Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Trì Phong Thu nghẹn lại, nuốt nước miếng, cũng nuốt luôn cả tức giận và bất mãn xuống, “Phục tùng an bài.” Cậu ta nào dám không vui? Cán bộ thôn bá đạo như Hàn Vĩnh Phương, ở trong thôn độc tài như vậy, nếu như mình không đồng ý, không biết ông ta sẽ hành hạ mình thế nào đây.

Hàn Vĩnh Phương lại để cậu ta đi nhận lương thực rồi tìm một nhà kết nhóm.

Lúc này Hàn Vĩnh Đường đã chạy đến, rất thân thiết nói: “Ai nha, thanh niên Trì , đi, đi nhà tôi ăn cơm.”

Hàn Vĩnh Phương liếc Hàn Vĩnh Đường một cái, hừ một tiếng, “Đây là đội phó đội hai, cán bộ.”

Hàn Vĩnh Đường cười nói: “Anh, anh không có ý kiến chứ?”

Hàn Vĩnh Phương: “Hai người các người vui lòng, tôi dĩ nhiên không có ý kiến.”

Hàn Vĩnh Đường lại vui mừng vui vẻ mời Trì Phong Thu đến nhà mình kết nhóm ăn cơm, “Thanh niên Trì a, cậu có muốn đến nhà tôi ngủ không? Mặc dù nhà tôi không tốt như nhà của đội trưởng Lâm nhưng cũng có giường đó.” Cũng tốt hơn là ngủ ở phòng trống của đại đội.

Trì Phong Thu: “Đội, đội trưởng Hàn, đại đội muốn sửa nhà thanh niên tri thức. Tôi ngủ ở đó là được.” Cậu ta cũng là thanh niên trí thức, tại sao không thể ngủ ở đó? Càng muốn để cho Thẩm Ngộ xem một chút, bọn họ cô lập mình, mình cũng có thể sống tốt mà. Để cho bọn họ phải đau lòng vì phạm sai lầm!

Có huấn luyện nghiêm khắc vào buổi sáng làm cơ sở, ban ngày làm việc, bất kể là làm gì có được hay không thì chưa nói, tối thiểu là các thanh niên trí thức cũng có thể cắn răng kiên trì.Vừa huấn luyện vừa làm việc như thế, vài ngày sau cho dù là Phàn Tiếu yếu ớt, cũng có thể đội nón cỏ đứng dưới ánh nắng gắt kiên trì làm việc. Lúc trước cô \ nghĩ cũng không dám nghĩ là cô lại có thể phơi nắng làm việc đến trưa?

Mà Trì Phong Thu lại bận rộn xuyên qua các gia đình trong thôn để gánh phân, dọn phân, xuống sông đào nước bùn, vừa bẩn lại vừa thối, bình thường đều là việc làm dành cho người phạm sai lầm trong thôn.

Cậu ta chẳng những phải làm việc mệt mỏi nhất bẩn nhất, còn không được ăn ngon, thỉnh thoảng còn đói bụng. Hàn Vĩnh Đường để cho cậu ta đi cũng không phải là làm từ thiện, mà là nhằm vào thân phận thanh niên trí thức. Thanh niên trí thức ở lại thì một tháng nhận được một đồng phụ cấp, chia đều khẩu phần lương thực của cậu ta với nhà của ông ta thì phần còn dư sẽ ở lại nhà ông, thời điểm chưa phân khẩu phần lương thực mà có phiếu lương thực và tiền phụ cấp, đây cũng là lợi nhuận đó. Hơn nữa người mà nhà Lâm Lam đuổi đi, ông ta lại chứa chấp, ông cho là có thể biểu hiện lòng từ bi của mình, nói rõ tâm địa mình tốt.

Trì Phong Thu đắc tội với các thanh niên trí thức, đại đội trưởng và Hàn Vĩnh Phương cũng không muốn quan tâm đến cậu ta, cậu ta thoáng cái đã rơi vào trong tính toán của Hàn Vĩnh Đường, cũng chỉ có thể có khổ mà nói không ra lời.

Cũng may Hàn Vĩnh Đường cũng không dám quá phận, một ngày một cân lương thực, luôn luôn để cho cậu ta bảy lạng để ăn, nếu không cậu cũng không có sức để làm việc.

Ngày hôm đó Hàn Thanh Tùng nhìn các thanh niên trí thức đầu đầy mồ hôi, giọng nói lãnh đạm lạnh nhạt nói: “Hai ngày nay biểu hiện không tệ, không ngừng cố gắng, giải tán.”

Chờ bọn họ huấn luyện xong rồi về nhà, Lâm Lam đã nấu cơm xong rồi còn nấu nước, chào hỏi bọn họ, “Trời giá rét, lấy chút nước ấm lau người, đừng có dùng nước lạnh.”

Hàn Thanh Tùng lại xách nửa thùng nước nóng đi qua, trước hết để cho Mạch Tuệ lau, sau đó anh và mấy đứa nhóc cùng nhau đi vào tắm xong thì ra ngoài.

Lúc này bỗng nhiên mấy người Hoắc Hồng Trân và Phàn Tiếu cùng nhau đến đây, “Đội trưởng Lâm, nhà thanh niên tri thức đã hoàn thiện rồi, hôm nay chúng tôi sẽ chính thức dọn qua đó.”

Lưu luyến a, nhưng lại không thể không đi.

Hơn nữa Phàn Tiếu còn cảm thấy bước chân rất trầm trọng, ô ô.

Triệu Minh Kiệt: “Đội trưởng Lâm, cám ơn cô đã chiêu đãi.” Mấy ngày qua ngủ ở nơi này, bọn họ và mấy đứa Đại Vượng đều có tình cảm rồi, hơn nữa sau khi Trì Phong Thu đi, bọn họ càng thêm hòa hợp.

Lâm Lam cười nói: “Tôi cũng không có chiêu đãi cái gì, mọi người dọn qua đó, người trẻ tuổi ở với nhau sẽ dễ dàng hơn.”

Tam Vượng: “Anh Minh Kiệt, lát nữa sẽ đi tìm các anh chơi.”

“Hoan nghênh hoan nghênh.” Triệu Minh Kiệt nói xong liền đóng gói hành lý của mình.

Trong phòng Phàn Tiếu nước mắt lưng tròng thu thập đồ của mình, còn đưa cho Mạch Tuệ hộp kem dưỡng da mà mình thích nhất, “Chị Mạch a, chị thường xuyên nhìn xem, nhớ kỹ chị một chút a.”

Mạch Tuệ: “. . . . . .”

Cô bé không chịu lấy, “Chị Phàn, chị chỉ dọn đến bên kia đường thôi mà, từ đó đến nhà em chỉ có mấy phút đồng hồ đi đường mà thôi.”

Nhưng Phàn Tiếu nhất định phải để lại cho cô bé làm kỷ niệm.

Đại Vượng dẫn các em trai em giúp các thanh niên trí thức khuân đồ đến nhà thanh niên tri thức, mặt khác Từ Đông Hưng, Võ Văn Nghĩa và Trì Mẫn, Thẩm Ngộ cũng đã dời qua.

Ngược lại là chị dâu Hàn có chút không nỡ, còn muốn để cho Trì Mẫn ở nhà mình, để cho Hảo Điền dọn đồ đến nhà thanh niên tri thức ở, chỉ là như vậy thì không hợp quy củ nên cũng đành thôi.

Nữ thanh niên trí thức ít người, ở tại căn phòng có bếp và nồi kia, giường nhỏ một chút, nam thanh niên trí thức thì ngủ ở giường lớn.

Trì Phong Thu tự nhiên cũng dời qua, cậu ta cố ý không tắm, trên người mang theo mùi phân, chính là muốn để cho Thẩm Ngộ đẹp mắt. Để cho Thẩm Ngộ biết, cậu ta chật vật thế này, là do người nào ban tặng!

Kết quả Từ Đông Hưng trước tiên chịu không được, mắng cậu ta một trận, nếu còn không tắm thì cũng đừng đến nhà thanh niên tri thức để ngủ, đi vào thì sẽ ném cậu ta ra.

Bọn họ cùng chung mối thù, mặc dù Trì Phong Thu muốn da mặt dày ăn quịt, nhưng lại không có cách, cuối cùng chỉ đành bị buộc mỗi ngày phải tắm.

. . . . . .

Đảo mắt thôn Sơn Nhai đã đến trận chiến thu hoạch mùa thu, hết thảy cũng đều nhường đường cho thu lương thực. Trường học cho nghỉ, thầy cô dẫn bọn nhỏ hỗ trợ thu hoạch vụ thu, đội tuyên truyền cũng đổi thành mỗi ngày sớm muộn đều  động viên và tổng kết, Hàn Thanh Tùng nhân cơ hội xin phép trở lại kiếm điểm công.

Cánh đồng cách xa thôn hoặc là khó thu hoạch, mọi người lao động tập thể sẽ kéo dài công việc, đội sản xuất sẽ quy định điểm công nhiều hơn một chút để cho các xã viên nhận, làm xong thì nhận điểm công. Mỗi lần Hàn Thanh Tùng đều nhận được, những xã viên khác cũng không có ý kiến. Rời nhà xa, sáng sớm anh liền mang theo Đại Vượng Nhị Vượng đi thu hoa màu, Lâm Lam sẽ dẫn theo các con đi đưa cơm sáng cơm trưa.

Buổi sáng cô dùng xe đạp chở hai anh em Tam Vượng Tiểu Vượng đi đưa điểm tâm, rồi trở lại chuẩn bị cơm trưa, rồi lại dẫn theo Mạch Tuệ cùng đến ruộng.

Ngày hôm đó Lâm Lam gói cơm xong, đặt vào trong cái sọt ở sau xe đạp, sợ Mạch Tuệ ôm thì sẽ bị đổ ra. Mạch Tuệ cầm mũ rơm, đội lên cho mình và cho mẹ, mặc dù hai người phơi không đen, nhưng là sẽ bị cháy nắng. Lúc này chính là cuối thu ban ngày nắng gắt phơi chết người, buổi tối sẽ có gió mát mùa thu thổi nhè nhẹ, tia tử ngoại đặc biệt lợi hại, cần chú ý một chút.

Hai người vừa nói chuyện vừa đạp xe đi đến ruộng, một mảnh cao lương còn cao hơn so với thân người, cả mộ mảnh ruộng đều xanh tươi như nhau.

Lâm Lam không quên dặn dò con gái: “Trị an có tốt hơn nữa, cũng không thể đặt mình ở nơi nguy hiểm. Mấy chỗ giống như vậy, trẻ con các con không nên tự mình đến.”

Mạch Tuệ ôm chặt ấm đựng nước ấm, cô bé đáp ứng, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chú ý.”

Trên đường bọn họ còn đụng phải các thanh niên trí thức đang làm việc, hiện tại các nam thanh niên như Thẩm Ngộ cũng giúp đỡ thu cao lương, các nữ thanh niên trí thức như Phàn Tiếu sẽ dẫn bọn nhỏ đi thu thập cây bông. Mỗi người một ngày ít nhất có thể kiếm năm điểm công, nhiều thì có bảy, cũng coi như là sự tiến bộ vô cùng lớn.

Đây tự nhiên là thành quả Hàn Thanh Tùng huấn luyện cho bọn họ, nếu như không có sự huấn luyện này, dưới ánh mặt trời nắng rát như vậy, đừng nói là dính ở ruộng từ sáng đến chiều tối, hai giờ bọn họ đã chịu không được. Bây giờ bọn họ cũng có thể cùng làm việc với các xã viên, Hàn Vĩnh Phương và đại đội trưởng cũng rất vui mừng, thường xuyên khen khen bọn họ.

Hai mẹ con cười cười nói nói, trên đường cũng không nhàm chán, bất tri bất giác đã đến đầu bờ ruộng. Hai người lấy thức ăn ra, Mạch Tuệ hô một tiếng, “Ăn cơm thôi.” Rất nhanh đã truyền đến tiếng Tam Vượng lớn giọng đáp lại, “Ăn cơm a!”

Lâm Lam đi vào trong ruộng xem một chút, Hàn Thanh Tùng đã dùng lưỡi liềm nhỏ cắt thành một lối đi, như vậy sẽ dễ dàng ra vào, không cần chui tới chui lui khiến lá cây cao lương ma sát trên người làm bị thương.

Đại Vượng dẫn các em trai tuốt hạt cao lương, cây cao lương cao cao đã chín tới sẽ rũ xuống, Tam Vượng dùng chân đè cây xuống, sau đó dùng dao cắt các cành xuống, Tiểu Vượng chịu trách nhiệm nhặt các hạt cao lương rơi rải rác trên mặt đất.

Hàn Thanh Tùng đã cắt ra một lối rra, bọn họ liền trực tiếp ném các cành nhỏ thành một đống, không cần vác ở trên lưng giống như người khác. Bọn họ còn mượn một chiếc xe đẩy tay, trực tiếp đẩy hạt cao lương đến đầu ruộng, đội sản xuất  có xe la tuần hoàn đi quanh các cánh đồng thu thập cao lương rồi kéo về.

Lâm Lam thấy bọn họ thì ngoắc ngoắc, “Anh ba, các con, rửa tay ăn cơm nào.”

Hàn Thanh Tùng và mấy đứa nhỏ chui ra khỏi ruộng đồng xanh tươi.

Đại Vượng và Tam Vượng mặc áo ba lỗ, Nhị Vượng và Tiểu Vượng mặc quần dài áo tay dài. Hàn Thanh Tùng mặc áo ba lỗ quân trang, lộ ra cánh tay bền chắc khỏe khoắn, các đường cong da thịt cân xứng hữu lực, bị mồ hôi gột rửa nên lộ ra vẻ phá lệ kiện mỹ. Anh xách thùng nước lên đi đến chỗ cái giếng cách đó không xa đánh một thùng nước trở lại, để cho bọn nhỏ lau rửa một chút.

Lâm Lam cho khăn tay của mình vào trong nước giặt rồi vắt không, giúp Hàn Thanh Tùng lau lưng một chút, thời điểm vén áo lên thì cô liền không nhịn được cười. Anh mặc áo ba lỗ làm việc, vào mùa thu tia tử ngoại rất lợi hại, da thịt bên ngoài bị phơi thành màu mật ong, mà bản thân anh có màu da rất trắng, kết quả bên trong áo thì giống như là mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, lần nào cô nhìn thấy cũng muốn cười.

Thời điểm cô cười thì tay sẽ run run, khiến lưng anh cảm thấy hơi ngứa, cười đến trong lòng anh cũng ngứa. Anh liền xoay người, thời điểm cầm lấy chiếc khăn trong tay cô thì sờ sờ mặt của cô, cúi đầu hôn một cái trên trán cô, sau đó tự mình lau mồ hôi trước ngực.

Lâm Lam có chút ngượng ngùng, vội vàng đi thu xếp cơm trưa, bọn họ trải một tấm vải lót bên dưới, đặt hộp cơm, chén tráng men, ấm nước, bát đũa lên trên. Cô chuẩn bị thức ăn rất phong phú, có bánh hấp cuốn trứng gà, cà chưng tương, dưa leo trộn, dưa muối thập cẩm, đậu xào mỡ heo, còn có món đuôi heo xì dầu, cuối cùng còn có một hũ canh trứng cà chưa, bởi vì sợ bị đổ trên đường đi, cho nên lúc làm canh cũng không nhiều lắm, hiện tại trực tiếp cho nước ấm vào uống là được. Anh và bọn nhỏ đều làm việc tốn sức, mọi người đều có thể ăn, mỗi ngày Lâm Lam đều cố hết sức chuẩn bị thật nhiều thức ăn.

Hàn Thanh Tùng để cho bọn nhỏ ăn bánh hấp cuốn trứng gà, còn anh thì ăn bánh bột ngô hỗn tạp. Lâm Lam nhìn thấy anh không thích gắp thức ăn, dứt khoát cầm bát sứ thô đặt ở trước gót chân anh, cô ăn gì thì sẽ gắp trước cho anh một miếng, như vậy anh sẽ ăn hết cả.

Cơm nước xong, Mạch Tuệ lại lấy cà chua đã được rửa sạch ra, một người lấy một cái ăn chơi.

Lâm Lam lặng lẽ hỏi Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, tại sao anh không ăn cà chua vậy, là nhà chúng ta tự trồng đó, rất ngọt.”

Hàn Thanh Tùng: “Ngọt sao?”

Lâm Lam: “Ngọt lắm.”

Anh cầm lấy một quả mà Lâm Lam đã cắn rồi bắt đầu ăn, gật gật đầu, “Rất ngọt.”

Lâm Lam lại lấy một trái khác đến ăn, cô phát hiện Hàn Thanh Tùng không thích ăn trái cây, suy nghĩ hẳn là khi còn bé trong nhà không có, sau khi đầu quân bởi vì tính tình quá cứng nhắc nên ngại ăn trái cây không nghiêm túc? Cô bị suy nghĩ của mình làm cho cười không ngừng.

Tam Vượng: “Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?”

Tiểu Vượng: “Ai đang nói vậy?”

Tam Vượng: “Anh Tiểu Vượng, em đừng ngắt lời.”

Tiểu Vượng: “Ai nha, anh ba nhỏ, anh đến từ lúc nào, em cũng không nhìn thấy anh.” Anh ba thật là càng ngày càng đen rồi, ha ha ha.

Tam Vượng: “. . . . . . em Tiểu Vượng, vì sao em lại nghịch như vậy hả?”

Tiểu Vượng: “Bởi vì em là em của anh đó.”

Cả nhà lại bị bọn họ chọc cho cười lên, Mạch Tuệ thiếu chút nữa đã phun cả cà chua trong miệng đến trên người Nhị Vượng, vội vàng che lại, Nhị Vượng cầm khăn tay của mình lau cho cô bé.

Lâm Lam cười đến không còn sức lực, phải dựa vào trên người Hàn Thanh Tùng, dùng chân đâm đâm Tam Vượng: “Sao mà con lại dạy hư em trai rồi?”

Hàn Thanh Tùng thuận thế ôm lấy hông của cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi cô.

Tam Vượng: “Mẹ, mẹ nói con như vậy rất oan uổng, con chính là một người tốt đó, làm sao có thể dạy hư em trai được? Mẹ xem xem con vì giúp em trai không bị phơi nắng đến đen thui mà bản thân đã hy sinh bao nhiêu kìa, con để cho ông mặt trời chỉ chiếu nắng mình con thôi đó.” Cậu bé chỉ chỉ chính mình, toàn thân đen thui chỉ chừa cái mông.

Cậu bé đen nhẻm không phải là nói không, làn da đàn hồi trơn bóng đen den, khiến người ta muốn đâm một cái.

Nhị Vượng cười cười, “Nói như vậy em để cho Tiểu Vượng cõng em, chính là vì che mặt trời cho em ấy sao?”

Tam Vượng cười ha ha: “Anh hai thật sáng suốt.”

Mạch Tuệ lập tức gục ở trên lưng cậu bé, “Về nhà em cõng chị, chị che nắng cho em.”

Tiếng cười của bọn họ quá lớn, khiến đàn chim đang bay trên bầu trời cả kinh làm rối loạn đội hình.

Lâm Lam cười đến ôm bụng, “Cảm thấy mệt, thấy buồn ngủ, thì đi nghỉ ngơi ngủ trưa một chút .” Nửa tiếng thôi cũng rất hữu dụng, nếu không xế chiều sẽ mệt rã rời còn dễ dàng mệt mỏi.

Đại Vượng và Nhị Vượng trải một chút thân cây cao lương ra đất, có thể nằm ở phía trên híp mắt ngủ trưa một lát.

Lúc này cuối thu khí sảng, có lối đi nam bắc thông gió trong ruộng nên rất là mát mẻ. Hai bên là ruộng đồng cao cao xanh tươi, chỉ có một bầu trời kéo dài ở trên đầu, có thể nhìn thấy chim lớn quanh quẩn trên bầu trời.

Tam Vượng tuyệt đối sẽ không ngủ trưa, dẫn Tiểu Vượng đi bắt châu chấu. Lúc này không có ve sầu, nhưng là châu chấu rất mập.

Một loại thì có màu xanh lá, vừa ngốc vừa nát, chụp một cái là được ngay, một loại thì nhỏ xíu có màu nâu xám, vừa gian manh vừa trơn trượt lại có thể nhảy, được gọi là Đặng Đảo Sơn (giẫm đổ núi), rất khó bắt.

Nhưng Tam Vượng rất lợi hại, luôn luôn có thể bắt được chỉ trong một lần. Cậu bé chịu trách nhiệm bắt, Tiểu Vượng chịu trách nhiệm dùng cỏ đuôi chó xuyên, trong chốc lát đã xuyên được một chuỗi, chờ đến khi về nhà có thể có được vài chuỗi thật dài. Cầm về nhà nướng ăn hoặc là dùng dầu đi chiên vàng rồi ăn, bọn nhỏ đều thích.

Lâm Lam nằm ở bên cạnh Hàn Thanh Tùng, anh dùng áo khoác ngắn của mình che lên đầu hai người để cản bớt ánh sáng, bàn tay to còn vỗ cô hai cái ru ngủ một lát. Nhiệt độ trên người anh kinh người, có một loại khí tức dương cương bức người, loại hơi thở này hòa với mùi thơm ngát của cao lương cỏ cây lại càng dễ ngửi. Lâm Lam lén lút nhìn lông mi thật dài sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mỏng vừa phải, bên tai là tiếng gió ào ào, côn trùng vỗ cánh kêu to, còn có tiếng hít thở đều đều của anh, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một khúc nhạc điền viên duyên dáng, làm cho cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Hơn nửa giờ sai, bọn họ lục tục thức dậy, Lâm Lam và Mạch Tuệ cũng đi hỗ trợ cắt hạt cao lương.

Hàn Thanh Tùng: “Trong đất rất khó chịu, hai ngươi về nhà đi, buổi tối không cần đưa cơm, về nhà ăn cơm.” Buổi trưa bọn họ ăn khá nhiều, chống đói.

Lâm Lam không đồng ý: “Về nhà thì bọn em cũng không có làm gì, đợi buổi tối cùng nhau trở về.” Cô đã may xong áo bông rồi, nhà mình không trồng trọt cũng không nuôi heo, trong nhà căn bản không có nhiều việc.

Xế

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play