Vu Hinh nói xong đang định đi thì bị Lữ Trường Vĩ ngăn cản đường.
Mặt Lữ Trường Vĩ hơi đỏ lên: “Cô không được đi, chúng ta đi đến chỗ bí thư chi bộ nói cho rõ ràng, cái gì gọi là tôi có ý kia với đội trưởng Lâm? Cô có ý gì? Cô cứ thích đồn thổi vớ vẩn?”
Vu Hinh nhìn sắc mặt Lữ Trường Vĩ thay đổi thì cảm thấy không ổn, vội vàng cười nói: “Thầy Lữ, thầy quá khẩn trương rồi, nói đùa thôi mà, ai lại xem như thật? Ha ha, đừng xem là thật nha.”
Một nam thanh niên trí thức khác cười nói: “Đội trưởng Lâm nói chuyện thú vị, lại xinh đẹp, rất nhiều người thích cô ấy, không có gì đâu mà.”
Vu Hinh lập tức nói: “Đúng, chúng tôi cũng rất thích đội trưởng Lâm, chính là ý thưởng thức đó, thầy Lữ đừng khẩn trương ha.”
Bọn họ nói như vậy, dĩ nhiên Lữ Trường Vĩ không thể nói gì nữa, mọi người cụt hứng bỏ về.
Mấy ngày mưa rơi xuống, ngày hôm đó bọn nhỏ nghỉ học, sáng sớm tất cả mọi người thức dậy.
Mạch Tuệ nấu cơm, Hàn Thanh Tùng đi gánh nước giếng đổ đầy lu, rồi đi ra trong sông gánh nước rưới rau, Đại Vượng Nhị Vượng đều đi đến đội sản xuất bắt đầu làm việc cuốc đất hoặc lấy nhánh cây bông kiếm công điểm. Tam Vượng, Tiểu Vượng cũng không nhàn rỗi, hai anh em đi cắt cỏ cho đội sản xuất cho gia súc ăn cũng kiếm công điểm. Lâm Lam làm ớt băm, tránh cho lúc con cả muốn ăn lại hết.
Mọi người bận việc từ sáng sớm tinh mơ, sau đó trở về cùng nhau ăn sáng.
Lâm Lam đưa Hàn Thanh Tùng đến cửa, lại bị anh nắm cằm nhanh chóng hôn một cái, hù dọa cô vội vàng nhìn ngó chung quanh, ngộ nhỡ có người nhìn thấy thì mất mặt lắm.
Cũng may không có ai!
Khóe môi Hàn Thanh Tùng khẽ mím lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cười tạm biệt cô, đạp xe đi làm.
Lâm Lam xoay người về nhà, thoáng cái đụng phải Tam Vượng rơi vào lòng cô: “Ai nha, anh ba nhỏ, con làm gì thế? Lén lén lút lút à.”
Trong đôi mắt Tam Vượng như có những vì sao: “Mẹ, mẹ cái này gọi là có tật giật mình, con nghênh ngang đi tới đây, ở đâu lén lén lút lút?”
Lâm Lam vỗ ngực mình: “Con đây là làm gì thế?”
Tam Vượng: “Tìm mẹ nha.”
Lâm Lam: … hôm nay mẹ không ra khỏi cửa, con tìm mẹ? E rằng con muốn ăn đòn mà.
Cô đuổi theo Tam Vượng muốn bộp bộp nó.
Tam Vượng lập tức lôi kéo tay cô: “Mẹ, con hỏi mẹ vấn đề này nha, xuân hạ thu đông, mẹ thích mùa nào nhất?”
Lâm Lam không chút nghĩ ngợi: “Mùa hè nha.”
Tam Vượng: “Giống như con nha, vì sao vậy?”
Lâm Lam: “Mùa hè ngày dài, từ sáng đến tối có thể làm được rất nhiều việc.” Chỉ cần cục trưởng Hàn hạ thủ lưu tình, cô cũng sẽ không ngủ quên, ngày hôm sau thức dậy bận rộn một ngày có thể làm rất nhiều chuyện.
Tam Vượng cười hì hì, kéo tay cô chay vào nhà: “Mọi người nghe đi, em nói chắc chắn mẹ thích mùa hè giống như em, bởi vì từ sáng đến tối dùng không hết thời gian.”
Lúc ăn sáng Tam Vượng cảm thán: “Mùa hè thật tốt, mở mắt ra đến lúc nhắm mắt lại, cảm giác sống gấp đôi thời gian mùa đông, thật có lời!”
Mạch Tuệ liền cười nó: “Em có lời gì nữa? Mặt trời lên mặt trời lặn, một ngày cũng chỉ có hai mươi bốn giờ.”
Tam Vượng ngụy biện: “Bây giờ là thời gian mùa hè.”
Nhị Vượng: “Thời gian mùa hè một ngày cũng chỉ hai mươi bốn giờ, không nhiều không ít.”
Tam Vượng hỏi anh cả, Đại Vượng mặc kệ không trả lời vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Tam Vượng liền chạy ra khỏi tìm Lâm Lam tìm kiếm sự ủng hộ, bây giờ nhận được đáp án, nó đắc ý khoe khoang với anh chị: “Mọi người nghe thấy chưa, mẹ cũng nói mùa hè dài.”
Tiểu Vượng cười hì hì: “Mùa hè ngày dài đêm ngắn, mùa đông đêm dài ngày ngắn, cộng lại là giống nhau, ha ha ha.”
Tam Vượng: “… Mẹ, con cảm thấy mùa hè dài hơn mùa đông, đúng không?”
Lâm Lam: … Con trai ngốc của mẹ ơi, con mau mau đi đọc sách cho tốt đi, cảm giác và chân thật không như nhau đâu.
Tam Vượng lôi kéo Tiểu Vượng hỏi thích gì, Tiểu Vượng: “Em giống như cha, thích mùa đông, ngược lại với anh.”
Tam Vượng: “Tại sao?”
Tiểu Vượng: “Đêm mùa đông dài, ngủ đã hơn nha, ha ha.”
Lâm Lam nói với bọn nhỏ: “Hôm nay các con đi chơi đi, mẹ ở nhà may quần áo.”
Mấy đứa nhỏ lớn lên, quần áo theo mắt thường trong thấy đều nhỏ đi từng ngày. Quần áo năm ngoái, năm nay cũng đừng nghĩ mặc vừa, quần áo mùa xuân mùa hè chỉ thấy ngắn hơn, mùa thu chỉ thấy chật, cho nên cần phải kịp thời sửa đổi hoặc may mới.
Từ trước đến giờ Lâm Lam may quần áo cho con đều không làm quá lớn, quá lớn lại lôi thôi không ngay ngắn, đứa nhỏ xinh đẹp đều bị xấu đi. Cho nên quần áo lại mau chóng nhỏ, giống như mấy đứa Đại Vượng Nhị Vượng Tam Vượng, quần áo hai ba tháng không khác lắm chỉ thấy nhỏ đi, đều phải chăm chỉ sửa đổi, cũng may có máy may Lâm Lam cũng không sợ phiền toái.
Tam Vượng vừa nghe nói may quần áo, lập tức nói: “Mẹ, con không muốn mặc áo tay ngắn, con muốn áo ba lỗ, con muốn lộ cánh tay.”
Lâm Lam: “… Anh cả của con và anh hai không muốn lộ cánh tay, sao con còn muốn lộ?”
Đại Vượng và Nhị Vượng đặc biệt tuyên bố muốn tay ngắn, che phủ ở cánh tay, bởi vì các bạn học rất yêu thích nhìn chằm chằm bọn họ không rời mắt, một là nhìn Đại Vượng có thân thể thật khỏe manh, còn kinh ngạc Nhị Vượng nhìn lịch sự như vậy lại có cơ bắp xinh đẹp như vậy. Hai người bọn họ bị nhìn thấy phiền quá liền che lấp không để người ta không nhìn nữa.
Tam Vượng: “Tay ngắn rất phiền toái, còn phải cởi nhiều nút áo rồi cài nút áo, con giống như Tiểu Phú lấy cái bao bố trùm một cái cho xong.”
Chị dâu hai Hàn chẳng muốn hao tổn nhiều tâm trí cho con, vì tiết kiệm vải vóc lại làm cho Tiểu Phú cái bao rất lớn, xuân thu làm áo đơn, mùa đông một bộ áo bông, mùa hè trực tiếp dở xuống làm áo tay ngắn. Nhưng Lâm Lam nhìn thế nào cũng không bớt việc được, trẻ con hiếu động dễ làm hỏng quần áo, may vá cũng tốn thời gian cùng vải vóc, nếu như không sửa thì trông rách nát như ăn mày trông rát cay mắt.
Có điều Tam Vượng rất hâm mộ, cảm thấy mặc như vậy đều rất dễ cởi, bớt việc.
Lâm Lam: “… Anh ba nhỏ, mẹ không biết con lại lười như vậy, cởi nút áo còn khiến con mệt như vậy?” Cả ngày con trên chạy dưới nhảy, đào tổ chim bắt chuột, đó mới mệt đấy.
“Mẹ, cái này gọi là thuận tiện, tại sao có thể nói lười chứ? Đây là tiết kiệm thời gian.” Tam Vượng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Lâm Lam cười: “Được rồi, áo ba lỗ mẹ làm còn bớt việc hơn.”
Cô vốn nghĩ trẻ con mặc áo ba lỗ, lớn hơn một chút nên mặc áo đứng đắn một chút, có điều nó thích thì càng tiện hơn.
Lâm Lam cũng không bắt buộc bọn nhỏ, thật vất vả có một ngày nghỉ, để cho bọn nó tự mình đi chơi.
Cô còn động viên Đại Vượng dẫn theo em trai em gái đi chơi, không cần nghẹn trong nhà. Cô cảm thấy Đại Vượng thật bắt đầu tiến vào thời kỳ trưởng thành rồi, càng ngày càng an tĩnh trầm mặc, không thích nói chuyện. Thời điểm không đi học, nó liền đi làm việc kiếm công điểm, hoặc đi cắt cỏ, có chút thời gian không phải luyện bắn ná cao su thì chính là luyện cái khác, nó còn đi theo Hàn Thanh Tùng học Quân Thể Quyền, Lâm Lam nhìn nó đánh đầy mạnh mẽ sinh phong vô cùng có tư thế.
Có điều Lâm Lam phát hiện mặc dù nó trầm mặc, vẻ mặt nhìn như nghiêm túc thật ra ánh mắt đã mềm mại hơn trước kia, cô cũng không lo lắng. Trẻ con chỉ cần không quái gở, hướng nội một chút cũng không có gì, phải có tính cách của mình chứ sao.
Nhị Vượng không biết lúc nào thích đi theo Hàn Vĩnh Phương đi dạo, giúp ông tính toán các khoản mục của đại đội hoặc đề xuất một chút chủ ý, mặc dù nó còn nhỏ nhưng đầu óc linh hoạt, lại có thể đưa ra ý kiến tốt giúp đỡ giải quyết vấn đề khó khăn, làm cho Hàn Vĩnh Phương liên tục khen nó. Thậm chí Hàn Vĩnh Phương còn nói: “Cháu à, phải học hành thật giỏi, nếu tốt nghiệp rồi sau này còn học đại học, đừng đồng ý đi công tác trong nội thành, ông tiến cử cháu làm cán bộ công xã.”
Đại đội trưởng: nghe một chút, ai nói bí thư chi bộ không khen người, đó là không vào được mắt của ông, ông khen khác hẳn mọi người!
Tam Vượng tự nhiên cũng không nhàn rỗi, dẫn Tiểu Vượng đi cắt cỏ, bơi lội, bắt cá, cả buổi trưa đều đi loanh quanh dính ve, hôm nay nó đã được anh cả chân truyền, không cần Đại Vượng ra tay cũng có thể thu hoạch toàn thắng.
Có đôi khi Mạch Tuệ sẽ đi ra ngoài chơi cùng cô bé khác, hơn phân nửa thời gian ở nhà đọc sách hoặc giúp Lâm Lam làm chút gì.
Hôm nay cô bé lại ở nhà giúp Lâm Lam may quần áo.
Lâm Lam lục lọi mang vải vóc cô để dành còn có Lâm Mai cho, mặt khác còn có vài món quần áo cũ Hàn Thanh Tùng đem về.
Hàn Thanh Tùng mặc đồng phục, trừ quần lót trong nhà làm thì những quần áo khác một năm bốn mùa đều được phát. Quần áo cũ anh mặc Lâm Lam cũng không tặng người khác, dù sao chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi, ngày qua ngày quần áo mặc qua đều nhuộm dần hơi thở của anh, cô không muốn cho người khác. Có điều giữ lại cũng không phải là biện pháp, dù sao Đại Vượng còn mặc không được.
Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, con giúp mẹ thiết kế thử.”
Cô bé nhắc tới quần vừa dài vừa lớn còn khoa tay múa chân, có cảm giác có thể đóng gói cả người cô bé vào.
“Mẹ, đầu gối cọ xát bị rách, trực tiếp cắt từ phía trên xuống, phía dưới sửa sửa làm quần lót và áo ba lỗ cho Tiểu Vượng. Phần mông may thêm miếng vải dùng máy may chạy chạy bền chắc chút, làm quần ngủ cho cha mặc mùa hè.”
Con mắt Lâm Lam phát sáng: “Con gái lớn càng ngày càng có sáng kiến, thật giỏi! Cứ sửa như vậy đi.”
Cô lại lấy một chiếc áo sơ mi của Hàn Thanh Tùng ra: “Thế cái này, con gái lớn thiết kế thử xem.”
Mạch Tuệ cầm qua loay hoay như vậy loay hoay như vậy, cắt có hơi lãng phí, có thể giữ lại cho anh cả thêm nhiều năm đây này. Cuối cùng cô linh cơ khẽ động, bắt đầu khoa tay múa chân ở trên người Lâm Lam, sửa sửa như vậy, thu eo như vậy, lại đổi thành một chiếc váy liền áo không có tay.
Hàn Thanh Tùng lớn lên cao lớn, Lâm Lam cao 1m63, áo sơ mi của anh làm cho cô thành chiếc váy mặc rất thỏa đáng.
Lâm Lam: “Con gái, con được lắm!” Cô cũng rất bội phục Mạch Tuệ, làm sao lại đuổi kịp trào lưu của người hiện đại lấy áo sơ mi của chồng đổi thành váy cho mình.
Hai mẹ con vừa thương lượng vừa sửa đổi, bận việc cả buổi làm xong chiếc váy cho Lâm Lam.
Mạch Tuệ để Lâm Lam nhanh chóng mặc vào.
Mặc dù vóc dáng Lâm Lam không cao lắm, nhưng dáng người tỷ lệ tốt, ngực lớn eo thon chân dài, mặc vào áo sơ mi rõ ràng vô cùng đẹp.
Trong mắt Mạch Tuệ cũng bắt đầu lấp lánh ánh sao: “Thật đẹp!”
Lâm Lam làm đẹp trong chốc lát, nói: “Con gái, đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng không được mặc đi ra ngoài.”
Ở trong mắt linh hồn hiện đại Lâm Lam cảm thấy mốt thời đại này thật đậu xanh rau má, nhưng nếu như mặc đi ra ngoài, xuyên ra đi, đoán chừng sẽ bị bắt lại.
Mạch Tuệ thử nghĩ cũng đúng, cười nói: “Vậy thì mặc ở nhà, cho mát.” Cha bảo đảm sẽ cao hứng.
Dù sao cũng không ra cửa, Lâm Lam mặc ở trong nhà, phía dưới mặc quần đùi mình may, phía trên váy sơ mi.
Buổi trưa lúc Tam Vượng cùng Tiểu Vượng dính ve trở về, mang theo một nhóm lớn, phình phịch bay loạn đấy, vừa vào cửa đã gọi mẹ.
Lâm Lam và Mạch Tuệ vội vàng đi ra ngoài đón hai người bọn họ.
Tam Vượng kéo cột lớn, Tiểu Vượng giơ lên một túi ve lớn, hai người há to miệng nhìn Lâm Lam: “Woa ~~ Mẹ, mẹ đẹp quá đi!”
Lâm Lam xoay một vòng: “Đẹp mắt không, chị thiết kế rất được nha.”
“Đẹp mắt, thật là đẹp mắt!” hai đứa nhỏ dùng sức gật đầu.
Chờ đến lúc ăn cơm, Đại Vượng với Nhị Vượng trở về, lúc nhìn thấy Lâm Lam hai người cũng ngẩn ngơ, Nhị Vượng lập tức khoa trương một trận: “Mẹ còn mốt hơn người thành phố, còn đẹp hơn quảng cáo trên tranh nữa.”
Đại Vượng cũng nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần, lại không nói gì.
Xế chiều đội tuyên truyền đội tìm Lâm Lam đi họp, cô vội vàng thay quần áo đi ra ngoài, đợi buổi tối lúc trở về Hàn Thanh Tùng đã ở nhà.
Anh ngồi trước máy may, cầm trong tay món đồ kia đã được sửa thành váy sơ mi loay hoay nhìn ngắm, bọn nhỏ ba hoa chích choè kể lại, nói mẹ mặc rất đẹp, làm lòng anh vô cùng ngứa ngáy, thấy Lâm Lam trở về, anh lập tức đưa quần áo cho cô.
Mặc dù là vợ chồng già, nhưng Lâm Lam vẫn đỏ mặt: “Làm đùa đấy.”
Hàn Thanh Tùng lại động thủ cởi giúp chiếc áo tay ngắn.
Lâm Lam lập tức đè lại: “Nấu cơm trước đã.”
Nhị Vượng ở bên ngoài: “Mẹ, cơm tối làm xong rồi.”
Lâm Lam: “…” Sao tốc độ như vậy.
Ngón tay thon dài của Hàn Thanh Tùng hoạt động rất nhanh, giúp cô cởi áo ngắn ra, bên trong áo ngắn là chiếc áo lót kiểu nữ, buộc vòng quanh đường cong duyên dáng của bộ ngực, thấy vậy ánh mắt anh thâm trầm.
Lâm Lam cảm giác ánh mắt nóng rực của anh phảng phất biến thành thực chất, vội vàng lấy chiếc váy sơ mi đó đoạt lấy trong chập choạng mặc vào, sau đó cảm thấy ánh mắt của anh còn nóng hơn.
Bàn tay to của anh rơi vào đầu vai của cô, kéo kéo cổ áo lên, phủ trên xương quai xanh đẹp mắt của cô, cài một nút áo phía trên, che kín da thịt tuyết trắng, chỉ là như vậy bồng bềnh dưới cổ miêu tả rõ ràng hơn.
Hầu kết anh nhấp nhô lên xuống, nhìn một cái chớp mắt, cuối cùng có kết luận: “… Buổi tối mặc ngủ rất tốt.”
Lâm Lam: … Đây là mốt nha, không phải trò chơi tình thú đâu đấy!
Hiển nhiên cục trưởng Hàn đã coi quần áo mình mặc ở trên người vợ thành đồ ngủ tình thú rồi, hơn nữa vô cùng mong đợi.
Sau khi ăn xong bọn nhỏ đi tìm ve bắt rùa, Lâm Lam cùng con gái Mạch Tuệ làm quần áo khác.
Lâm Lam để dành vải cho con gái làm váy vì tiết kiệm vải, Mạch Tuệ không may váy liền áo mà làm nửa váy thêm áo tay ngắn, như vậy có thể chia ra phối hợp tương đương nhiều thêm mấy bộ quần áo.
Khoảng chín giờ bọn nhỏ trở về rửa mặt ngủ, Hàn Thanh Tùng cũng giúp Lâm Lam giặt xong quần áo, dọn dẹp một chút chuẩn bị ngủ.
Lâm Lam chờ bọn nhỏ lên giường xong, chúc ngủ ngon, chính mình cũng thu dọn một thoáng. Cô đi phòng tắm tắm rừa, tùy tiện lau lau rồi mặc chiếc váy sơ mi làm áo ngủ lên người trở về phòng.
Hàn Thanh Tùng đuổi muỗi thả mùng, anh quay người lại thì thấy cô đứng ở trong ngọn đèn. Cô mặc áo của anh, bộ ngực phình lên một lên một xuống, có giọt nước lăn từ trên cổ chui vào xương quai xanh duyên dáng rồi mất hút ở chỗ sâu, rất nhanh nơi ngực ẩm ướt một mảnh, phát họa đường cong xinh đẹp. Giọt nước từ ngực theo da thịt tiếp tục trợt xuống, tầm mắt của anh cũng đi theo, nhìn thấy hai chân thon dài trắng nõn.
Hình tượng này đối với anh mà nói đã vượt qua câu dẫn, thỏa đáng trở thành cấp bậc hủy diệt.
Anh chỉ cảm thấy máu hướng trên đầu, nơi nào đó lại càng trướng lợi hại.
Lâm Lam đóng cửa lại, lại lấy khăn mặt lau lung tung đầu tóc rồi bò lên giường, lúc lên giường vạt áo sơ mi kéo cao lên đến phần eo, tự nhiên cô không biết loại tư thế này đánh sâu và câu dẫn anh đến mức nào.
Cô nhìn anh giơ tay để lên mùng rời lại bất động, nhắc nhở anh: “Anh ba, anh làm gì thế?” Kết quả bên hông xiết chặt, đã bị cánh tay rắc chắn hữu lực bóp chặt.
. . . . . .
. . . . . .
Vì vậy đêm nay, từ trước đến giờ luôn bảo thủ cứng nhắc nhưng tinh lực tràn đầy cục trưởng Hàn vô sự tự thông giải khóa được tư thế mới.
Cô bị mệt mỏi không nhìn được có lúc còn muốn hỏi anh, ngày mai anh cũng không nghỉ ngơi à, tại sao không có tiết chế như vậy! Đáng tiếc cuối cùng ngay cả khí lực hỏi cũng bị mất.
. . . . . .
Ngày hôm đó Lâm Lam ở nhà giao cho con gái làm váy, Mạch Tuệ tự mình thiết kế, còn tiết kiệm vải hơn so với váy dài, nhưng có kiểu váy dài rất đẹp chính là khảo nghiệm kỹ thuật.
Đang bận rộn thì Đổng Hòe Hoa dẫn hai nữ thanh niên tới đây: “Lâm Lam, ở nhà bận rộn gì đấy?”
Lâm Lam ở trong phòng nghe, bởi vì là người quen cũng không cần ra cửa, liền hô: “Chủ nhiệm Đổng, mau vào đi.”
Chờ vào phòng Lâm Lam mới phát hiện còn có người khác, hình như là đại đội thanh niên trí thức đại học Vĩnh Tinh, tên cô gái đó cô không nhớ rõ, cô vội vàng đứng dậy: “Có khách à, thất lễ quá, mời ngồi.”
Mấy người trò chuyện giới thiệu mấy câu, Lâm Lam mời người ra phòng khách ngồi, lại đi rót nước.
Vu Hinh lập tức nói: “Đội trưởng Lâm, không cần bận việc, chúng tôi không khát.”
Cô và người thanh niên trí thức tên là Hách Lệ Như liếc mắt nhìn nhau, sau đó đánh giá dáng vẻ nhà Lâm Lam.
Ở nông thôn nhà xã viên bình thường đều vừa thấp vừa cũ, vừa dơ vừa loạn, tích lũy lâu ngày hơn mười mấy năm trần nhà trong phòng đều thối hoắc đấy.
Nhưng nhà Lâm Lam cao lớn rộng rãi sáng ngời, tuy bàn băng ghế bình thường, nhưng sạch sẽ không chút dầu mỡ, trên nóc nhà cũng sạch sẽ, cũng không có mạng nhện.
Hai người đều rất kinh ngạc, không nghĩ đến bên ngoài nói Lâm Lam lười biếng, nhưng trong nhà lại sạch sẽ như vậy.
Đổng Hòe Hoa cười nói: “Lâm Lam, hai vị này thanh niên trí thức cũng muốn thành lập đội tuyên truyền đại đội, đến tìm cô xin chỉ bảo công việc. Cô chỉ điểm một chút đi, tôi có việc đi trước đây.”
Mặc dù đại đội Vĩnh Tinh thành lập đội tuyên truyền cũng sẽ cạnh tranh với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không để ý, bởi vì Đổng Hòe Hoa vô cùng tin tưởng bản lĩnh của Lâm Lam. Lại nói hiện tại, công xã cùng với đại đội khác đều có đội tuyên truyền, còn không phải ba ngày hai bữa đều mời bọn họ đi giảng bài, trao đổi?
Không từ mà biệt, chỉ cần làm sao cân đối linh hoạt sinh sống và quan hệ giáo điều, người khác lại làm không được.
Quá tùy ý rồi, chọc giận cán bộ, trực tiếp giải tán.
Quá cứng nhắc, xã viên không thích nhìn, trực tiếp không cổ động.
Lâm Lam cười nói: “Cô cứ đi đi.”
Vu Hinh: “Đội trưởng Lâm, có thể tham quan nhà cô một chút được không?”
Lâm Lam cười nói: “Dĩ nhiên có thể. Thật ra cũng không có gì đẹp mắt, chỉ là ba gian phòng một cái sân.” Cô vẫn dẫn đi thăm quan.
Vu Hinh và Hách Lệ Như càng nhìn càng kinh ngạc.
Sau khi bọn họ xuống nông thôn, cũng đã thấy không ít nhà cán bộ trang trí cao đẳng hơn nhà Lâm Lam mấy lần, nhưng lại không sạch sẽ như vậy, rõ ràng chỉ là nhà nông dân bình thường, tại sao nhìn thư thái như vậy.
Không chỉ không gian làm cho người ta thoải mái dễ chịu, sắc thái mỹ cảm khó nói ra lời.
Trên giường gạch nhà người ta đều dính đầy tro đen thùi, nhà bọn họ dán báo chí lên, chỗ móc nối màn lai dùng vải bố may thành một đóa hoa, gối giống như người thành phố đều có áo gối.
Không phải mua có sẵn, mà tự mình dùng hết vải dệt thủ công làm, phía trên dùng máy may đạp lên mấy hoa văn đơn giản, mặc dù thô ráp không tinh tế, nhưng vô cùng hài hòa với cảnh vật chung quanh.
Phía ngoài sân nhỏ vốn rất rộng rãi, nhưng bọn họ mở luống rau, bên trong chủ yếu là cà chua, hành tây, rau hẹ, bên chân tường trồng cây, trong sân bóng cây chập chờn nồng đậm màu xanh lục, nhà cỏ, nhà vệ sinh, chuồng gà chuồng vịt ổ chó, đều ngay ngắn trật tự.
“Lại còn có phòng tắm!”
“Quá xa xỉ!”
Cho dù nhà người thành phố, mình cũng không có phòng tắm, hơn nữa rất nhiều phòng ngủ cũng lớn cỡ bàn tay đều là một nhà bảy tám miệng ăn, chật chội không chịu nổi.
Phu nhân cục trưởng thật biết hưởng thụ nha!
Hai người trên cơ sở Lâm Lam lười biếng tham ăn lại bỏ thêm một phiếu.
Người nhà bình thường xây môt gian phòng cũng không dễ dàng, nhà bọn họ lại có một cái sân lớn như vậy, dọn dẹp tốt như vậy, cái này tham ô bao nhiêu chỗ tốt đây!
Trong lòng Vu Hinh sinh ra một luồng tinh thần trọng nghĩa, cô cảm thấy chắc chắn Lâm Lam tham tiền, nếu như cho chút chỗ tốt, xin hỗ trợ làm việc khẳng định không khó.
Cô trao đổi vẻ mặt với Hách Lệ Như, lại rất thông minh mà nghĩ ra một chủ ý, các cô trước tiên có thể dùng tiền mời Lâm Lam hỗ trợ, chờ sau khi thành công thì viết một lá thư nặc danh tố cáo cô ấy!
Vừa có thể làm thành chuyện của mình, còn có thể vì dân trừ hại.
Một mũi tên bắn hạ hai con chim.
Lâm Lam nhìn hai người đến nhìn đông nhìn tây, vẻ mặt mới lạ, nhưng cũng không trò chuyện về công việc, thì có chút không hứng thú. Cô còn bận rộn đây này, muốn cho con gái may quần áo, ở đâu có thời gian ở chỗ này đi dạo cùng hai người? Cô lại muốn mời hai người trở về trong phòng khách, hỏi một vài chuyện.
Vu Hinh cười nói: “Thật ra thì cũng không còn chuyện gì.”
Lâm Lam: “… Thế nếu không có chuyện gì, tôi đi làm việc trước?”
Hách Lệ Như lập tức nói: “Đội trưởng Lâm, cô đi đi.”
Vu Hinh bất mãn nhìn cô ta một cái, Hách Lệ Như có chút lúng túng.
Lâm Lam cũng mò không ra các cô đây là muốn làm gì, cô lại đi làm quần áo tiếp.
Vu Hinh cùng Hách Lệ Như lại đi vào nhìn, Vu Hinh: “Đội trưởng Lâm, nhà cô còn có máy may thật thuận tiện nha, tôi cũng biết dùng, không bằng tôi giúp cô?”
Lâm Lam lắc đầu: “Làm sao có thể phiền cô, cô ngồi đi.”
Hai người ngồi dọc theo giường, nhìn Lâm Lam may quần áo, sau đó tìm đề tài trò chuyện một chút.
Vu Hinh nghĩ thử dò xét Lâm Lam một chút, lại trò chuyện về vải: “Đội trưởng Lâm, bây giờ trong nội thành lưu hành một loại vải tổng hợp kiểu mới, vừa phẳng phiu vừa mát mẻ, mặc mùa hè rất đẹp đấy, không bằng mua một chút như vậy.”
Sợi tổng hợp?
Lâm Lam suy nghĩ một chút, sợi tổng hợp là vải sợi tổng hợp tê-ri-len sao? Nào có tốt bằng vải bông? Bây giờ là lúc mọi người hiếm lạ vải sợi lông ngỗng, ai mà thèm sợi tổng hợp!
Mốt Lâm Lam cũng không cần, còn mắc như vậy.
Vu Hinh thấy sắc mặt Lâm Lam bất động, cũng biết cô chưa thấy qua việc đời, không hiểu, lại phổ cập kiến thức trong nội thành về vải như vậy như vậy cho Lâm Lam, quần áo như vậy như vậy.
Lâm Lam nói: “Chúng tôi ở nông thôn phát phiếu vé vải, sợ là không có cách nào mua được.”
Không thông dụng.
Vu Hinh gật đầu: “Là không dễ bán, có điều nếu đội trưởng Lâm muốn mua, thì tôi nhờ người trong nhà hỗ trợ gửi đến đây.”
Lâm Lam nhìn cô một cái: “Cái kia không tốt đâu.”
“Sao lại không tốt? Cũng không phải để cho đội trưởng Lâm chiếm tiện nghi, chỉ là mọi người giúp đỡ lẫn nhau thôi. Cô có thể đưa phiếu vé vải bản xứ cho tôi, tôi ở chỗ này cũng muốn dùng, không lãng phí.”
Dĩ nhiên Lâm Lam không muốn để cô hỗ trợ, chẳng qua thử thăm dò, mình muốn cái gì cứ nói với Hàn Thanh Tùng, anh tự nhiên sẽ nhờ chiến hữu hỗ trợ.
Lâm Lam cười cười: “Vải sợi tổng hợp kia lúc này cũng là cán bộ mặc, qua hai năm nữa xã cung tiêu chắc chắn cũng bán, đến lúc đó rồi hãy nói.”
Hách lệ Như lôi kéo Vu Hinh, ra hiệu từ biệt trước, quen biết rồi sau này lại đến cửa, tránh cho mới một lần đã làm người ta thấy phiền.
Các cô vốn là nghĩ đến cửa làm quen trước, để xem Lâm Lam ở nhà như thế nào, sau này mượn công việc tìm cơ hội đến cửa xin chỉ bảo rồi làm thân.
Nhưng Vu Hinh không biết làm sao, lại có chút không muốn đi, giống như không phục.
Cô thấy trên tường có treo một khung ảnh, lại đi qua ngó ngó.
Lúc này hình chụp ở nông thôn cũng là trắng đen, độ ánh sáng nhu hòa càng gia tăng mỹ cảm, cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh gia đình kia, vừa nhìn như vậy thật đúng là cả nhà đều là tuấn nam mỹ nữ đấy. Hơn nữa người đàn ông ngồi ở chính giữa kia, cao lớn anh tuấn, chỉ là vẻ mặt quá mức lạnh lùng, dù chỉ là chụp ảnh đối mặt với ống kính, ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén.
Nhìn vẻ mặt này, cô cảm thấy cục trưởng Hàn nhất định không thích Lâm Lam, nếu không sẽ không có vẻ mặt lạnh như thế.
“Đội trưởng Lâm, vị này chính là cục trưởng Hàn sao.” Cô chỉ chỉ vào bức ảnh chụp chung của Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam.
Hàn Thanh Tùng trừ phi là hình trên giấy chứng minh căn bản không có chụp ảnh cá nhân, về nhà hai năm qua đi trong huyện chụp ảnh tất cả đều là ảnh gia đình. Tấm hình ảnh này vốn Lâm Lam muốn anh tự chụp một mình, kết quả cánh tay anh câu ra ôm lấy cô không cho đi, sau đó liền chụp được một tấm ảnh chung vợ chồng vô cùng thân mật.
Vu Hinh nhìn vợ chồng chụp ảnh chung Hàn Thanh Tùng cũng không có cười, thoạt nhìn vẫn rất nghiêm túc, lại suy nghĩ nhất định Lâm Lam buộc anh chụp, đoán chừng tình cảm hai vợ chồng cũng chẳng phải tốt, cô ấy không nên chụp ảnh đem ra khoe khoang như thế.
Lâm Lam gật đầu.
Vu Hinh liền cười: “Cục trưởng Hàn thật cao, cao hơn nhiều so với đội trưởng Lâm.”
Lâm Lam mới không thừa nhận mình thấp, hừ, cô ta không hiểu cái gì gọi chênh lệch chiều cao phù hợp sao!
Hách Lệ Như và Vu Hinh đến cùng một chỗ, nghe trong giọng nói Vu Hinh có gì đó không đúng, cảm thấy có chút lúng túng, đến gần muốn học hỏi công việc ghi chép của Lâm Lam.
“Chúng tôi cũng muốn đem một vài tình huống thực tế không tốt phản ánh qua chuyện xưa, như vậy nhóm xã viên sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.” Các cô vẫn rập khuôn theo hình thức của Lâm Lam.
Hách Lệ Như nói với Lâm Lam lối suy nghĩ của mình, muốn sắp xếp mấy câu chuyện xưa kiều nào, như thế nào như thế nào, nói có bài bản hẳn hoi.
Lâm Lam nghe được khẽ nhíu mày, cô rất chân thành nói: “Thanh niên trí thức Hách à, chuyện này phải nắm chắc một chút, trọng điểm của chúng ta là tuyên truyền, để nhóm xã viên không có văn hóa thích nghe thích nghĩ tốt nhất cũng thích đọc sách. Để người chưa từng được giáo dục cũng có thể được giáo dục, trọng điểm ở nơi này, mà không phải làm cho nhóm xã viên cười. Không cần vì làm cho nhóm xã viên cười mà cố ý nói xấu một số người, như vậy ý nghĩa thoát khỏi thực tế không khơi dậy nổi tính cảnh giác của bọn họ.”
Hách Lệ Như lại hỏi cô phải làm như thế nào để ngăn ngừa.
Lâm Lam cũng không dấu diếm: “Hình tượng mặt giữ vững nguyên dạng không thay đổi, đừng để nhóm xã viên chỉ nhìn vào mặt hung ác, người xấu xí mới làm chuyện xấu, hài hước có thể ở hỗ trợ lẫn nhau ở bên trong.” Cô đưa ra mấy ví dụ.
Hách Lệ Như nghe liên tiếp gật đầu: “Đội trưởng Lâm nói đúng.”
Vu Hinh cũng đến gần: “Tôi cảm thấy như vậy không đúng, nên là…”
Lâm Lam: “…” Cô đến nói đi.
Vu Hinh lại không nói nữa, cười nói: “Đội trưởng Lâm, cô tiếp tục, chúng tôi đang nghe đây.”
Lâm Lam tiếp tục nói, Vu Hinh lại không nhịn được: “Không phải như thế, như vậy không đúng, tôi cảm thấy nên là…”
Lâm Lam cười cười: “Lúc này cũng không còn sớm, các người xin phép nghỉ đi đến đây sao? Có thể làm trễ giờ ăn cơm không?”
Vu Hinh kinh ngạc nhìn Lâm Lam, không giữ các cô lại ăn cơm sao?
Hách Lệ Như vội vàng: “Đội trưởng Lâm, vậy chúng tôi tạm biệt trước, đợi có cơ hội lại đến nhờ cô chỉ bảo tiếp.”
Cô lôi kéo Vu Hinh đi.
Lâm Lam tiễn các cô ra cửa, nhìn các cô rời đi, cảm thấy có chút là lạ. Hai người này đến đây vì cái gì? Nói là xin chỉ bảo công việc? Làm sao cô lại cảm thấy không giống đây? Cũng không phải cô cố ý nghĩ người ta như vậy, chủ yếu thanh niên trí thức xuống nông thôn, đối với bọn họ mà nói không khác gì đi đày. Đến nơi này tham gia lao động, công việc, cơ bản không chênh lệch lắm là được, dù sao không phải cuộc sống mình muốn, tự nhiên tính tích cực sẽ không cao như vậy.
Hơn nữa đến xin chỉ bảo công việc, vậy tại sao Vu Hinh hạch hỏi cũng không chút khiêm nhường, bộ dạng như cái gì cô ta cũng đều hiểu ưu việt hơn người, vậy còn chỉ bảo cái rắm á.
Chính cô ta tự lên đi…!
Lâm Lam tức giận, đi tìm Đổng Hòe Hoa nói một chút.
Đổng Hòe Hoa đang hòa giải cho mấy phụ nữ đây này, thấy Lâm Lam đến đây, mắng mấy người phụ nữ kia: “Đi nhanh lên đi, tức chết tôi mà, chuyện lông gà lông tỏi cũng làm ầm ĩ không để yên.”
Một phụ nữ thấy Lâm Lam đến đây, lập tức nói: “Đội trưởng Lâm nghĩ kế cho chúng tôi.”
Lâm Lam đối với người phụ nữ ôn hòa vui vẻ này vẫn rất kiên nhẫn: “Vợ cả Trần, chủ nhiệm phụ nữ đều không giải quyết được vấn đề của chị, chị hỏi tôi, tôi sợ không nghĩ ra được kế gì.”
Đổng Hòe Hoa cười nói: “Nếu chị hỏi đội trưởng Lâm, thì chị phải nghe, không nghe không cho hỏi.”
Bà Trần ừ ừ trên môi: “Thế cho chị hỏi một chút, hai con dâu nhà chị không hòa thuận, người làm mẹ chồng như chị cả ngày đều phải chịu tức giận.”
Lâm Lam: “Ở riêng đi thôi.” Nhà bà Trần này cũng có tiếng, cha mẹ chồng hai người không tệ, nhưng vợ chồng hai con trai hay tranh cãi lẫn nhau, bà bị khinh bỉ theo.
“Con trai út của chị còn chưa lập gia đình đây.”
Lâm Lam nói: “Chị dâu à, chị và anh vẫn còn trẻ, giỏi giang lắm. Phân nhà ra, các người làm thêm mấy năm để dành ít tiền không phải vừa lúc để dưỡng lão rồi sao? Chờ con trai út kết hôn hai anh trai cũng góp tiền, đem mọi việc xử lý một lần, có cái gì hay để buồn hay sao? Lúc này chị không phân nhà ra, chờ đến lúc các người già rồi không để dành được một phân tiền, đến lúc đó dựa vào con trai con dâu, chị nghĩ xem ăn chút điểm tâm chị cũng phải nhìn sắc mặt người.”
Đổng Hòe Hoa một phát vỗ ba cái: “Tôi thế nào lại không nghĩ đến chứ, cứ theo lý như vậy.” cô khuyên bà Trần vài ngày nữa bảo ra ở riêng là được rồi, bớt lo. Nhưng bà Trần lăn qua lộn lại không nắm được biện pháp.
Thật ra cẩn thận suy nghĩ, tuổi vợ chồng bọn họ không lớn lắm, đúng là thời điểm giỏi giang, hơn nữa con trai út cũng không cưng chiều, hiện tại mười bảy mười tám có năng lực lắm đây. Hai đứa con trai khác trong nhà cũng đang trong sức lao động, con đều còn nhỏ, lại nói tiếp ngược lại bọn họ còn phải trợ giúp cho con dâu nữa đây. Nhưng hai đứa con dâu còn cảm thấy bị cha mẹ chồng bóc lột đấy, cho nên, ở riêng cho bản thân được an tĩnh.
Lâm Lam một câu trúng đích, nói trúng chỗ mấu chốt, vướng mắc trong lòng bà Trần thoáng chốc được mở ra: “Đúng, ở riêng, về nhà nói với các cô, khiến các cô đừng cả ngày véo.”
Đợi các bà đi, Đổng Hòe Hoa lôi kéo Lâm Lam: “Sao cô có thời gian rảnh rỗi đến chỗ tôi chơi thế.”
Lâm Lam kể chuyện về hai thanh niên trí thức kia.
Đổng Hòe Hoa vừa nghe, lập tức nói: “Hay là có chuyện gì cần cô.”
Lâm Lam: “…. Cầu tôi?” Với thái độ kia? Hách Lệ Như tạm được, điệu bộ Vu Hinh cũng quá cao, rõ ràng một dạng khắp nơi đều ưu việt hơn so với cô, không giống cầu người.
Đổng Hòe Hoa không thích đi học, hơn nữa đối với chuyện học hành cũng không mưu cầu danh lợi, cho nên đối với chuyện đại học chiêu sinh học sinh công nông binh cũng không hiểu rõ, cô cũng nói không nên lời đến căn nguyên.
Dù sao thanh niên trí thức xuống nông thôn ở các đại đội, Lâm Lam cũng không quản được.
Đổng Hòe Hoa nghi ngờ nói: “không phải các cô ây muốn vào đội tuyên truyền của chúng ta chứ?”
Mặc dù các cô đi theo học Lâm Lam, Lâm Lam cũng nguyện ý dạy bọn họ, nhưng Đổng Hòe Hoa cảm thấy loại người này vẫn nên xem đầu óc, mình cũng biết rõ Lâm Lam làm thế nào, mình đã không nghĩ ra những thứ đó.
Nếu như đại đội Vĩnh Tinh đồng ý, các cô đó gia nhập đội tuyên truyền có thể kiếm tiền công điểm lương thực, dĩ nhiên nhẹ nhàng hơn so với làm ruộng.
Nói mấy câu Lâm Lam tạm biệt Đổng Hòe Hoa về nhà, trên đường vừa lúc gặp phải Hàn Thanh Bình nói chuyện phiếm vài câu, đột nhiên cô nhớ tới thầy Lữ Trường Vĩ.
Lời của Lữ Trường Vĩ khiến cho cô cảm thấy chẳng lẽ hai thanh niên trí thức này muốn đi cửa sau cần danh sách đề cử hay sao?
Nếu như một chuyện không biết đối phương tố cầu (tố cáo, yêu cầu) cái gì, lại dễ dàng khiến cho tội phạm nghi ngờ, một khi biết rõ trong lòng nắm chắc liền không lo lắng nữa. Lâm Lam suy nghĩ cẩn thận, cũng ném ra sau đầu không xem vào đâu.
Cô về nhà tiếp tục may quần áo, chờ bọn nhỏ tan giờ học, cô đã làm xong đưa cho Mạch Tuệ thử một chút.
Cánh hoa trên nền vải trắng, hoa nhỏ màu hồng nhạt lá cây màu xanh biếc, Mạch Tuệ trắng nõn mặc ở trên người vô cùng xinh đẹp.
Mạch Tuệ rất thích: “Mẹ, mẹ quá tuyệt vời! Mới hai ngày đã làm xong rồi.”
Lâm Lam ngẫm lại chính mình thật rất giỏi đấy, trước kia chưa bao giờ nghĩ ra mình còn có thể may quần áo nha, ha ha. Cô nhìn nhìn phía ngoài: “Cha con còn chưa trở về à?”
Mạch Tuệ cười nói: “Mẹ, buổi sáng cha con mới đi, chỉ một ngày không gặp mẹ cứ nhớ như vậy à.”
Lâm Lam mới không thừa nhận chính mình nhớ đàn ông đâu: “Mẹ đây không phải là có chuyện muốn hỏi thăm một chút chứ sao.”
Mạch Tuệ chạy ra: “Mẹ, con giúp mẹ đi ra đường nam ngó thử xem.” Cô bé mặc quần áo mới chạy ra ngoài, lập tức dẫn đến nhiều người thán phục.
“Mạch Tuệ, quần áo mới của cậu thật xinh đẹp nha!”
“Có thể cho tớ mượn mặc thử một chút hay không.”
“Tự mình may đấy sao?”
Mạch Tuệ bị một đám cô gái tuổi không đồng nhất vây quanh, cô bé vội la lên: “Tớ phải đi trước xem một chút cha tớ có trở về không, mẹ tớ đang chờ đây.”
Có người cười nói: “Nên trở về thì sẽ trở về, cậu đi xem thì chú ấy có thể trở về nhanh hơn một chút sao?”
“Ơ, cậu nhìn người ta đi, thật là thiếu đứng đắn, mới vừa tan lớp đã trở về nhà.”
Mạch Tuệ chạy đến trên đường nam bên cạnh ngó ngó.
Hai bên đường đều là cây bạch dương, nhưng con đường rất thẳng, cũng có thể nhìn được rất xa.
Dù sao lúc này trên đường cũng không có mấy chiếc xe cẩu, Hàn Thanh Tùng lại cao lớn, thật xa cô bé đã có thể nhìn thấy.
Một lát sau, cô bé nhìn thấy màu xanh lá quân đội, lập tức gọi to: “Cha, cha!”
Đang ở rất xa Hàn Thanh Tùng nghe thấy có người gọi mình, vừa nghe tiếng cô bé cũng biết là Mạch Tuệ, suy nghĩ có thể có việc gì gấp anh tăng thêm tốc độ.
Đến trước mặt, anh dùng chân chống đỡ xe đạp: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mạch Tuệ lên xe, cười nói: “Cha, mẹ con ở nhà nhớ cha đấy, để cho con đến đây xem cha thế nào còn chưa về nhà.”
Hàn Thanh Tùng liền chở theo cô bé tốc độ cực kỳ nhanh chạy về nhà, tốc độ nhanh đến nỗi trên đường có người chào hỏi anh cũng không nhìn thấy.
Mấy người nhìn Hàn Thanh Tùng vèo một cái lướt qua, ngay cả làn váy của Mạch Tuệ cũng muốn bay lên: “Đậu xanh rau má, nhà cục trưởng Hàn xảy ra hỏa hoạn rồi hả?”
Đến nhà, Tam Vượng và Tiểu Vượng lao ra, ngăn chặn Hàn Thanh Tùng: “Cha, cha, xe đạp cho con đạp.”
Hàn Thanh Tùng lại giao xe cho hai đứa nhỏ, đi thẳng về nhà.
Lâm Lam đang chuẩn bị cơm tối, nhìn Hàn Thanh Tùng vội vàng trở về, cô buồn bực nói: “Anh ba, anh làm gì gấp như vậy?” giống như làm nhiệm nhiệm vụ khẩn cấp vậy.
Hàn Thanh Tùng: “Em nhớ anh, anh liền về nhanh một chút.”
Lâm Lam: “…”
Hàn Thanh Tùng: “Không nhớ?”
Lâm Lam: “…” Làm sao anh biến thành Tiểu Vượng rồi.
Cô kéo tay Hàn Thanh Tùng đi tới trước sàn nước ở sân nhỏ: “Đến đây, nghe lời nha, trước rửa tay rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm.”
Lúc Hàn Thanh Tùng xoay lưng rửa tay, sẽ cực kỳ nhanh hôn lên má cô, vừa lúc Tiểu Vượng chạy về.
Tiểu Vượng lập tức đã chạy tới, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần Hàn Thanh Tùng, cười híp mắt: “Cha, con cũng muốn hôn hôn.”
Hàn Thanh Tùng: “…” Anh vội vàng vùi mặt vào trong chậu nước, Lâm Lam cười khom lưng hôn nhẹ Tiểu Vượng: “Cha con không hôn con trai nha.”
Tiểu Vượng lại sung sướng đi xem anh ba đạp xe đạp.
Ăn cơm xong, bọn nhỏ đi chơi, đều ở trong vòng nhỏ hẹp, Mạch Tuệ cũng bị các cô bé tìm đến xem váy hoa của mình.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam, Lâm Lam muốn dọn dẹp bát đũa, lại bị Hàn Thanh Tùng kéo, anh vừa dùng lực đã kéo cô ngồi trên đùi mình.
“Anh ba, chú ý ảnh hưởng!” Lâm Lam nhắc nhở anh.
“Nhớ không nhớ.”
Lâm Lam: “… Nhớ… Không nhớ….” Cô thấy sắc mặt Hàn Thanh Tùng chuyển thành đen, liền không nhịn được cười: “Anh không biết sao?”
Tay của anh liền bắt lấy eo của cô.
Lâm Lam nhột vô cùng, vội vàng đầu hàng: “Nói chính sự, em… Ách…”
Anh hôn có chút hung ác, chốc lát, nhẹ nhàng cắn cắn môi của cô, buông cô ra: “Chính sự làm xong, nói chuyện không chính sự là được rồi.”
Lâm Lam: “… Anh ba, da mặt anh dày rồi.”
Hàn Thanh Tùng giúp cô dọn dẹp bát đũa rửa chén, nghiêm trang: “Chuyện gì?”
Lâm Lam liền hỏi anh chuyện sinh viên đại học công nông binh: “Công xã có bao nhiêu danh sách vậy?”
Hàn Thanh Tùng: “Anh không có chú ý. Em muốn à?”
Lâm Lam trêu chọc anh: “Được không?”
Hàn Thanh Tùng rất chân thành nhìn nàng: “Ngày mai anh đi hỏi thăm danh sách có mấy người, đại đội chúng ta có hay không. Nếu như không có làm sao báo danh, vượt mức hay theo định mức. Lại tiếp tục xem thành phần cùng biểu hiện công tác của em có đủ tư cách báo danh hay không, nếu đủ, anh liền trực tiếp báo cho em.”
Lâm Lam nhìn anh nghiêm túc như vậy, liền cười rộ lên, đi đến gần hai cánh tay vòng quanh cổ của anh: “Em trêu anh thôi, em mới không muốn rời khỏi anh và các con đâu.”
Kiếp trước đi học đủ nhiều rồi, công việc cũng đủ liều, cả đời này xem như là phần thưởng cho mình, cùng anh trải qua cuộc sống gia đình tốt đẹp, dù sao cô vốn cũng không phải người ôm chí lớn gì.
Hàn Thanh Tùng lại nói: “Nếu em thật muốn đi, anh ủng hộ.”
Con lớn, đi học không cần người quan tâm, cuộc sống cũng có thể tự lo liệu.
Lâm Lam vội vàng không đùa anh nữa: “Là như vậy, có hai thanh niên trí thức tìm em, em nghi ngờ các cô này muốn đi cửa sau đấy.”
Hàn Thanh Tùng nghe giọng nói của cô cảm thấy cô thật không muốn đi, liền nhìn kỹ cô.
Lâm Lam ỷ vào tay anh còn để trong thau rửa chén, không thể động thủ đối với mình, cô lại trêu chọc anh, dựa gần muốn hôn anh mà cũng không hôn lên.
Hàn Thanh Tùng chờ cánh môi mềm mại kia rơi lên gương mặt đây này, kết quả không thấy đâu, liền quay đầu nhìn cô.
Lâm Lam cười hì hì không ngừng, đứng dậy muốn đi khỏi, đột nhiên dưới chân vấp một cái: “Ai nha ——” thoáng cái ngã vào trong ngực anh.
Hàn Thanh Tùng giang hai tay cánh tay, vững vàng đón lấy cô ở trong khuỷu tay, cúi đầu vừa vặn hôn lên.
Đang ngọt ngào nghiêng ngả, phía ngoài có người nắm bắt cuống họng nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, đội trường Lâm ở nhà à.”
Lâm Lam nhất thời nóng mặt, luống cuống tay chân, giận liếc nhìn Hàn Thanh Tùng một cái.
Hàn Thanh Tùng được như ý, tiếp tục rửa chén.
Lâm Lam nhanh đi ra ngoài xem người nào tìm cô, lúc đi đến cổng thì va phải Vu Hinh tiến vào.
Cô kinh ngạc nói: “Thanh niên trí thức Vu, cô có việc?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cục trưởng Hàn: thì ra chế phục nhìn đẹp như vậy.