Tôn Bách Linh chớp to mắt, nhìn thấy Hoàng Kiến Dân kích động trong lòng rất hài lòng. Lúc này mới nói tiếp: "Nhưng anh yên tâm, ba mẹ em khẳng
định là muốn em sống tốt. Cho nên sẽ không buộc em trả nợ gấp."
"Vậy... cũng được." Hoàng Kiến Dân thấp giọng nói.
"Ba mẹ em nói, chỉ cần em đồng ý, số tiền này có thể cho nhà anh mượn
trước. Nhưng tương lai nhà phải cho em làm chủ, anh không thể khi dễ
em." Tôn Bách Linh nói tiếp.
"Sao anh lại khi dễ em chứ?" Hoàng Kiến Dân trừng to mắt, vội vàng xua tay.
Tôn Bách Linh lại cười cười: "Em nghe nói lúc anh ly hôn thì ầm ĩ rất khó
coi. Em cũng lén lút tìm người hỏi thăm một chút, mọi người đều nói nếu
không mẹ anh gây chuyện trước thì anh và Thôi Hương Như cũng không ly
hôn được. Cho dù anh sẽ không khi dễ em, nhưng vạn nhất em và mẹ anh có
xung đột, đến lúc đó anh sẽ làm gì? Sẽ không cũng đuổi em ra khỏi cửa
chứ?"
Lúc này Hoàng Kiến Dân chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung. Trước đây sống chung với Thôi Hương Như, cô chưa bao giờ mở miệng oán giận mẹ chồng. Nhưng Tôn Bách Linh này còn chưa gả vào cửa đã bắt đầu...
Tôn Bách Linh nhìn Hoàng Kiến Dân giữ im lặng thì sắc mặt lạnh lùng: "Ban
đầu em cũng muốn bồi dưỡng nhiều tình cảm rồi mới lập gia đình. Chính là anh nói thích em, muốn cưới em về sớm một chút. Nhưng bây giờ em chỉ
muốn yên tâm sau khi kết hôn, anh lại lề mề như thế còn không phải gạt
em à? Nếu như vậy, chuyện lương thực kia nhà em cũng không giúp được!"
"Đừng!" Chân cẳng Hoàng Kiến Dân mềm nhũn, nghe được lương thực suýt nữa đều bị dọa cho quỳ xuống: "Vừa rồi anh... anh chỉ nghĩ rằng... anh nghe mẹ vợ
nói em ở nhà rất có khả năng, từ nhỏ đã biết làm việc, có năng khiếu làm chủ gia đình. Chuyện này trong nhà cho em quản cũng là việc nên làm."
"Nhưng nhà anh còn có em trai em gái. Tiểu Lan từ nhỏ bị chiều hư, chỉ nghe
lời mẹ nói. Em trai cũng vậy, nó là học sinh cấp 3, tương lai còn muốn
thi lên đại học. Cho nên tính cách cũng hơi kiêu ngạo. Nếu em làm chủ
gia đình anh sợ em chịu không nổi." Hoàng Kiến Dân ấp úng nói tiếp.
"Người xưa nói rằng chị dâu cả như mẹ, anh yên tâm. Nếu em làm chị dâu, dạy dỗ hai em cũng là việc nên làm." Tôn Bách Linh nói tiếp.
Cô đã nói
như vậy Hoàng Kiến Dân thật sự không tìm thấy lý do từ chối, suy nghĩ
một lát vẫn là cảm thấy nên giải quyết việc gấp trước thì tương đối tốt. Cho nên vẫn là gật đầu đồng ý.
Trong ngày này, trực tiếp chọn lại ngày cưới lần nữa. Đám cưới trực tiếp diễn ra bảy ngày sau.
Mặc dù làm đám cưới sớm, nhưng quà cưới nên chuẩn bị một chút cũng không
thể thiếu. Dì Hoàng đem bán một số vật dụng lớn còn sót trong nhà, lại
bán rau trong vườn; hơn nữa tiền còn lại trước đó, thật vất vả gom được
500 đồng làm lễ hỏi, coi như không làm mất mặt nhà họ Tôn.
Trước
kia Sở Từ cảm thấy Hoàng Kiến Dân coi như thành thật, chỉ là hơi ngu
hiếu. Nhưng bây giờ nàng cũng không nghĩ như vậy. Một người thật sự
thành thật lúc quyến rũ người khác rất dễ lòi. Tại sao thuận lợi kết hôn sớm như vậy?
* * *
Bảy ngày sau, đúng lúc cũng là ngày cuối
tuần ở trường học. Sở Đường và Từ Nhị cũng đã trở về, vừa về đến nhà đã
nghe được trong nhà có hơn bảy mẫu ruộng, hai người vừa tức vừa sợ.
Có thể không tức sao? Giao không một lần tiền lương thực nộp thuế. Cho dù
là một nửa, vậy thì cũng gần 100 đồng, số tiền đó đủ cho hai người ăn
một học kỳ!
"Chị, bây giờ em sẽ đi tìm bà già Hoàng thị kia tính sổ!" Sở Đường nổi giận đùng đùng, tức đến đỏ mặt.
"Người ta khua chiêng gõ trống làm đám cưới, em đến xem náo nhiệt làm gì? Hơn
nữa, em cho là Hoàng thị thật sự chiếm được lợi? Ngày lành của bà có lẽ
cũng chỉ còn lại một ngày, để cho bà đắc ý đi." Sở Từ cười nói.
"Có ý gì?" Sở Đường và Từ Nhị đều là vẻ mặt khó hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT