nào cũng không được nên bắt đầu kể chuyện xưa.

Trong nhà quá nóng, cô bé cầm quạt hương bồ, dẫn em trai đi cửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play