Edit: Trang Nguyễn

            Beta: Sakura

Nhà xưởng có thể tuyển chọn người bên ngoài, đây là một cơ hội khó có được, có học thức hay có tay nghề thành thạo, cơ bản đều muốn đi thử một lần, không biết chữ hoặc kẻ vụng về vậy thì không cần suy nghĩ nhiều.

Mười hai người, tuyển ba nhân viên kỹ thuật, chín công nhân, trong phạm vi toàn bộ huyện, nếu như khấu trừ vài mối quan hệ, đoán chừng cũng chỉ còn lại một nửa danh sách, cũng không dễ dàng thi đậu như vậy. Hơn nữa thời gian cũng thiếu thốn, còn chưa đến một tháng là đến cuộc thi, người bình thường cũng không đủ tự tin.

Từ Đông Hưng không muốn ghi danh vào cuộc thi, cậu cảm thấy ở xưởng Nhật Hóa cũng tốt rồi, không cần xuống ruộng làm việc, cán bộ đại đội rất tôn trọng, khẩu phần lương thực cũng có thể ăn no, không kém hơn với việc đi vào trong huyện.

“Được rồi, trước tan việc đã.” Thẩm Ngộ quyết định về chỗ thanh niên trí thức ở trước.

Hắn đạp xe trở về thôn, ở đường cái gặp Yến Yến.

“Anh Thẩm Ngộ tan việc rồi à.” Yến Yến chào hỏi với cậu.

Thẩm Ngộ nhìn cô, nói ra suy nghĩ của mình, liền dừng xe đạp lại nói chuyện với cô: “Đã về rồi.”

Yến Yến gật đầu, hỏi: “Xưởng dệt muốn tuyển công, anh Thẩm Ngộ có ghi danh không?”

Thẩm Ngộ rũ mắt nhưng ngay sau đó cười nói: “Chưa nghĩ ra đây.”

“Anh không thể rời khỏi xưởng Nhật Hóa sao?”

“Cũng không phải như vậy.” Xưởng Nhật Hóa đã đi vào quỹ đạo, những sản phẩm thường làm cũng không có vấn đề gì. Bởi vì nguyên nhân công nghệ, dụng cụ cùng với kỹ thuật tạm thời cũng không mở rộng ra sản phẩm mới. Thật ra cậu có ở lại đây hay không cũng không có hề gì, cho nên cậu mới có chút do dự.

“Vậy chúng ta cùng đi ghi danh?”

“Em không làm ở Trịnh gia trang nữa à?”

“Di cho em đi đến xưởng dệt học học kỹ thuật, em cảm thấy rất tốt.”

Sau khi Lâm Mai biết xưởng dệt tuyển người, trước liền đề nghị Yến Yến đi thử, cô cảm thấy Yến Yến có bản lĩnh tự học văn hóa, nếu như có thể thi đậu sau này nhất định có tương lai. Hơn nữa đợi con bé học được kỹ thuật, nếu có lòng, cũng có thể trợ giúp Trịnh gia trang, đây là cùng có lợi.

Ngô Thải Tiên đã gả cho Thường Phú Dư, năm nay quả nhiên lại sinh con trai, Yến Yến may mắn mình đã dẫn em trai Minh Sinh đi. Bây giở em trai ở đại đội với Lâm Mai bọn họ, nó và Hảo Nam ở chung rất tốt, cùng nhau học tập, giúp đỡ cho nhau. Dưới sự giúp đỡ của một nhà Lâm Mai, trước kia em trai bị nuông chìu tật xấu cơ bản đều thay đổi tốt hơn. Lâm Mai còn nói Yến Yến đi xưởng dệt cũng có thể để Lưu Minh Sinh ở lại Trịnh gia trang.

“Thế thì rất tốt, em đi đại đội nói một tiếng có thể ghi danh rồi.”

Yến Yến cười lên: “Đang muốn đi đây. Anh cũng cùng đi.” Cô lại mời một lần nữa.

Thẩm Ngộ gật đầu: “Được rồi, em lên xe đi, anh dẫn em đến đại đội.”

“Cám ơn.” Yến Yến ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, Thẩm Ngộ liền chở cô đến đại đội báo danh. Mặc dù đại đội tiến cử, có điều bởi vì danh sách cuộc thi hạn chế, căn bản phải đến đại đội sẽ cho con dấu.

Hai người xuyên qua trong thôn, vừa lúc Thải Hoa đi từ phía nam đến đây gặp phải bọn họ.

Thải Hoa học xong lớp năm lại không đến trường nữa, ở nhà kiếm công điểm. Mùa đông phụ nữ đại đội đều đi đan chiếu hoặc các hàng mây tre lá, cô ngại công việc mệt chết người mà một ngày kiếm không được một xu tiền, làm hai ngày lại không chịu đi nữa. Mùa đông cũng không còn việc gì, cô liền đi dạo chung quanh.

“Anh Thẩm Ngộ.” Thải Hoa vẫy vẫy tay về phía bọn họ, rồi chạy đến.

Thẩm Ngộ nhìn cô một cái, gật đầu chào hỏi với cô, không ngừng xe trực tiếp chạy đến đại đội.

Thải Hoa nhíu mày, cũng chạy theo sau.

Đến đại đội, kế toán đang trực ban ở đó, không ít xã viên nói muốn ghi danh đến xưởng dệt đang chen chúc ở chỗ này.

Kế toán đại đội hô lên: “Các người cũng đừng quan tâm nữa, cậu nói xem một huyện tổ chức thi tuyển mười hai người, chuyện tốt như vậy làm sao lưu lạc đến trên đầu cậu? Cậu nhiều hơn người khác một ngón tay hay có đầu óc hơn người ta?”

“Vậy ông cũng không thể nói như vậy, vạn nhất chúng tôi được nhận bừa thì sao.” Có người không phục: “Cán sự Lâm cũng có thể đi trong thành đấy.”

“Cậu cho rằng các người như cán sự Lâm sao, còn được nhận bừa, cán sự Lâm người ta cũng không phải dựa vào mơ hồ, nếu không các cậu viết vài câu văn chương cho tôi xem thử?” Kế toán quở trách bọn hắn một trận, thấy Thẩm Ngộ và Yến Yến, liền ngoắc: “Ai nha, Thẩm Ngộ, nếu là cậu báo danh, dám chắc được nha.”

Có người châm chọc nói: “Thanh niên trí thức Thẩm đi, xưởng Nhật Hóa làm sao đây, không quản nữa à?”

Những người khác cũng bắt đầu nghị luận, xưởng Nhật Hóa dựa vào Thẩm Ngộ chống đỡ, nếu cậu đi, lúc đó xưởng Nhật Hóa còn có thể kiếm tiền sao?

Máy cày vay tín dụng cho xưởng Nhật Hóa vẫn còn đây, hơn nữa đàn ông trong nhà đi làm việc ở xưởng Nhật Hóa cũng có thể kiếm công điểm, mùa đông cũng không nghỉ ngơi. Nếu Thẩm Ngộ đi, vậy cũng không được.

Có người khó tránh khỏi nói lời khó nghe: “Như thế nào lại như vậy chứ, đây không phải là vong ân sao, đại đội chúng ta đối với hắn tốt như vậy.”

“Cũng không phải như thế sao.”

Trong nháy mắt sống lưng Thẩm Ngộ căng thẳng.

Yến Yến xem xét hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Thẩm Ngộ, anh không nên tức giận, bí thư cùng với đại đội trưởng đều ủng hộ anh. Em cũng vậy. . . . . . Ủng hộ anh. Anh có thể ghi danh .”

Kế toán cười nói: “Dĩ nhiên có thể, tới điền danh sách.”

Yến Yến cầm hai giấy ghi danh: “Chúng ta qua bên kia viết.”

Phía ngoài mấy phụ nữ lại bắt đầu nói khó nghe, khắp nơi đều nhằm vào Thẩm Ngộ.

“Không có Thẩm Ngộ, các người sống không được à.” Hàn Vĩnh Phương từ bên ngoài chắp tay sau lưng đi tới. Tóc của ông đã trắng phao rồi, vốn sống lưng đĩnh trực cũng bắt đầu còng, ánh mắt cũng mờ mờ, nhưng tính tình vẫn kiên cường như vậy.

Những nhóm đàn bà con gái nhìn thấy, vội vàng câm miệng.

Hàn Vĩnh Phương tiếp tục mắng: “Lúc Thẩm Ngộ không đến, các người là không ăn cơm hay không làm việc? Tại sao người ta phải làm trâu làm ngựa cho các người?”

“Bọn tôi chỉ tùy tiện nói vài câu, không có ác ý.” Có người lầm bầm.

“Cô tùy tiện nói một chút, anh ta tùy tiện nói một chút, ai cũng tùy tiện, nước bọt chấm nhỏ cũng đủ làm cho người ta chết đuối. Mau đi nhận lỗi!” Hàn Vĩnh Phương không chút khách khí.

Mặc dù bây giờ ông đã nửa về hưu, nhưng uy phong vẫn còn, không ai dám không nghe ông, các cô đều vội vàng nói xin lỗi Thẩm Ngộ.

Thẩm Ngộ: “Được rồi, cũng không có cái gì.”

Có vài người phụ nữ có chồng rảnh rỗi làm biếng không có chuyện làm, trừ nói bậy thì chính là nói bậy, bọn họ không ít lần tám chuyện về Thẩm Ngộ, Trước kia còn nói một chút về Nhị Vượng và Mạch Tuệ, Lâm Lam cũng sẽ giúp cậu ngăn chặn một chút, sau này bọn họ đi rồi, những người phụ nữ này không có ai quản thúc bản lãnh nói xấu người càng lợi hại hơn, Thẩm Ngộ cũng lười nổi giận không đâu.

Hàn Vĩnh Phương: “Điền bản kê khai, gọi kế toán cho con dấu.”

Thẩm Ngộ và Yến Yến tại chỗ điền bảng kê khai, lúc này Thải Hoa mới chạy vào.

Cô cười nói: “Bí thư chi bộ, cháu có thể ghi danh được không?”

Hàn Vĩnh Phương nhìn cô: “Muốn thi, cháu biết không?”

“Cháu cũng học lớp năm rồi.” Vốn khá hơn Yến Yến một chút.

Hàn Vĩnh Phương: “Muốn ghi danh cứ báo, thi đậu hay thi rớt, không ai quản.”

Thải Hoa lại điền bảng kê khai, cô cười cười với Yến Yến: “Yến Yến, chừng nào cậu trở về, làm sao lại không tìm tớ chơi chứ?” Vẻ mặt kia rõ ràng đang nói “Cậu không tin tớ, cậu nhìn xem, bây giờ vẫn ghi danh đấy thôi. Có bản lãnh cậu đừng ghi danh.”

Nụ cười có thâm ý khác của cô ấy khiến Yến Yến rất không thoải mái, Yến Yến nói: “Dì Lâm bảo tớ đi báo danh.”

“Nói như vậy, dì ấy thật đúng là muốn tốt cho cậu đấy.” Thải Hoa cười nói.

“Đúng vậy, vẫn còn nhiều người tốt .” Yến Yến nói với Thẩm Ngộ: “Anh Thẩm Ngộ, không biết cuộc thi sắp tới thi nội dung gì, em một chút cũng không nắm chắc đây.”

Thẩm Ngộ: “Như vậy, ngày mai anh đi lên huyện hỏi thăm tình hình, trở về sẽ nói với em.”

Yến Yến cười nói: “Như thế thật tốt, đến lúc đó còn phải làm phiền anh giảng dạy cho em.”

“Còn có em nữa.” Thải Hoa cười như trẻ con: “Còn có em, anh Thẩm Ngộ, thời điểm anh vừa mới đến còn ở nhà em nữa, không thể không quản em nha.”

Thẩm Ngộ nhìn cô, phát hiện Thải Hoa thật là một người cổ quái, đêm hôm đó nghe các cô nói chuyện, khiến cậu cảm thấy có chút dọa người, nhưng lúc này nhìn cô, chỉ là một cô bé bình thường.

Nhớ tới thời điểm cậu vừa mới đến được cô giúp đỡ, cậu gật đầu: “Được.”

Phải luôn trả nhân tình đấy.

Thải Hoa liền vui vẻ nhảy dựng lên, nắm cánh tay Yến Yến cười nói: “Yến Yến, thật tốt quá, chúng ta lại có thể cùng nhau học tập rồi.”

Yến Yến vẫn có chút không thoải mái, tránh tay cô: “Tớ muốn về nhà nấu cơm.”

Thải Hoa: “Một mình cậu ở nhà, nấu cơm chi thêm phiền, đến nhà tớ ăn.”

Yến Yến lắc đầu: “Không cần, tớ có mang lương thực trở về.”

Rời đi đại đội, Thẩm Ngộ nói với Yến Yến: “Một mình em không tiện lắm, đến chỗ ở thanh niên trí thức, mọi người cùng nhau.”

Yến Yến thoáng suy nghĩ: “Anh Thẩm Ngộ, buổi tối em có thể ở nhờ ở chỗ thanh niên trí thức sao?”

Thẩm Ngộ nhìn cô, cảm giác được cô đang lo lắng cái gì, liền nói: “Anh đi nói giúp em một tiếng.”

Hiện tại Cao Lộ ở cùng một chỗ với hai nữ thanh niên trí thức khác, giường đều có vị trí.

Thẩm Ngộ sắp xếp xong, Yến Yến trở về nhà ôm chăn đến đây, ở nhờ chỗ thanh niên trí thức.

Lúc trở về, Lâm Mai dạy cô rất nhiều, nói cô một cô bé không nên ngủ ở nhà một mình, tốt nhất nên đi đến nhà hàng xóm hoặc nơi nào an toàn ở nhờ, cô ghi nhớ đấy.

Ngày hôm sau Thẩm Ngộ ăn xong bữa sáng, liền mang theo phiếu vé lương thực, đạp xe đạp đi vào trong huyện. Cậu từ phía nam vào thành, đi theo đại lộ giải phóng nam bắc, rốt cuộc phía bắc chính là đại viện cách ủy hội, bên cạnh là cục công an. Phòng nghiên cứu đá quý của Lâm Lam bọn họ  ở vị trí phía đông nam huyện thành, mà xưởng dệt ở góc đông bắc. Đi xưởng dệt, trước phải vòng qua cách ủy hội huyện sau đó lại đi về hướng Bắc, vòng qua trường học.

Cậu cũng không biết Lâm Lam đang ở phòng nghiên cứu hay ở cách ủy hội, cho nên trước đi thẳng đến xưởng dệt.

Thời điểm đi ngang qua trường trung học, vừa lúc thấy mấy cậu bé đứng bên ngoài cổng trường sóng đôi phơi nắng, một người trong miệng còn ngậm một điếu thuốc cuốn, giống như mấy ống khói nhỏ đang tỏa khói.

“Các người ai có cách khiến Hàn Vượng Quốc rời khỏi không?” Cao Lăng cắn điếu xì gà hỏi.

Mấy người đều lắc đầu, có người nói: “Ai dám tính toán với cậ, mưu trí, khôn ngoan à, so với mái hiên bị đóng băng còn lạnh hơn nữa đấy.”

“Nếu không chúng ta tổ chức hoạt động gì đó, xem chiếu bóng? Hoặc đi trượt băng? Trượt băng tốt.” Có người đề nghị: “Như vậy có thể mời Hàn Mạch Tuệ.”

Thẩm Ngộ vừa lúc đạp xe đạp đi đến nơi này, nghe bọn hắn nói đến Đại Vượng và Mạch Tuệ không nhịn được thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn thoáng qua Cao Lăng.

Cao Lăng ở nhà giống như đứa trẻ ngoan, ở trường học cũng không phạm phải chuyện lớn gì, không đến nổi phải bị gọi phụ huynh. Nhưng cậu ta giống như có bệnh thời kỳ cuối, rời khỏi tầm mắt của cha cậu thì như đổi thành người khác, miễn cưỡng tựa vào trên tường, dường như không có xương. Hai tay hắn đút trong túi quần, hàm răng cắn cắn điếu xì gà, bộ dáng thiếu niên bất lương. Hắn thấy Thẩm Ngộ quay đầu nhìn cậu ta, liền cười nói: “Tôi nói anh trai này, anh nghe được cái gì dễ nghe rồi hả, ngay cả đường cũng không đi? Lo đạp xe đạp của anh đi.”

Thẩm Ngộ không có phản ứng đến nhóm của cậu ta, đạp xe đạp đi về phía trước, lại suy nghĩ một chút cậu liền quẹo vào trường trung học.

“Ai, không phải anh ta là thầy giáo mới tới chứ?”

Cao Lăng: “Mày nhìn cái bộ dáng nhà quê kia, chắc chắn là từ nông thôn đến. Thầy giáo trường trung học cấp hai chúng ta, không có dáng vẻ quê mùa như vậy.”

“Cao lão đại, anh nói như thế không đúng, em thấy người ta còn rất tuấn tú đây này, bộ dạng còn lớn hơn chúng ta hai tuổi.”

Cao Lăng không có để ý tới, nhưng chân vừa đạp tường đứng thẳng, phi một tiếng đầu thuốc lá phun xuống mặt đất, dùng chân đạp nát, sau đó đi theo bóng dáng Thẩm Ngộ trở vào trường học.

“Cao lão đại, sao lại trở về nữa? Không phải muốn trốn học sao? Không đủ nghĩa khí đâu đấy.”

“Trở lại mời các cậu điếu thuốc..” Cao Lăng chạy chậm trở về sân trường, chỉ thấy Thẩm Ngộ dừng ở trước cửa lớp mười, Hàn Mạch Tuệ, Hàn Vượng Quân liền chạy ra lớp vui vẻ chào hỏi anh ta. Khiến cho Cao Lăng càng kinh ngạc, ngay cả Hàn Vượng Quốc cũng đi ra.

Ơ, lai lịch không nhỏ à.

Cao Lăng phải dựa sát vào sau cánh cửa một lớp nhìn bọn họ, cậu ta nghe giọng nói của Hàn Mạch Tuệ, trong ngày thường thời điểm cùng các bạn chơi đùa, cô cười vô cùng sáng sủa, chưa bao giờ xấu hổ, Cao Lăng đã cảm thấy giọng nói của cô dễ nghe giống như chuông bạc. Nhưng lúc này cô không hoạt bát giống như bình thường, ngược lại rất quy củ đừng ở nơi đó, khẽ mỉm cười,  nhẹ nhàng nói chuyện cùng Thẩm Ngộ, cái đó gọi là dịu dàng.

Cậu ta cho tới bây giờ chưa từng thấy dáng vẻ như thế của cô đâu, không nhịn được nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngộ.

Thẩm Ngộ cảm giác được tầm mắt của cậu ta, quay đầu nhìn sang.

Mạch Tuệ quay đầu lại thấy Cao Lăng, Cao Lăng cười cười nhìn về phía cô.

Mạch Tuệ cắt một tiếng, nói với Thẩm Ngộ: “Đừng phản ứng đến cậu ta, cậu ta chỉ là thủ hạ bại tướng.”

Thầm Ngộ cười nói: “Ba người các em cùng nhau, đi tới chỗ nào cũng không có ai dám bắt nạt.”

Cậu cảm thấy có Đại Vượng và Nhị Vượng bên cạnh, Mạch Tuệ sẽ không bao giờ bị thiệt thòi. Dù sao một cô bé xinh đẹp lại học giỏi như vậy, tình cảnh ở trong trường học có chút vi diệu. Bé trai có vọng tưởng, cô bé có ghen tỵ sẽ cô lập cô. Có điều tính cách Mạch Tuệ tốt, sáng sủa lại hào phóng, phần lớn quan hệ giữa cô và các bạn học nữ cũng không tệ. Dù sao các cô còn muốn lấy lòng hai anh em Đại Vượng, Nhị Vượng nữa đây, muốn bọn họ lưu lại ấn tượng tốt, cho nên sẽ đối xử với cô tốt một chút.

Mạch Tuệ: “Thế đấy. Sau khi chúng em đến đây, đại viện không có một người nào, không có một ai không sợ anh của em đánh. Chúng em có cuộc thi, cũng không có ai thi tốt qua em cùng em trai cả.”

Hiện tại thành tích của côv à Nhị Vượng cuốn chặt lấy nhau, không phải cô hạng nhất thì cậu hạng nhất, hai người luôn so sánh trong cuộc thi, xem người nào được hạng nhất người đó có thể nói ra yêu cầu.

Lúc này chuông vào học vang lên, Thẩm Ngộ nói: “Anh đến xưởng dệt hỏi thăm một chút về cuộc thi chiêu công, các em nhanh đi học đi.”

Nhị Vượng: “Anh Thẩm Ngộ, buổi trưa đến dùng cơm nha.”

Đại Vượng: “Em đi cùng anh.”

Thẩm Ngộ khoát tay: “Không cần, các em nhanh đi học đi.”

Cậu không muốn làm chậm trễ việc học của bọn họ, nên đẩy xe đi trước.

Cao Lăng cũng không lên lớp, ngược lại đi theo Thẩm Ngộ: “Này, anh trai, anh là thanh niên trí thức từ nơi nào xuống nông thôn vậy?”

Chỉ có kẻ đần mới nhìn không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play